Thanh xuân năm ấy mang tên em
Chương 37 : em muốn giết cô ta!
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLâm Hoàng Thiên đang yên tĩnh trong thư phòng, nghĩ ngợi một điều gù đí xa xăm nhì trời đất qua tấm kính cửa sổ. Mấy năm nay anh luôn theo dõi Diệp Tuyền Nhi thông qua các thông tin mà đàn em gửi đến. Anh luôn âm thầm quan sát cô... Từ lúc biết rằng, anh yêu Diệp Tuyền Nhi, anh không một lòng một dạ với Dạ Chân Chân vào 7 năm trước anh đã rất hối hận khi đã để cô rời đi. Ngày qua ngày, anh nhơs nhung cô, mong được gặp cô, nhớ nụ cười vẫn hiện hữu ở phương trời xa xăm, nhớ khuôn mặt mít ướt mà chính tay mình đánh mất nó. Giá như đêm hôm đó cô nói với anh , giá như hôm đó anh một mực giữ cô lại thì đã không sảy ra loại chuyện này.
Anh thật sự rất hối hận, anh muốn gặp Diệp Tuyền Nhi, muốn được ôm Diệp Tuyền Nhi. Nếu không có Dạ Chân Chân cản đường, nếu mà anh đừng ngu si, nếu anh có trí có tài đã không để tập đoàn bị Dạ thị cầm quân. Tata cả tại anh...
Lâm Hoàng Thiên uống hết chai này đến chai kia, thân sộc sệch nửa ngồi nửa nằm trên sàn nhà, cồn cứ thế chất thêm, hương vị mê hoặc trí não mà làm sao chỉ còn lại hình ảnh Diệp Tuyền Nhi , có lẽ ngày hôm nay mới gặp nên chỉ nhung nhớ nhất thời!
Cánh cửa mở ra Dạ Chân Chân bước vào chưa gì đã sực mùi rượu. Nín thở lại, lờ mờ thấy Lam Hoàng Thiên lờ mờ ngồi dậy. Căn phòng này thật tăm tối y như Lâm Hoàng Thiên âm u, khó đoán tâm tình
----------8h00- Lâm gia --------
Lâm Hoàng Thiên gượng dậy, đầu đau như búa đổ, ngơ ngác nhìn xung quanh. Ngay lúc này chỉ có thể tự hỏi một câu.
- " Tại sao mình lại về phòng được? "
Đúng lúc Dạ Chân Chân bước vào, trên tay cầm bát cháo đến gần.
- Anh vừa dậy còn cần phải dưỡng!
Ăn xong bát cháo, Dạ Chân Chân liền xà vào lòng cố ý đụng chạm đủ thứ...
- Em có gù muốn nói sao?
- Sao anh hiểu em thế? Vuệc là em muốn nhờ anh một việc!
- Việc gì?
- Giết Diệp Tuyền Nhi!
Nghe đến đây Lâm Hoàng Thiên đúng hình, đầu hơi đâu, tim thắt lại. Không ngờ Dạ Chân Chân lại có thể phán câu này.
Đứng hình một vài giây , liền đáp trả
- Tại sao phải giết?
- Tại em thấy ngứa mắt!
- Ừm!
Lâm Hoàng Thiên ôm gượng Dạ Chân Chân như hùa theo ý , nhưng trong lòng lại phấn nộ cùng cực. " Người nên chết là cô mới đúng, Dạ Chân Chân "
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
60 chương
18 chương
24 chương
170 chương
174 chương