Thanh xuân năm ấy mang tên em

Chương 42 : khuynh thường và tô trình giang 2

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhuynh Thường lúc này chính là về đến sân nhà Lâm gia, nhưng sao đây? Không thể vào nữa rồi! Cậu thật quá bất cẩn mà, chơi với anh bao nhiêu năm, biết rõ sở thích lẫn sở đoản, vậy mà cố tình ngu muội để người khác chọn đồ cho anh!!! Ai ngu bằng cậu nữa!!! Khuynh Thường trước bao nhiêu con mắt ngờ vực của đám người hầu... Đúng lúc chiếc xe chở đồ vừa lăn đến cửa cổng... Giờ tính sao?? Người ta nói mà, đã phóng lao thì phải theo lao chứ! Khuynh Thường chẳng hiểu sao đầu óc lúc này ngu mỵ hết cỡ. Một thân một mình đi chặn đầu xe khiến tuếng còi vang lên ầm ĩ. Trước mắt anh lúc này chính là tên điên hình như là muốn tự tử. Nhưng xem ra, bạn anh còn trẻ, khỏe, làm được việc cho anh còn phải sinh bảo bối cho nhà họ Khuynh cho nên anh phải ngăn!!! Khuynh Thường lúc này chỉ chuyên tâm ngăn cản chiếc xe phi đến mà không để ý ánh mắt hình viên đạn đang ngắm đến mình. - Khuynh Thường! Có phải cậu muốn tự tử không? - Thiên à , cậu đừng hiểu nhầm! Tại cái đầu xe của người ta tớ thấy bẩn cho nên chặn ra lau tí ý mà! - Không ai ngu như cậu cả đâu! Lau như vậy cũng xem như là tự tử, còn lại bị thủng màn nhĩ cậu định thiêu đốt tương lai của mình sao? - Gì chứ! Không có đâu! Khuynh Thường ấp úng , mãi mới nặn ra được chữ. Mọi thứ được hạ xuống nhanh chóng. Xem ra lần này khong thể thoát được đại nạn rồi! Đúng như dự đoán, chiếc giường vừa được hạ xuống thù giọng nói cũng lạnh thêm phần nào! - Thường! Mấy cái này cậu chọn sao? - Phải... Tớ chọn... Thật nực cười. Nhìn cậu xem! Ai mà nói mà ngập ngừng, chân còn đang chảy ra cảm giác như đúng không vững nữa rồi! - Thật không? - ...Không - Biết ngay mà! Cậu biết tớ không thích màu sữa vậy mà còn chọn nguyên một màu sữa, không chỉ vậy nà còn có diêm dúa, hoa vắn đầy đầu tủ. Vả lại đầu giường còn có cái gù đây? Hình trái tim sao? Đây chẳng phải giường tân hôn sao? Cậu rước về làm gì? - Cậu nói xem, đi mua như này còn chẳng phải chuẩn bị cho đám cưới của cậu với Dạ Chân Chân? Vừa nói xong trên đầu liền thấy nhói nhói. - Ai za sao cậu đánh đau thế này! - Thằng dở à! Tao đang tìm cách thoát khỏi con ả đấy, dựng sẵn cả một kế hoạch to đùng vậy mà cậu còn... - Này cậu quá đáng vừa, làm vậy kế hoạch càng suôn sẻ chứ sao ! Lâm Hoàng Thiên ngẫm ngẫm một lúc, xem ra cũng có lý! - Cũng phải! Thế thôi! Khuynh Thường bỗng chốc thấy mình rất thông minh. Chưa gì đã tự hào rồi! - Vậy nhờ các anh giúp chút ít nhé, tôi đi có việc! Quay qua nói với mấy người bê đồ xong câu nói cũng thấy vụt mất đâu đâu! Chính xác là đi đến Tô gia... Thế là hành chình tán gái bắt đầu. Có lẽ săn con dâu cho mẹ cũng có chút chở ngại đây...