Thành quân quán
Chương 6 : Nữ thư sinh 6
Nhân duyên hư vô gặp thoáng qua kia nhất thời trong mi mắt của nàng, là ngày thứ sáu sau khi yết bảng được công bố. Thiện Tuấn bị một đám người líu nhíu vây quanh, nàng căn bản là không thể đến gần hắn. Cho nên chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn hắn. Mấy tháng qua, hắn đã có thêm một phần khí phách nam tử trên người, , có lẽ là bởi vì trang phục hoa lệ trên người.
Trước kia Duẫn Hi vì thoái thác nghi lễ nên đã dùng hết mọi biện pháp, mượn cớ nói thân thể mình không khỏe hoặc là bản thân không có y phục vân… vân. Tuy rằng không có người nhớ kỹ khuôn mặt cảu nàng và Duẫn Thực, nhưng nàng vẫn lo lắng ở trên nghi lễ mà tình cờ gặp thân thích. Lần này bởi vì nói không tham gia lại hủy bỏ tư cách của nàng cho nên không có cách nào khác buộc lòng phải đối diện. Nói người thân thể không tốt không được ngoại lệ, đồng thời y phục cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Nàng nghĩ ngày hôm nay nam trang cũng có thể là một lần sau cùng. Lúc trước mục tiêu cũng chỉ là thông qua tiểu khoa, đại khoa là phần của Duẫn Thực, huống hồ bây giờ công việc sao chép hay tả thủ làm liên miên không ngớt, cho nên cũng không cần phải tiếp tục nam trang, cắt tóc. Duẫn Hi nắm giữ hình ảnh của Thiện Tuấn trong mắt mình, lần sau nếu mà tình cờ gặp hắn, nàng hy vọng bản thân là một nữ nhân, cũng hy vọng ngày hôm nay là lần cuối cùng lấy thân phận của Duẫn Thực. Bất quá nghĩ đến sau này lấy thân phận là Duẫn Hi cũng không thể đụng đến, nàng càng không thể dời đi ánh mắt trên người Thiện Tuấn của mình.
” Đại gia xếp hàng trật tự.”
Nghe được âm thanh của người Thự lý (người thay quyền), những người đó mới dần dần tản ra. Con mắt hắn hình như trong thời gian rất ngắn đã vãng qua nhìn về phía Duẫn Hi một chút, nhưng có thể là bởi rằng nàng ăn mặc khác biệt ngày trước nên không có thể nhận ra nàng, mà ngay tức khắc chạy tới tay thự lý đang hô tên mình bên kia:
” Lý Thiện Tuấn, thỉnh đến đứng bên nhóm tiến sĩ đầu tiên!”
Thiện Tuấn bước về phía vị trí đã định.
” Phác Thăng Thái, thỉnh đến đứng bên nhóm tú tài đầu tiên!” Một vị nam nhân nhìn như đã quá 40 tuổi tới đứng bên cạnh Thiện Tuấn. Sau đó tên của Duẫn Hi được kêu lên, nàng cố gắng ức chế trái tim đang đập kịch liệt của mình. Hắn chỉ lẳng lặng mà đứng, cũng không có cùng Duẫn Hi chào hỏi. Nàng cảm thấy đặc biệt xấu hổ mà nhìn ngón chân hắn, cuối cùng cố lấy can đảm mà mở miệng.
“Việc ấy… ” Khi Duẫn Hi muốn nhìn thẳng vào con mắt của Thiện Tuấn thì Lễ Tào đột nhiên đứng lên gây rối. Nhìn như là những viên quan được hoàng thượng phái tới được này không biết tại sao bỗng nhiên chạy vào. Ánh mắt Mọi người tức thì đều tập trung trên người những quan viên đó. Không lâu sau, ngay cả trên mặt các quan viên trong Lễ Tào đang chuẩn bị yết bảng cũng mang theo vẻ kinh ngạc mà chạy ra ngoài. Sau đó Thự Lý lớn tiếng hướng về phía đám người mà hô:
” Lễ Yết Bảng tạm thời thay đổi chỗ. Mời các đại gia đi theo!” Những người đi còn lại bối rối mà theo sau quan lại ly khai Lễ Tào. Những giải thưởng cùng xe hoa cũng mang theo. Vì thình lình xảy ra thay đổi, mọi người bắt đầu rồi bất an mà nói chuyện.
” Ngươi cầm được bài thi chưa?”
” Không có a, nghe nói là ngày hôm nay bài thi cùng bạch bài ( thời cổ tú tài hoặc là tiến sĩ sẽ được phát cho một loại thẻ bài) sẽ được phát cùng một chỗ.”
“Ta nghe nói là lúc yết bảng ( công bố kết quả thi) sẽ trả lại cho chúng ta.”
