Thành quân quán

Chương 8 : tân bảng lễ 2

Duẫn Hi cảm thấy muốn ngất xỉu, bởi vì nàng cho tới nay cũng tưởng một phòng. Không hiểu Duẫn Hi nghĩ gì, Thiện Tuấn ôn nhu mà nói rằng: ” Đông Trai cùng Tây Trai tổng cộng có 32 gian phòng, trừ các phòng cho các chưởng nghị cùng hiệu thuốc, vậy thừa lại 29 gian. Nhưng nho sinh ở Thành Quân Quán tổng cộng có 150 người, cho nên nếu như không phải vài người chung một phòng, vậy thì chắc chắn không được.” Duẫn Hi quên mất, nếu như 150 người chia cho 29 gian phòng, vậy từng gian phòng đại khái có năm người ở chung. Nàng nhìn nhìn gian phòng một chút, nhưng không gian bên trong tối đa cũng chỉ có thể ba người, vậy cũng không đơn giản chỉ là ngủ cùng một chỗ, mà là chen chúc nhau ở cùng một chỗ. Duẫn Duẫn nhất thời cảm thấy mù mịt, vì đào tẩu, nàng lập tức cầm lấy lễ vật của mình. ” Nhưng đại khái hai ba người dùng chungmột phòng.” Nghe được Thiện Tuấn nói, nàng hòa hoãn quay trở lại. Mặc dù không bằng một người một gian, nhưng là chung quy so với năm người hơn rất nhiều. “Vậy những người không có phòng thì làm sao bây giờ?” ” Sẽ tìm một lữ quán ở phán thôn phụ cận, nếu nhà gần thì có thể về nhà ngủ. Cho nên nói chúng ta thật là đã nhận được hoàng ân trọng thể a.” Nếu nói là hoàng ân, còn không bằng nói là tai vạ. Nếu như mẫu thân đã biết chuyện này, khẳng định sẽ miệng sùi bọt mép bất tỉnh. Nàng lần thứ hai nhìn nhìn căn phòng một chút, có điểm bất an mà nói: ” Thế nhưng ta không có quen biết ai, nên làm cái gì bây giờ?” ” Ngươi không phải quen biết ta sao?” Nàng dùng vẻ mặt rung động nhìn Thiện Tuấn, cùng hắn dùng một gian phòng cũng có thể xem như là may mắn trong bất hạnh. Nhưng so với cùng những người khác cùng ở một cái phòng thì chắc chắn nguy hiểm hơn, đó chính là nàng không thể che dấu được trái tim mình. ” Vậy, ta đây có thể dùng chng một cái phòng với ngươi… Nhưng ngoại trừ chúng ta còn có kẻ khác sao?” ” Đến bây giờ vẫn chưa thấy, nhưng hình như là có. Ta trước khi đến ở đây cũng đã có một chút đồ đạc phân tán lẻ loi khắp nơi. Ta còn đặc biệt hỏi thủ phó ở đây, hắn nói thường một cái phòng đều là hai ba người dùng chung, nhưng duy độc một gian này lại chỉ có một người.” ” Hỏi qua là ai chưa?” “Chưa, làm sao? Ngươi lo lắng sao? “ ” Bởi vì cái gì cũng không biết…vậy bên Tây Trai thì sao?” Thiện Tuấn lẳng lặng nhìn nàng, sau đó lén lút nói: ” Tây Trai phần lớn mọi người đều là lão luận, ở đây Đông Trai là thiếu luận hoặc là nam nhân, Bắc Nhân. Ngươi hình như là nam nhân… “ ” Ngươi, ngươi làm sao mà biết được?” ” Ta là đoán như vậy.” Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên dị thường xấu hổ. Thuận Thạch cũng không biết làm sao mà nhìn hai người. Lúc này Duẫn Hi hình như nhớ tới cái gì hô to: ” A, nếu như Tây Trai là địa bàn của lão luận, vậy ngươi sao lại ở chỗ này?” Thiện Tuấn dùng nụ cười say mê mà trả lời: ” Từ xưa đến nay, bên trong Tây Trai chủ yếu là tiến sĩ, bên trong Đông Trai chủ yếu là tú tài. Nhưng gần đây lại đem nó phân chia thành chỗ ở của lão luận và các ban phái khác. Kỳ thực sai chính là sai ở chỗ này, nhưng ta vừa là tú tài vừa là tiến sĩ, cho nên có ở nơi nào cũng không sao cả.” Duẫn Hi không hiểu nụ cười vi diệu của hắn. Nói như thế nào, đối với hắn mà nói ở cùng với lão luận thì sẽ càng thuận tiện, cũng sẽ càng thoải mái, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn Đông Trai? Thực sự là một người kỳ quái. