Thành quân quán

Chương 5 : Nữ thư sinh 5

Duẫn Hi không có xuất môn đã đủ một tuần, từ sau khi gặp chuyện lần trước, nàng ngay cả ngủ cũng không yên, hàng ngày cũng đều gặp ác mộng. Biết rõ tự mình phải mau thoát khỏi nỗi ám ảnh này, nhưng nàng càng nhớ rõ nát những ánh mắt hung ác của những tên người hầu đó. Cho nên nàng cũng ngừng lại mọi việc sao chép, mấy ngày nay cả nhà nàng cũng chỉ dựa vào tiền mẫu thân may vá kiếm sống để duy trì sinh hoạt, nhưng may mắn là bệnh tình Duẫn Thực không có chuyển biến xấu. Thấy Duẫn Hi như vậy, mẫu thân lại càng gầy gò, nàng đem những thứ này quy trách nhiệm cho bản thân. Mẫu thân cầm đồ làm tới bên cạnh Duẫn Hi ngồi xuống, sau đó nuốt một chút nước miếng mới mở miệng mà nói: ” Khi ta trở về có nghe nói, yết bảng đã được dán lên rồi.” Duẫn Hi cúi đầu, bởi vì nàng đã lường trước không có tên mình, cho nên đối với nàng mà nói chuyện này cũng không phải là đáng vui mừng. Mẫu thân nhìn nàng một chút, sau khi khuôn mặt bị sưng kia tiêu tan thì nàng sẽ tiếp tục cái nghề sao chép. ” Có nhiều kẻ xấu như vậy, ngươi sẽ không muốn đi xem. Cũng tốt thân phận của ngươi sẽ không bị phát hiện… “ “Con không có sao, chờ con lấy lại tinh thần thì có thể đi thư điếm…” ” Quên đi! Vạn nhất đám người kia đang chờ ngươi quay trở lại thì làm sao bây giờ? Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng có đến phụ cận nơi đó, bọn họ cũng sẽ không có bản lĩnh vây lấy toàn bộ kinh thành này . Phải cẩn thận cùng lắm ta ra đường ăn xin là được rồi.” Duẫn Hi không có nói cái gì nữa, trở mình nhìn mẫu thân may vá. Đáng tiếc tay nghề Duẫn Hi căn bản là không thể giúp đỡ mẫu thân, tuy rằng thư pháp của bản thân vô cùng lợi hại, nhưng việc may vá thì lại vô cùng hồ đồ. Vạn nhất bản thân phải thật giúp mẫu thân, vậy mẫu thân sẽ bị nàng kéo chậm theo. Duẫn Hi mất mát mà nhìn những công việc đơn giản này, trong đầu liên tục nghĩ đến Thiện Tuấn. Mặc dù không biết trên bảng có cái tên kim Duẫn Thực này hay không, nhưng lý Thiện Tuấn, tên này nhất định sẽ có, hơn nữa người kia hiện tại cũng sẽ ở nơi đó. ‘ ta sẽ chờ ngày đó, hy vọng có thể trông thấy ngươi.’ Giong nói của Thiện Tuấn không ngừng vương vấn bên tai, càng nghĩ đến sau này không bao giờ có thể nhìn thấy hắn thì giọng nói của hắn lại càng trở nên rõ nét. Bởi vì ngày đó nàng quả quyết từ chối bọn họ đưa mình về nhà, cho nên đối phương cũng không biết chỗ ở của nhau. Duẫn Hi lần thứ hai lại nghe thấy giọng nói của Thiện Tuấn, nàng thỉnh thoảng suy nghĩ hắn có thể hay không thực sự ở nơi này mà chờ mình, nhưng chưa được bao lâu thì nàng lại vững tin là hắn nhất định sẽ ở nơi đó. Duẫn Hi bất tri bất giác cầm lấy vải trùm đầu ( nữ nhân cổ đại khi xuất môn vì không muốn kẻ khác nhìn thấy mặt mình thì sẽ dùng vải trùm đầu) của mẫu thân. Mẫu thân lại càng hoảng sợ, nói: ” Ngươi muốn đi đâu?” “Con chỉ xác nhận một chút rồi sẽ trở lại.” Duẫn Hi bị mẫu thân bắt được trước khi đi ra cửa phòng. ” Duẫn Hi, không được!” ” Bọn họ chờ chính là một nam nhân, cho nên con dùng cái này trùm đầu nên bọn chúng hẳn là sẽ không nhận ra.” Duẫn Hi chặt chẽ bao lấy khuôn mặt mình, vội vã chạy đi, lòng của nàng dị thường lo lắng, nàng rất sợ Thiện Tuấn sau khi xác nhận tên của mình xong thì sẽ trực tiếp về nhà. Chạy một