“Có đúng không? Vậy lần này là làm sao vậy?”
“”Thế nhưng, hiện tại chúng ta là đang đi tới chỗ nào a? Nếu như thẳng hướng này thì chính là hoàng cung…”
“Làm sao có thể! Ở trong cung tổ chức lễ yết bảng thì không phải là chỉ dành cho đại khoa sao? Tiểu khoa giống như chúng ta khẳng định là chỉ làm ở Lễ Tào mà thôi.”
“Nhưng không phải chúng ta vừa từ trong Lễ Tào đi ra sao?”
“Thực sự là vậy! Cũng không biết làm sao bây giờ… “
Duẫn Hi cũng cùng những người khác vẻ mặt rõ ràng khẩn trương, nhưng Thiện Tuấn ở bên cạnh lại không có mảy may gì như vậy.
“Ta vẫn lo lắng thân thể ngươi phát sinh chuyện gì không tốt chứ. “Hắn quay sang nói khiến cho Duẫn Hi cảm thấy đặc biệt hưng phấn, nhất thời mơ hồ không phân rõ là hướng về phía ai nói. Khi Duẫn Hi trừng to mắt nhìn về phía hắn, hắn ngượng ngùng mà nói rằng:
“Trước đó ta vẫn rất tò mò.”
“Ta cũng vậy, ta còn đang suy nghĩ ngươi có phải đã thành thân rồi hay không…” Duẫn Hi lập tức đem lời nói nuốt trở vào, hai đại nam nhân trong đó gặp mặt câu đầu tiên nói lại là hôn sự….
Thiện Tuấn sang sảng mà cười nói.
” Ta còn chưa có thực hiện được lý tưởng trong lòng, cho nên cũng chưa có thể thành hôn. Lệnh huynh thì sao?”
” Ta cũng vậy… “Thiện Tuấn nhìn Duẫn Hi bên cạnh cúi đầu đi tới, trước đó hắn một mực nhớ mong nàng. Tuy nói Duẫn Hi tương đối yếu đuối, nhưng nỗi mong nhớ của hắn cũng giống như đối với tình nhân của mình, mà hắn cũng không thể nào lý giải được, thậm chí còn thấy rằng quỷ dị. Ngày hôm nay trong đám người hắn liếc mắt một cái thì thấy được nàng, cũng muốn lập tức chạy đến bên cạnh nàng, nhưng bản thân lại cố tình kiềm chế, điều này làm cho Thiện Tuấn càng cảm thấy khó hiểu. Hắn đem tâm tình này giải thích là vì bởi vì những chuyện xảy ra lần trước xảy ra với nàng nên hắn cảm thấy day dứt.
” Thấy ngươi khỏe mạnh, ta an tâm.”
Nhìn thấy nụ cười anh ẩn tinh tế mà tình cảm của hắn, tâm của Duẫn Hi lại bắt đầu khẩn trương vùng dậy. Nàng liền vô cùng cấp bách muốn cho hắn nhìn thấy trái tim nữ nhân của bản thân, thậm chí muốn trực tiếp nói cho hắn biết mình không phải là nam nhân tên Duẫn Thực mà là nữ nhi tên là Duẫn Hi,mặc cho hắn có tức giận mà rời khỏi. Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại, càng không thể lấy thân phận nữ nhân đứng ở trước mặt hắn, cho nên Duẫn Hi muốn nói với hắn một tiếng trước khi khi biệt ly. Thấy ánh mắt hắn tràn ngập thiện ý, nàng tập trung lại mọi can đảm dừng lại cước bộ.
” Vậy… Cái đó… ” Hắn cũng thuận theo mà ngừng lại cước bộ nhìn nàng.
” Ngươi nói. “
” Sau khi Lễ Yết Bảng chấm dứt, ngươi còn có chuyện gì khác không?”
Tuy rằng bản thân sau đó cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng mà đại não của hắn lập tức trống không mà nói: “Không có. “
” Ta… Có một câu nói nhất định phải nói với ngươi, cho nên… “
” Đã biết, chờ Lễ Yết Bảng kết thúc, ta chờ ngươi. Ta cũng có chuyện muốn cùng ngươi bàn bạc một chút.”
Trong lúc hai người đang nói cười với nhau, quan lại liền hô to mà thúc giụa.
” Xin nhanh lên một chút đi! “
Bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, không ngừng đi tới trước. Nhưng tâm của Duẫn Hi vẫn thủy chung không có đem ‘miệng’ của mình đóng lại.
Người từ Lễ Tào đi ra, đi theo sự dẫn dắt của quan lại mù quáng mà đi tới trước, nhưng bỗng nhiên có một hai cước bộ bắt đầu hoang mang rối loạn mà ngừng lại. Bởi vì nơi bọn họ đang tới chính là hoàng cung.