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cùng Thiện Tuấn ở chung một chỗ là một lựa chọn không thể tốt hơn. Thiện Tuấn tự cho là đùa nên nói: “Như vậy xem ra, ở đây chỉ có một người ở, tức là những người ở đây đều đã khảo đại khoa. Cho nên nơi này hẳn là một chỗ tốt đúng không? Duẫn Hi cười cười lộ vẻ tán thành trả lời hắn. Mặc dùlời hắn nói chỉ là một lời nói đùa, nhưng vẻ mặt hắn ôn hoà giọng nói giống như là đang nói một chuyện thực, căn bản là không cần chứng minh. Duẫn Hi đem lễ vật của mình chỉnh lý một chút, liền đứng dậy đi vào phòng, Thiện Tuấn cũng theo sau nàng. Ngẫu nhiên hắn thấy được một quyển đặt ở trên túi. “Chờ một chút, đây là sách gì?” Hắn lập tức coi một chút, xác nhận chung quanh không có người khác sau đó nói nhỏ bên tai Duẫn Hi Tuy chỉ là đem miệng nhích lại gần, lòng của nàng không khỏi tăng tốc. “Loại sách này trong Thành Quân Quán là ‘sách cấm’, không thể mang vào đây. Là trái với quy định.” “A? Ta, ta căn bản là không biết, đây chỉ là khi nhàn hạ ta dùng để xem…” Thiện Tuấn nghe được hai chữ ‘ nhàn hạ’ Không khỏi lại càng hoảng sợ, tuy rằng nói là sách cấm, nhưng là một quyển sách vô cùng khó hiểu. Trong lúc nhàn rỗi loại sách này, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng bội phục. “Nên làm cái gì bây giờ? Giấu ở chỗ nào đây?” Hắn không để ý sự sợ hãi của nàng, đem toàn bộ sách trong túi đổ ra. Trong đó ngoại trừ một quyển sách ấy ra, còn có rất nhiều thư tịch. Hắn lựa những cuốn sách gọi là ‘sách cấm’ ra, rồi xếp lẫn lộn vào nhau rồi đem chúng cột chặt lại bằng một sợi dây thừng. “Dựa theo quy định, những kinh phật và điền tử đều là ‘sách cấm’, cho nên sau này ngươi nhất định phải cẩn thận một chút. Ở đây cũng không có chỗ có khả chứa sách, ngươi trước hết để Thuận Thạch đem về nhà chúng ta đi.” “Nếu như có thể như vậy, vậy cảm tạ. Làm phiền ngươi, Thuận Thạch. “Thuận Thạch cười cười đem sách trên tay Thiện Tuấn cầm đi. “Nhưng mà ngươi sao không mang đeo chăn mền cùng đệm giường? “Duẫn Hi mở to hai mắt nhìn, nhìn Thiện Tuấn một chút, ý đang hỏi chăn mền cũng phải tự mình chuẩn bị sao, Thiện Tuấn trả lời. “Ta là cầm tới, nhưng nhưng bọn hắn nói cũng sẽ phát cho.” Lúc này một người hầu hướng về phía bọn họ đi tới. “Các ngươi là mới tới sao? “Duẫn Hi cùng Thiện Tuấn cùng lúc trả lời. Hắn xuất ra một quyển sổ ghi chép hỏi: “Họ và tên của từng người các ngươi?” Vị người hầu kia đem tên của bọn họ lần lượt ghi xuống, lại hỏi: ” Các ngươi định ở tại gian phòng nào rồi?” Thiện Tuấn trả lời: “Nghe nói phòng này chỉ có một người, cho nên chúng ta cũng định rồi sẽ ở trung nhị phòng này.” Vị người hầu kia lật lại sổ ghi chép lại một lần nữa, một tý chủ nhân lúc đầu của phòng