Thành quân quán
Chương 7 : Tân bảng lễ 1
Duẫn Hi từ xa xa đã trông thấy đại môn Thành Quân Quán, bởi vì ngoại trừ cửa chính thần Tam Môn, hai bên trái phải đều có cánh cửa bên cạnh, tất cả đều đóng chặt. Tuy rằng trước kia cũng tới vài lần, nhưng ngày hôm nay cảm giác không giống như ngày trước. Ở chỗ này, không quản là ban ngày hay là đêm tối, nàng từ đầu đến cuối đều phải lấy thân phận nam nhân mà sống. Chỉ cần qua dòng sông gọi là Phán Thủy ở phía trước thì mọi chuyện tuyên bố bắt đầu. Sau một lúc sợ hãi khiến cho nàng không thể tiến lên phía trước, nàng nhìn vào bầu trời xanh trong lòng sông mà khẩn cầu:
‘Phụ thân, xin người phù hộ con, nghìn vạn lần đừng cho con bị kẻ khác phát hiện.’
Duẫn Hi ngay trước cổng do dự , đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
” Ai nha, đúng là công tử xinh đẹp a! Ngài có khỏe không?”
Là Thuận Thạch khuôn mặt giống như “Một sừng thú” . Hắn theo quân quán đi tới, Duẫn Hi giống như là gặp được Thiện Tuấn ở phía sau đi tới, làm ra vẻ mặt phi thường vui vẻ mà mà nói:
” Là Thuận Thạch a! Đã lâu không gặp.”
” Công tử ngươi vẫn còn xinh đẹp như trước a! Hả, ta vừa há mồm lại thất lễ rồi…”
” Đừng ngại, hiện tại không phải nói cũng là cách thức khen ngời sao?”
Thuận Thạch phi thường thoải mái mà đem lễ vật nặng nề trong tay của Duẫn Hi cầm lên, bước đi về phía Thành Quân Quán. Nàng hoàn toàn quên mất bất an vừa rồi, mù quáng mà đuổi kịp Thuận Thạch. Nắm tay của Thuận Thạch so với mặt mình còn lớn hơn, lễ vật nặng nề trên tay hắn có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng. Nàng bây giờ thực sự là không có nắm chắc bản thân có thể hay không vượt qua được sự khác biệt này.
” Lý tiến sĩ đâu? “
” Lý tiến sĩ? A, thiếu gia nhà của chúng ta đã sớm tới rồi, vốn là vẫn đi theo người, nhưng hắn lúc nào cũng muốn đem đuổi ra, cho nên ta phải về nhà! Bất quá là ta càu nhàu một chút, bằng không thì sẽ không nhìn thấy công tử xinh đẹp!”
Nhưng Thuận Thạch đột nhiên dừng lại cuốc bộ, cúi đầu xuống.
” Thuận Thạch, làm sao vậy?” Hắn đem thân thể khổng lồ cuộn mình lại, nức nở nói”
” Ta là rất muốn ở bên cạnh thiếu gia, nhưng hắn nói vô luận như thế nào cũng không được. Nói là đông thư phòng đã người hầu quan phủ phái tới, người hầu của mình không thể vào đi theo… Ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ a?”
Con mắt Duẫn Hi nhất thời trừng trừng vầ phía lão đại.
” Cái gì? Ngươi trực tiếp về nhà không được sao?”
Hiện ở nhà đã không còn thiếu gia rồi sao? Ta còn có cái gì làm lạc thú mà sống đây?” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, dùng một ánh mắt cầu xin mà nhìn nàng.
” Công tử ngươi có thể hay không giúp ta nói vài câu, thuyết phục thiếu gia một chút a? Ta là không được, hắn thế nhưng là người đáng sợ nhất trên đời, ngay cả lão gia của chúng ta cũng phải sợ hắn.”
Nếu như không nhận ra Thuận Thạch, vậy kẻ khác khẳng định sẽ tưởng là hắn đang áp chế nàng. Duẫn Hi vừa cười vừa ngồi bên cạnh Thuận Thạch.
” Đối với một người chỉ mới gặp qua vài lần mà nói chuyện này, ta cũng không tiện. Kỳ thực cũng rất sợ thiếu gia các ngươi. Nếu hắn đã nói không được, vậy hẳn là không được rồi.”