” Mời các đại gia đừng có dừng lại!” Nhưng những người đó vẫn còn không có di chuyển. Có một người dùng giọng nói run run mà nói với quan lại:
” Vậy không phải là hoàng cung sao? Chúng ta làm sao có thể đến đây? Ngươi ít nhất cũng phải giải thích rõ một chút chứ?”
“Hiểu rõ cái gì mới có thể giải thích cho ngươi a! Ta cái gì cũng không biết.”
Những người này giống như là trâu tiến vào trong lò sát sinh, đem nhịp bước nặng nề của mình mà bước vào.
“Không, sẽ không phải là hoàng thượng nếu muốn tự mình đọc sao?”
” Không chỉ là tự mình đọc, hắn còn muốn đem những thí sinh dùng thủ đoạn bất chính để hợp lệ mà bắt được. Từ khi bắt đầu vòng sơ thí thì đã có tin này, không nghĩ tới… “
” Cho nên hắn mới không có đem bài thi trả lại cho chúng ta có đúng không? “
Những lời này nhất thời giống như một cái mồi lửa khiến cho mọi người cảm thấy khẩn trương. Mà chỉ có một người thờ ơ chính là Thiện Tuấn.
Mặc dù vẫn ở tại hán dương thành, nhưng này bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy xương đức cung có khí thế vô cùng uy phong. Cách đó không xa còn có thể thấy núi Ưng Phong nhẹ nhàng vây quanh xương đức cung, mà ở chung quanh núi phong sơn lại có phổ hiền phong quay chung quanh nó (editor không biết mấy cái này là cái gì). Đi lên nguyệt đài, khi đi qua Đôn Hóa Môn, đầu của Duẫn Hi đã ngẫng cao lên hết cỡ, không biết là bởi vì vóc dáng Hoàng thượng đặc biệt cao to hay là nguyên nhân gì, Duẫn Hi cảm thấy người này phi thường cao. Trước khi bọn họ đi vào trong, thủ vệ thành dùng một cây trượng dài kiểm soát thân thể mỗi người một lần nữa ngay trước Đôn Hóa môn. Khi mọi người đi qua Đôn Hóa môn thì mới ý thức được bản thân đã tiến nhập vào hoàng cung, cũng không dám lớn tiếng thở dốc.
Duẫn Hi thấy tất cả mọi thứ trong cung đều là cực kỳ quý giá. Không chỉ là thạch tử (đá) dưới chân, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng có vẻ không giống bình thường. Lúc này tay của Thiện Tuấn bỗng nhiên bắt được Duẫn Hi đang thất thần, lúc này thân thể Duẫn Hi phát giác ra thiếu chút nữa là nàng đã nhào vào trong ngực hắn.
” Chính giữa là ngự đạo, không thể đi.”
Duẫn Hi lập tức nhìn xuống chân một chút, một đường rộng lớn ở giữa, còn hai bên thì có hai đường bằng đá nhỏ hơn . Vừa rồi nàng thiếu chút nữa thì bước chân vào trên đường chỉ có hoàng đế mới có thể đi. Người bên cạnh cũng nhất thời lại càng hoảng sợ, cố gắng hết mức đem mình néo vào tường.
Một lát sau bọn họ nghe được tiếng nước chảy yên ả. Băng qua cầu trên sông, hai bên trái phải là tảng đá được điêu khắc thành hình con sư tử giống như là đang giám sát bọn họ, mà Duẫn Hi lại cảm thấy chúng nó đang chất vấn bản thân mình là một nữ tử vì sao lại lẫn lộn trong đám nam nhân. Sau khi qua cầu không lâu, sự sợ hãi trong mắt bọn họ cũng không có biến mất.
Nghe đồn thế gian nói rằng đồ đạc trong cung đều là dùng hoàng kim làm thành, thậm chí cây cối cũng không ngoại lệ, nhưng bọn hắn đi như thế nào cũng không nhìn thấy một chút kim sắc, cho nên rất là khó hiểu. Bởi vì cái gọi là sông Kim Xuyên vốn tưởng rằng ngay cả nước sông cũng là từ vàng làm thành, nhưng căn bản không phải như vậy. Khi đi qua dòng sông trong truyền thuyết tới thiện môn thì bọn họ lại tiến hành lục soát thân thể một lần nữa. Sau khi trải qua nhiều lần kiểm soát, bọn họ mới có thể tiến vào Nhân Chính điện.