đoạn đường rất dài, lòng của nàng đã không còn sợ hãi, chỉ có Thiện Tuấn. Cổng Lễ tào tụ tập rất nhiều người, Duẫn Hi căn bản là không có đi xem yết bảng mà là tìm kiếm Thiện Tuấn trong đám người. Theo lý thuyết, với bề ngoài của Thiện Tuấn hẳn là liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng nàng lại thủy chung không có tìm được. Mà đại danh hiển hách của hắn liếc mắt một cái là đã tiến nhập vào trong mắt của Duẫn Hi. Thi tiến sĩ cùng tú tài đều là đứng đầu bảng, tuy rằng không biết rõ tên của hắn rốt cuộc là viết như thế nào, nhưng nàng tin chắc hắn chính là người đó. Nhưng lúc này Duẫn Hi đột nhiên thấy được một cái tên quen thuộc. Giữa bảng tiến sĩ có một tên – Kim Duẫn Thực, mà cái tên giống y như đúc cũng có một vị trí trên bảng tú tài. Một chữ không sai, xác thực chính là kim Duẫn Thực, Duẫn Hi bắt đầu hoài nghi hai mắt của mình, tuy rằng đối với tên thì bản thân không thể có tự tin như tên lý Thiện Tuấn, nhưng đối với cái tên kim Duẫn Thực nàng không thể nào không nhận ra. Nàng nghĩ bây giờ phải đi lễ tào chính miệng xác nhận lại một chút, nhưng với cách ăn mặc hiện nay của bản thân thì căn bản không thể vào được. Nàng đang suy nghĩ có nên về nhà đổi lại bộ quần áo hay không thì suy nghĩ lập tức bị bỏ quên. Sự tập trung của nàng bây giờ đều ở trong đối thoại của người khác, bởi vì trong miệng bọn họ luôn luôn nói đến cái tên Lý Thiện Tuấn. ” Không hổ là Lý Thiện Tuấn, đều là đầu bảng. Hắn không phải là thiếu gia của tả nghị sự đại nhân sao, thực lực này cũng đáng cho Hoàng thượng phải hạ ngự mệnh.” ” Muốn đạt được thực lực này phải nỗ lực nhiều lắm…A…” Tả nghị sự? Lý thiếu gia? Ý thức của Duẫn Hi không khỏi hôn mê một chút, ở ngoài trường thi người có tiếng tăm lừng lẫy chính là Lý Thiện Tuấn sao? Tả nghị sự cũng chính là một thành viên của nhón Lão Luận, mà lại có quyền lực vô cùng hùng mạnh. Không đợi Duẫn Hi đem mọi suy nghĩ trong đầu sắp xếp lại cho rõ ràng, nàng liền thấy được Thiện Tuấn từ trong lễ tào đi ra. Nàng lập tức đem vải che kỹ lại măt mình, quay người trở về. Nhưng ngay khi đó, Thiện Tuấn thấy được Duẫn Hi, nhưng hắn không có nhận ra nàng mà trực tiếp đi qua nàng. Cho dù bản thân quay đầu, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy Thiện Tuấn không có trực tiếp về nhà, mà là đứng ở cổng dò xét chung quanh. Duẫn Hi biết rõ nam tử hắn đang tìm chính là —- Kim Duẫn Thực. Duẫn Hi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh ồn ào chung quanh, cũng không nhìn thấy đám người phức tạp chung quanh. Trong một mảng yên tĩnh, nàng chỉ có thể nhìn thấy một mình Thiện Tuấn. Hắn dùng một loại ánh mắt hạnh phúc xem kỹ tên Duẫn Thực, hắn sở dĩ vui vẻ là bởi vì bản thân có thể có một người bằng hữu cừ khôi cùng nghiên cứu học vấn, hắn tin chắc bọn họ sẽ thúc đẩy lẫn nhau. Đúng là một người vừa ngốc vừa không có nhãn lực phân biệt nam nhân. Lúc này Thiện Tuấn đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Duẫn Hi. Tại đây trong một đám trượng phu có một nữ nhi thật sự là khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ, vả lại hắn cũng quả thực cảm giác được nhãn thần của nữ nhân đó. Duẫn Hi lúng túng lập tức xoay người ly khai, nhưng hắn lại chạy theo nàng. ” Xin chờ một chút! Ta muốn hỏi ngài một việc.” Duẫn