Thuận Thạch trở nên càng uể oải. Hắn là muốn cùng một chỗ với Thiện Tuấn sao? Duẫn Hi cảm thấy mình đang cùng một tiểu hài tử đơn thuần nói chuyện. Duẫn Hi trêu đùa mà nói rằng:
” Vậy ngươi làm sao còn muốn đứng ở đây, chính ngươi đã nói hắn đáng sợ nhất còn gì?”
” Tuy rằng hắn là người đáng sợ nhất trên đời, nhưng hắn cũng là người tốt nhất trên đời.”
Chứng kiến hạ nhân kể chuyện là có thể hiểu rõ phẩm chất của chủ nhân, nàng cũng có thể thông qua Thuận Thạch cảm giác được nhân phẩm của Thiện Tuấn. Thuận Thạch phủi phủi thân đứng lên.
Nhưng Nhưng mặc kệ nói như thế nào, công tử ngươi cũng thật là lợi hại.” Duẫn Hi đứng lên theo, hỏi:
” Ta? Vì sao?”
” Ngươi không phải cũng hợp cách sao? Kỳ thực lúc đầu ta còn có điểm nghi ngờ.”
” Nghi ngờ? “
” Ta nghĩ đến ngươi nữ nhi đấy chứ!”
Trong nháy mắt tâm Duẫn Hi run lên, nhưng nàng giả vờ thoải mái cười nói:
” Lời này ta đã nghe nhiều rồi, bây giờ cũng không cảm thấy kỳ lạ.”
“Không, không phải. Ta đã nói bậy… Nhưng chứng kiến ngươi hợp cách sau đó ta nghĩ thầm ngươi khẳng định là một người nam tử hán thực sự. Một người nữ nhi làm sao có thể biết đọc biết viết chứ! Nếu không phải là nam tử hán, cũng không có khả năng có tên trên bảng!”
” Ha ha ha, đúng vậy. Một người nữ nhi làm sao có thể lại biết đọc biết viết chứ! Đúng!”
Duẫn Hi bây giờ cũng chỉ có thể nói như vậy, nhưng nàng phải cảm ơn quan điểm này mới đúng. Những nam nhân này không biết một người nữ tử cũng muốn biết cái gì là cuộc sống, cái gì là lí khí, cái gì là nhân tính cùng vật tính bất đồng.
Duẫn Hi đi theo Thuận Thạch tiến đến Đông Trai. Trong đình viện có một dãy cửa phòng sắp xếp ngay ngắn, còn có một loạt sàn nhà thật dài. Trên sàn nhà trước mỗi một cửa phòng đều đặt một cái thang bằng đá.
” Thiếu gia!” Thuận Thạch hướng về phía cửa phòng ở giữa mà chạy tới, lúc này khuôn mặt Thiện Tuấn quay sang mà hô to:
” Ta không phải là nói ngươi trở về rồi sao? Làm sao còn… “
Nhưng hắn thấy Duẫn Hi phía sau Thuận Thạch, đột nhiên lộ ra nụ cười hài lòng. Y phục Thiện Tuấn làm từ vải vóc xanh ngọc, cổ áo cùng tay áo dùng vải màu đen viền lên. Nàng cũng hướng Thiện Tuấn làm một cái lễ.
” Đã lâu không gặp, quý huynh khỏe không?”
Thiện Tuấn từ cửa phòng đi ra, mang vào giày đặt ở cái thang đá, đi tới trước mặt Duẫn Hi.
“Ngươi thật nhanh tới đây, ta đang chờ ngươi, nhưng sao lại đi vào từ cửa sau chứ?”
Nghe được lời nói của Thiện Tuấn Thuận Thạch kinh hách mà nói:
” Ai nha, là ta không biết nhận xét! Công tử có thể đi vào từ phía thần tam môn.”
” Không có việc gì, ít nhiều gì thì ngươi cũng đi một cái đường gần. Lần sau sẽ từ cổng đó tiến vào là tốt rồi.”
Thuận Thạch đem lễ vật của Duẫn Hi đặt vào trên sàn nhà, hai người cũng đi lên ngồi xuống. Duẫn Hi vừa nhìn Đông Trai nói:
” Tới là tới, nhưng không biết vào gian phòng nào.”
” Nghe nói hình như là người quen biết nhau có thể dùng chung một cái phòng. Ngươi ở chỗ này nhận biết người nào sao?”
” Cái gì? Một, một phòng? Không phải mỗi người một phòng sao?”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
275 chương
13 chương
72 chương
49 chương
68 chương