Bọn họ căn bản là không có thời gian đi tham quan tường tận bên trong, vì hoàng thượng sẽ tới lập tức, cước bộ của các quan lại trở nên đặc biệt vội vội vàng vàng. Bọn họ vì trước đó không biết sẽ phải đem những tiểu khoa hợp cách đưa vào trong cung, cho nên bộ dáng càng trở nên luống cuống. Bọn họ đầu tiên đem những người này chia làm hai nhóm tú tài cùng tiến sĩ, xong rồi thì xếp hàng. Quan lại muốn cho Duẫn Hi cùng đứng bên cạng Thiện Tuấn ở hàng thứ nhất, nhưng Duẫn Hi lại muốn trốn ở phía sau Thiện Tuấn, cuối cùng quan lại hô to một tiếng, nàng không thể làm gì khác hơn là phải đi lên.
Trong lúc bọn họ đang bận rộn sắp xếp, Duẫn Hi đã trở nên thất hồn lạc phách. Giữa nàng và hoàng thượng không có cái gì ngăn trở. Nếu như nàng đứng ở giữa thì nàng sẽ không bị hiện ra như bây giờ. Bây giờ có thể che chắn được vẻ mặt của nàng cũng chỉ có vạt áo. Điều may mắn chính là khoảng cách giữa nàng cũng không có gần.
Trong lúc mọi người diễn tập cúi chào làm sao, nghe cách thức làm sao trả lời câu hỏi thì một trận tiếng hô truyền tới.
” Hoàng thượng giá lâm! ” Nhân chính điện đang ồn ào bỗng trở nên an tĩnh, khi Duẫn Hi thiếu chút nữa ngất xỉu thì Thiện Tuấn dùng một loại ánh mắt trấn an nhìn về phía nàng. Bởi vì hắn là người không có tội gì khi đứng trước mặt hoàng thượng, cho nên mới có thể đường đường chính chính mà đứng ở nơi đó, nhưng Duẫn Hi thì lại không nhưng vậy. Nếu như bị Hoàng thượng nhìn thấu, vậy bị xử tử sẽ không chỉ là bản thân mình, cho nên nàng muốn dùng mọi biện pháp che dấu đi bản thân.
Không đợi Duẫn Hi tìm được biện pháp, tiếng bước chân đông đảo truyền tới. Hoàng thượng tới! Cho dù đầu triều mới hạ, nàng cũng có thể cảm giác được một cổ khí thế thật lớn được mang tới, Hoàng thượng tới ngồi trước. Nàng khom hạ thắt lưng, đem hai tay xếp lại phía trước cố gắng hết mức đem mặt mình che đi. Khi hành lễ theo khẩu lệnh, cánh tay cùng chân của nàng có thể cảm giác được là đang run rẩy.
Chờ sau khi tất cả mọi người được phát bạch bài, một giọng nói tràn ngập toàn bộ Chính Nhân điện vang lên.
” Từ xưa lễ yết bảng của tiểu khoa luôn luôn được tổ chức ở Lễ Tào, nhưng ngày hôm nay trẫm đặc biệt đem các ngươi sang đây là có mấy sự việc cũng muốn hỏi các ngươi.”
” Lý Thiện Tuấn, tiến lên.”
Thiện Tuấn chẳng mày may do dự mà tiến một bước về phía trước.
” Trẫm đợi ngươi đã rất lâu rồi, cuối cùng ngươi cũng dùng câu trả lời thuyết phục thỏa mãn được trẫm. Hiện tại trẫm chính là phi thường làm xúc động a.” Giong nói của hoàng thượng nghe đặc biệt hiền lành.
” Tại hạ tạ ơn.”
” Hiện tại đã biết rõ năng lực của ngươi, ngươi có thể xuất sĩ rồi?”
Ý nghĩa của lời nói này chính là không cần thông qua đại khoa thì đã ban thưởng cho hắn chức quan. Nếu như là người khác thì sẽ ngay tức khắc tiếp thu, nhưng sắc mặt Thiện Tuấn lại chẳng mảy may thay đổi mà bình tĩnh mà đáp:
” Xin cho thuộc hạ nói thẳng, năng lực thuộc hạ cùng tri thức đều chưa thành thục, hy vọng có thể lại tiếp tục dùi mài.”
” Thực sự là vô pháp hiểu được, người hết lần này đến lần khác khước từ, ngươi là không thích làm quan hay là không thích ở bên cạnh trẫm mà làm việc?”
” Hoàng thượng, đây là thiên không lo vạn không lo! Tiểu nhân muốn tiếp tục học tập chính là vì muốn sau này vì ngài mà cống hiến sức lực.”
Sau khi Hoàng thượng hỏi Thiện Tuấn nhiều vấn đề thì nói rằng:
” Tả nghị chính thật là có một người nhi tử quá phận hả. Cho dù Phan Nhạc chuyển thế có thể cũng không bằng ngươi a ! “Sau đó hoàng thượng buông xuống bài thi của Thiện Tuấn, ngược lại cầm lấy hai cái khác mà nói:
” Kim Duẫn Thực tiến lên.”