này. Nhưng trong nháy mắt, con mắt hắn nhất thời trừng ngược lên, sau đó nhìn lại tên phòng cùng số hiệu. ” Làm sao vậy? Có sai lầm gì sao? Không phải là chỉ có một người?” “A là chỉ có một người, không sai. Nhưng… Các ngươi sao không đi xác nhận gian phòng khác có còn chỗ trống hay không…” Người hầu tìm nửa ngày, sau đó nói rằng: ” Gian phòng Khác cũng đã đầy rồi, bất quá là không có việc gì, dù sao chủ nhân phòng này cũng không thường xuyên trở về chỗ này.” Thấy Thiện Tuấn cùng Duẫn Hi biểu tình kinh hãi, hắn lập tức dời trọng tâm câu chuyện. ” Vật dụng sinh hoạt cần thiết, đợi lát nữa sẽ có người cầm tới. Còn có y phục cũng sẽ có người sang đây đo lường cho các người, ngoài ra các ngươi còn có yêu cầu cái gì không? “ Thiện Tuấn thay Duẫn Hi lo lắng mà nói: ” Vị thư sinh này không có mang theo chăn mền, làm sao bây giờ? “ ” Có đúng không? Nhà kho chúng ta là có dư thừa chăn mền, nhưng vì gần đây cũng rất ít có người không mang theo chăn mền, cho nên những thứ ấy đều đã rất cũ rồi…” Vậy nói cách khác chỉ có thể tự mình mang theo chăn mền mà thôi. Duẫn Hi hoảng, bởi vì trong nhà mền chăn cũng đã cũ nát không chịu nổi, vả lại cũng không có cái nào dư thừa để cầm tới. “Vậy cứ cầm tới đây đi.” ” Nhưng nếu như hiện nay thì cũng cần phải mất vài ngày.” ” Vậy cũng không có biện pháp… Ta muốn dùng, trong nhà cũng không có chăn mền nào có thễ cầm tới.” Người hầu thấy y phục, nón cối của nàng so với chính mình còn cũ nát hơn. liền gật đầu. Lúc này Thiện Tuấn đột nhiên nói rằng: ” Không cần, chăn mền của hắn ta đi chuẩn bị.” ” Đã biết, vậy sau này vạn nhất nếu như có yêu cầu gì đó, các ngươi hỏi những tiểu hài tử kia là được rồi.” Chờ người hầu đi rồi, Thiện Tuấn hướng về phía Thuận Thạch nói rằng: “Ngươi tranh thủ thời gian quay về nhà một chuyến, đem chăn mền, đệm giường và gối đầu tới đây.” “Ta không biết là có thể chuẩn bị ngay lập tức hay không.” ” Nói với mẫu thân, bà sẽ tìm ra. Trễ nhất là ngày mai phải mang tới, biết chưa?” ” Quý huynh, ngươi không cần bận tâm như thế.” ” Không phải, sức khỏe của ngươi vốn đã không tốt, dùng chăn mền trong kho đối với thân thể cũng không tốt.” Duẫn Hi cúi đầu thấp xuống, hắn quan tâm nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nói rằng thế gian tuy có tuấn tú, nhưng không có nam tử thiện lương, nhưng người trước mặt lại thật sự là một người tuấn tú lại thiện lương. Khi bọn hắn thu dọn đồ đạc, Thuận Thạch cầm mấy quyển sách trở về nhà. Hai người bọn họ đơn độc ngồi chung một căn phòng, Duẫn Hi cảm thấy rất là xấu hổ, cho nên chỉ lấy ngón tay vuốt vuốt sàn nhà. Sau đó thì mục quang dời ra bên ngoài sân, mặc dù nó cũng không phải rất lớn, nhưng so sánh với gian phòng có thể nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của Thiện Tuấn, có vẻ rất là rộng rãi. Bên ngoài sân, có một công trình kiến trúc thật dài, rốt cục Duẫn Hi đánh vỡ sự im lặng. “Nơi ấy là dùng để làm gì?” “A, hình như là nhà ăn dành cho tiến sĩ. Cũng chính là nơi ăn uống của các nho sinh Đông Trai.” “A…. “ “Ngươi nhanh lên một chút cởi ra đi.”