Duẫn Hi không có phản ứng nhiều, chỉ là ngơ ngác mà đứng tại chỗ.
” Kim Duẫn Thực rốt cuộc là ai? Còn không mau ra đây!”
Não bộ của nàng thoáng cái trở nên trống rỗng, nàng giống như một người tinh thần thất thường mà đi tới bên cạnh Thiện Tuấn. Lúc này nàng nghe được:
“Kim Duẫn Thực ngẩng đầu nhìn trẫm.”
Nếu như lại do dự như thế này khẳng định sẽ bị phát hiện thân phận thực sự, cho nên nàng lập tức ngẩng đầu lên. Nhất thời nàng cùng hoàng thượng vừa vặn chống lại ánh mắt nhau.
Nàng lại càng hoảng sợ, hoàng thượng so với chính mình tưởng tượng trẻ hơn rất nhiều. Thoạt nhìn mới chỉ có trên dưới ba mươi tuổi, hàng lông mày đen kịt, râu mép ẩn hiện, khuôn mặt gầy gầy.
Nhưng hoàng thượng lại bị Duẫn Hi làm cho hoảng sợ hơn. Bởi vì bề ngoài của nàng có vẻ vô cùng trẻ tuổi. Duẫn Hi thấy vẻ mặt của hoàng thượng, vội vàng đem khuôn mặt cuối xuống dưới, bàn tay cầm bạch bài càng không ngừng run rẩy.
” Chờ một chút, ngươi tên gọi là Kim Duẫn Thực có đúng không? Ngươi lần thứ hai ngẩng đầu.”
Lần này Duẫn Hi không có ngẩng đầu lên.
” Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
” Mười, mười, mười, mười chín… Tuổi. “
” Mười chín? Nhỏ như vậy lại có thể thông qua tiến sĩ cùng tú tài, vậy thật sự là khiến trẫm vui vẻ. Cho rằng tiểu khoa lần này một mình Lý Thiện Tuấn đủ để cho trẫm cảm thấy vui mừng rồi…”
Hoàng thượng lần thứ hai nhìn hai bài thi của Duẫn Hi, biểu tình lại càng thêm vui vẻ mà nói:
” Ngươi thực sự là mười chín tuổi sao? “
” Đúng, đúng, đúng vậy…. Hoàng thượng. “
Hoàng thượng thấy Duẫn Hi dáng vẻ khẩn trương cũng tưởng bởi vì tuổi tác quá nhỏ, sau đó lại lần nữa nhìn hắn nói chuyện:
” Ngươi đến gần đây để cho trẫm nhìn kỹ khuôn mặt của ngươi, đây là ngự mệnh! “
Ngự mệnh! Điều này làm cho Duẫn Hi cảm thấy hoảng hốt một hồi, tâm tình nàng như xuống địa ngục mà đến trước mặt hoàng đế. Hoàng thượng vì có thể thấy rõ khuôn mặt của nàng, đem thân thể mình nghiêng về phía trước, điều này làm cho khoảng cách Duẫn Hi cùng hoàng thượng càng ngày càng gần.
” Mười chín, đúng là mười chín tuổi có không? Ha ha ha, bài thi này đích thực mà do một hài tử mười chín tuổi làm ra sao?”
Hoàng thượng hết lần này đến lần khác xác nhận tuổi tác của nàng, như là phát hiện ra một nhân tài ưu tú, không ngừng mà cười nói.
” Nghĩ đến thi văn cùa ngươi đúng là diễm thể (ý nói thi văn mỹ lệ, tình cảm phong phú mà thi thể cũng được nữ hóa) không nghĩ tới bề ngoài của ngươi càng thêm như thế a. “
” Tại, tại hạ, rất, rất cảm….”
” Ngươi vốn là nói cà lăm sao? Hay là bởi vì ở trước mặt ta mà khẩn trương?”
” Đúng, đúng, là bởi vì trước mắt hoàng thượng, cho nên, cho nên mới… “
” Vậy ngươi coi như ta không có tồn tại, ở chỗ này đem nội dung bài thi của ngươi đọc lại một lần, một chữ cũng không được sai.”
Duẫn Hi biết rõ hoàng thượng là đang dò xét thực lực chân chính của nàng. Tuy rằng nàng nói xong có chút cà lăm; nhưng xác thực so với vừa mới đỡ hơn rất nhiều. Vả lại cũng là tự mình chú giải, vẻ mặt của hoàng đế vô cùng hài lòng mà nói rằng:
” Được rồi, ngươi trở lại đứng bên cạnh Lý Thiện Tuấn.”
“Dạ.”
Duẫn Hi kéo đôi chân run rẩy của mình, thật vất vả về tới vị trí. Sau đó hoàng thượng cũng kêu vài người đơn giản hỏi vài câu sau đó bọn họ đứng thành một hàng. Tổng cộng là bảy người. Bọn họ đều là giống như Duẫn Hi cùng Thiện Tuấn, là những người có thành tích nổi trội. Hoàng đế nhìn bọn họ nói rằng:
” Đại Ti Thành Thành Quân Quán nghe, hiện tại Thành Quân Quán có một số người thông qua đại khoa, thừa ra một số vị trí, cho nên đem những người ở đây ưu tiên thêm vào đội ngũ trúng tuyển.” Một vị quan phục hồng sắc khom lưng nói rằng:
” Hoàng thượng, thứ cựu thần nói thẳng, hiện tại bên trong Thành Quân Quán không có bao nhiêu vị trí, hơn nữa những người báo danh đã đợi thời gian rất lâu…”
” Trẫm đã mệnh lệnh ngươi phải ưu tiên bọn họ trúng tuyển! “
“Dạ! Tại hạ tuân chỉ. “Hoàng thượng nói tiếp:
” Nhất là Lý Thiện Tuấn cùng Kim Duẫn Thực nhất định phải tu học ở Thành Quân Quán.”
Nhất thời tinh thần Duẫn Hi bị đánh ngã, tu học! Không phải là phải cùng những nam nhân cùng ngủ cùng nghiên cứu học thuật sao! Nàng lo lắng mà không ngờ đã hô ra.
” Không được!”
Trông thấy Duẫn Hi hô to như thế, không chỉ hoàng đế ngay cả các đại thần bên cạnh lại càng hoảng sợ. Trong đó cũng có một chút người trách cứ nàng vô lễ, nhưng hoàng thượng nhân từ mà hỏi thăm:
” Ngươi có chuyện gì? Nói với trẫm một chút xem!:
” Thứ tại hạ nói thẳng, thuộc hạ từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, cho nên cũng không có thể chính thức đi học, từ trước đến giờ đều vẫn là tự học. Mặc dù hoàng thượng chiếu cố, nhưng sợ tiểu nhân không cách nào tuân theo ý chỉ của ngài.”
” Là bởi vì sốt ruột sao? Nói chuyện đã không cà lăm rồi. Nhưng ngươi thân thể yếu đuối nhiều bệnh mà có thể viết ra được bài thi xuất sắc như vậy, trẫm lại càng muốn giữ ngươi lạ, vậy nên làm cái gì bây giờ? “Lúc này Thiện Tuấn nãy giờ không nói gì lại mở miệng nói:
” Hoàng thượng, thỉnh cho phép tiểu nhân nói một câu. “Duẫn Hi nhìn vẻ mặt Thiện Tuấn, nghĩ lúc này có thể cứu nàng cũng chỉ có Thiện Tuấn.
” Ngươi nói đi. “
” Tiểu khoa lần này mặc dù thi vòng hai không có gặp mặt Kim Duẫn Thực, nhưng tại sơ thí ta hai lần cùng hắn cùng nhau khảo thí. Lúc đó tiểu nhân không khỏi càng hoảng sợ, hắn có thể trong thời gian ngắn mà viết được tự thể sạch sẽ như vậy.”
” A ~ ngay cả ngươi cũng bị hắn làm cho hoàng sợ sao?” Hoàng thượng lần thứ hai lại lấy bài thi của Duẫn Hi tinh tế xem xét. Thiện Tuấn tiếp tục nói:
” Nhưng thân thể kim Duẫn Thực xác thực cũng không khỏe mạnh. Người tài giỏi như thế nếu như hoàng thượng không cách nào thu nhận, vậy cái này không phải là bi ai của toàn bộ Cao Ly sao. Tiểu nhân nghe nói Thành Quân Quán có hiệu thuốc, bởi vì gia cảnh kim Duẫn Thực bần hàn cũng chỉ dùng dược liệu không tốt, cứ như vậy nhân tài quốc gia sẽ bị xói mòn một cách vô ích, cho nên ta muốn đề nghị trực tiếp an bài hắn tại đông thư phòng của Thành Quân Quán, làm cho hắn ở nơi nào tu học, thuận tiện ở nơi nào đem bệnh bảo dưỡng cho tốt.”
Duẫn Hi nghe câu nói như thế, trong đầu sụp xuống một chút, mơ hồ không rõ hắn rốt cuộc ân nhân hay là địch nhân. Vậy cũng xác thực khiến nàng không có cách nào từ chối nữa. Nhưng đối với hoàng thượng mà nói cũng là một lựa chọn không thể tốt hơn.
” Đại Ti Thành Thành Quân Quán, gần đây hiệu thuốc Thành Quân Quán tình hình thế nào? “
” Tình hình hiện nay thật sự là không thế nào lý tưởng, đều là một ít dược liệu giá rẻ còn lại, cho nên…”
Theo lý thuyết Duẫn Hi đúng là có thể mượn cớ lý do này, nhưng dụng tâm hoàng thượng lại đem ý tưởng đó đánh trở về.
” Kim Duẫn Thực, ngươi không cần lo lắng. Lập tức phân phó Thành Quân Quán, dân chúng muốn ở nơi này xem bệnh là phải trả tiền, nhưng nho sinh Thành Quân Quán thì không cần. Cho nên ngươi cũng chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu học vấn của ngươi, mau chóng thông qua khoa cử đến bên cạnh trẫm làm việc. Trẫm sẽ nhớ kỹ dung mạo mỹ lệ này.”
Trong nháy mắt, Duẫn Hi cảm giác máu huyết trong người chảy ngược, đã không còn có thể từ chối, nàng lâm vào tuyệt vọng thật sâu. Thiện Tuấn lại hướng về phía nàng mỉm cười chúc mừng, nàng tuy rằng quay trở về vị trí rồi nhưng hồn nàng đã không còn ở trên người.
Cho dù đã thông qua tiểu khoa cũng không có thể tùy tiện đi vào Thành Quân Quán mà học, cái này cũng là một chuyện khó khăn như là thông qua đại khoa. Cho nên nếu như nàng thực sự là Duẫn Thực vậy chuyện này quả thực chính là vinh dự hào môn, là một chuyện đáng để ăn mừng, nhưng bởi vì không phải như thế cho nên đối với đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại nếu như mình không đi Thành Quân Quán đó chính là chống lại thánh chỉ, cho nên càng không thể lựa chọn.
Thỉnh thoảng phẫn nam trang một lần cũng không có gì, nhưng mỗi ngày cùng đám nam nhân cùng nhau sinh hoạt, vậy nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Mà cho dù nói bản thân không bị phát hiện, nhưng đại khoa sau đó thì lại là đại sự. Hoàng thượng đã nói là sẽ nhớ kỹ dung mạo của mình cũng có ý nghĩa là đem sự tồn tại của Duẫn Hi hoàn toàn tiêu diệt, khiến nàng vĩnh viễn phải sống dưới thân phận của Duẫn Thực.
Người không hiểu tình cảnh của nàng, cũng hâm mộ nàng, cũng có rất nhiều người đố kị ghen ghét. Thay nàng vui mừng cũng chỉ có một mình Thiện Tuấn. Nếu như Thiện Tuấn không có hướng Hoàng thượng đưa ra ý kiến vậy nàng sau khi ra khỏi cánh cửa đó thù có thể vĩnh viễn là một nữ nhân, bất quá hiện nay đã trở thành một loại vọng tưởng.
” Vậy nên làm cái gì bây giờ a, làm sao bây giờ a!”
Mấy ngày nay tiếng thở dài của mẫu thân càng trở nên nặng nề. Vui mừng vì tên đạt được vị trí cao trên bảng hình như đã là chuyện trong quá khứ, hiện tại lại bởi vì vị trí cao trên bảng mà lo lắng. Nhưng cũng không có thể trách Duẫn Hi, bởi vì sắc mặt Duẫn Hi bây giờ cũng đã trở nên không còn chút máu. Duẫn Thực lần thứ hai ngã bệnh, nhưng hắn cũng không muốn cho người nhà lo lắng mà nhịn xuống cơn đau, thấy vậy nước mắt của Duẫn Hi cũng không cầm được mà chảy xuống.
Trước cổng có rất nhiều thân thích đưa tới lương thực cùng vải vóc. Tin tức khẳng định đã truyền tới. Trước cả nhà nàng đối với bọn họ mà nói thì thân phận rất thấp hèn, hôm nay trước hồng ân của hoàng đế, những thứ đó liền trở nên vô nghĩa.
Nàng hiện tại mới hiểu được, bản thân đến bây giờ đã bị coi nhẹ cũng không phải bởi vì vấn đề thân phận, mà là bởi vì bần hàn. Những người đó chính là lo lắng nhà nàng sẽ đòi tiền, cho nên mượn cớ thân phận.
” Nên làm cái gì bây giờ a, Duẫn Hi cùng Duẫn Thực của chúng ta. Ta chết cũng không được…”
” Được rồi, không phải vẫn còn có biện pháp sao!”
” Biện pháp gì? Ngoại trừ đêm khuya đào tẩu còn có thể có biện pháp nào!”
“Con…con đi Thành Quân Quán là được.”
” Ta nói rồi, việc ấy tuyệt đối không được. Còn không bằng cứ trốn ở trong sơn động lạ mà sống đi!” Duẫn Hi nắm chặt tay mẫu thân nói.
” Chạy trốn tới ngọn núi mà sống cũng có nghĩa là vứt bỏ danh nghĩa làm bách tính của Cao Ly. Khi nạn đói hoặc là thiên tai tới, thì ngay cả một chút trợ cấp cũng không có thể nhận được. Hơn nữa sẽ không có người chịu trách nhiệm an nguy cho chúng ta. Huống hồ Duẫn Thực thì sao? Cho nên đi lên núi mà sống, còn không bằng đi Thành Quân Quán.” Mẫu thân đem tay Duẫn Hi thoáng cái quăng ra mà hô lên:
” Ngươi nói tiếng người một chút đi.”
“Đến bây giờ vẫn không phải là không có người phát hiện con là nữ sao?”
” Ngươi có bảo lãnh là đến Thành Quân Quán sẽ không bị phát hiện? Đầu tiên là râu mép làm sao bây giờ? Còn có chu kỳ kinh nguyệt của ngươi? Huống hồ lần này hoàng thượng đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng phải trước 2 5 thì nhất định phải thành hôn, ngươi làm sao tránh né được bọn họ chứ? Ngươi có một ngày sẽ bị phát hiện là nữ tôi, không chỉ là chúng ta một nhà mà ngay cả phụ thân đã chết của ngươi cũng sẽ không ngủ yên.”
Nhưng Duẫn Hi đã hạ quyết tâm muốn đến Thành Quân Quán, đào tẩu thực sự không phải là một chuyện thực tế, nhưng nàng cũng không có thể trực tiếp bất chấp sự phản đối của mẫu thân, cho nên hiện tại nàng chỉ có thể thuyết phục mẫu thân.
Nàng nói với mẫu thân chuyện vị kỹ nữ trước kia, còn nói nam nhân hiện tại có rất nhiều cũng không để râu mép, chuyện kinh nguyệt của nàng thì đã nhiều năm nàng cũng không bị mẫu thân cùng Duẫn Thực phát giác, còn nói bản thân nhất định sẽ ở trước 23 tuổi sẽ thông qua khoa cử, Duẫn Thực cũng có thể không chịu binh dịch vân… vân.
” Ta đây phẫn nữ trang, Ta trở thành đại tỷ là được.”
” Duẫn Thực, mặc dù nói ngươi là một bệnh nhân, nhưng mà đường đường là nam tử hán, làm sao có thể…. Ta kiếp trước rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì a…” Nhìn mẫu thân khóc thút thít, Duẫn Thực an ủi mà nói:
” Vậy đại tỷ phải phẫn nam trang thì đơn giản hơn. Làm một người nam tử hán, ta làm sao ngay cả việc nhỏ như thế này cũng làm không tốt? Dù sao có người tới thì nói thân thể ta không tốt, không nói lời nào là được. Người ta cũng sẽ không nói thêm cái gì. Từ giờ trở đi trong nhà của chúng ta thân thể không tốt không phải là Duẫn Thực, mà là Duẫn Hi.”
Duẫn Thực cho rằng đại tỷ muốn đi vào Thành Quân Quán có thể không chỉ có là bởi vì ngự mệnh của hoàng thượng. Từ lúc bắt đầu, tỷ tỷ đối với học hành nhiệt huyết hơn mình rất nhiều, hơn nữa tỷ tỷ cũng vô cùng nỗ lực. Hắn nhìn ra được dụng tâm của chị mình, cho nên chuyện này đối với tỷ tỷ mà nói cũng là một cơ hội tốt để nâng caoa học thức của bản thân. Trừ chuyện đó ra, còn giống như có một nguyên nhân khác đã ở ảnh hưởng đến tỷ tỷ, tuy rằng bản thân không thế nào hiểu rõ, nhưng hắn lại muốn hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Duẫn Hi đi tới bắt được tay Duẫn Thực, nói:
” Thật xin lỗi, khiến ngươi liên luỵ.”
” Thật sự xin lỗi chính là ta, nguyên nhân gây ra toàn bộ mọi thứ không phải đều là bởi vì ta sao? “
” Ta sẽ cố gắng học tập, mau chóng thi đậu khoa cử. Sau đó chúng ta hướng Hoàng thượng xin một chức quan đi đến hán dương một địa phương rất xa, vậy đến lúc đó chúng ta có thể đổi lại cho nhau.”
Duẫn Thực mỉm cười gật đầu, mẫu thân cũng không có cách nào không có cách nào chỉ có thể đáp ứng Sau đó Duẫn Hi lập tức thay nam trang đi ra. Ngày khai trường cũng không còn mấy ngày, nàng phải khiến cho bản thân càng trở nên giống nam nhân. Cho nên nàng đi ra ngoài quan sát những cử chỉ và động tác của nam nhân để cho bản thân làm quen một chút.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
275 chương
13 chương
72 chương
49 chương
68 chương