Hi càng vội vội vàng vàng lao đi, nhưng vẫn không thể nhanh bằng chân dài của hắn. “Nàng chỉ cần trả lời một chuyện là được, nàng nhận biết một vị công tử tên là kim Duẫn Thực sao? “ Cước bộ Duẫn Hi ngừng lại, nàng không có trả lời, chỉ là đem y phục bản thân sửa sang lại một chút, nàng không muốn làm cho hắn trông thấy bản thân khó coi như thế, nàng đem vải trùm đầu bao bọc kiến hết mái tóc ngắn của mình cùng với chiếc váy cũ nát nhưng vẫn không thể che hết. Duẫn Hi đối với cách ăn bận của bản thân cảm thấy xấu hổ. ” Biết rõ tiếp lời một người nam tử xa lạ như thế rất không lễ độ, nhưng là hy vọng nàng trả lời một tiếng.” Duẫn Hi rất sợ giọng nói của mình sẽ bị hắn phát giác, cho nên không nói gì chỉ là gật đầu. Thiện Tuấn vui vẻ mà hỏi thăm: “Nàng thật sự là nhận biết kim Duẫn Thực sao? “Thấy nàng gật đầu, Thiện Tuấn lại hỏi lần nữa ” Hắn thế nào? ” Hỏi như thế, Duẫn Hi nhất thời không biết nên trả lời làm sao. ” A, ta là đang hỏi thân thể hắn. Hắn vốn đã không khỏe mạnh, ngày đó còn bị đả thương, ta cũng nghĩ tới ngày hôm nay hắn hẳn là không thể tới…” Duẫn Hi lúc này mới gật đầu, Thiện Tuấn hiểu được nàng chỉ có thể dùng đầu đáp trả lại câu hỏi của mình, cho nên rất đơn giản mà hỏi thăm: ” Bệnh tình rất nghiêm trọng sao? ” Duẫn Duẫn lần thứ hai gật đầu. “Nàng là người nhà của hắn sao?” Lại là gật đầu. Thiện Tuấn phi thường kính trọng mà kính một cái lễ sau đó nói: ” Lần đầu gặp mặt, ta là lần này ở trường thi được kim công tử giúp đỡ, tên là Lý Thiện Tuấn.” Người được giúp đỡ là Duẫn Hi nàng, cho nên nàng cũng không có gật đầu, đổi lại nàng cũng không có lắc đầu. ” Là… Tiểu thư? “Lần này nàng đặc biệt khẳng định mà gật đầu. ” Vậy nàng chính là tỷ tỷ của Kim công tử?” Lại kiên định gật đầu. Có lẽ là bởi vì vóc dáng của nàng cao, cho nên đem nàng nghĩ thành tỷ tỷ. ” Hoá ra Kim công tử có một vị tỷ tỷ a, bởi vì hiện tại chúng ta cũng không thể hiểu rõ lẫn nhau, cho nên thất lễ. Nếu như là tỷ tỷ của Kim công tử, vậy với ta mà nói cũng là đại tỷ. Ta lần thứ hai cùng nàng nói lời xin lỗi.” Thiện Tuấn lại làm một cái lễ, nàng khi nào lại có thêm một đệ đệ lại lớn hơn chính mình. ” Ta hôm nay muốn tự mình đi xem hắn, thỉnh cho phép ta đi cùng nàng.” Duẫn Hi cố sức lắc đầu, bản thân thì ở chỗ này, vạn nhất về đến nhà trông thấy tình trạng đó thì không biết sẽ phát sinh rối loạn như thế nào. Thiện Tuấn thấy thế cũng không có cách nào, liền buông tha ý niệm trong đầu. ” A, vừa mới ở chỗ lễ tào xác nhận một chút, cái tên giữa bảng tú tài và tiến sĩ xác thực là một mình Kim Duẫn Thực, tên hàm của tiên phụ có phải là có chữ Lợi và chữ Anh có đúng không? Kim Lợi Anh, đúng là tên của phụ thân! Vậy có nghĩa là bản thân vừa là thám hoa (đứng hạng ba) vừa là tiến sĩ. Duẫn Hi nỗ lực kiềm chế tâm tình muốn reo hò của mình. Khi đấn lúc nàng phải về nhà, hắn cũng đi theo. Duẫn Hi dừng lại bước chân, lắc đầu ý bảo hắn không thể cùng nàng đi. ” Ta tiễn nàng về nhà.” Duẫn Hi dứt khoát lắc đầu lần thứ hai, đích thật là không thể được. Thiện Tuấn thấy nàng kiên định mà lắc đầu, lúc này mới cảm thấy sai sót của bản thân. “Là sai lầm của ta, biết rõ nam nữ có khác biệt… Hy vọng nàng sẽ không để bụng.” Duẫn Hi nhẹ nhàng gật gật đầi ý bảo không có vấn đề gì. ” Xin nàng đem những lời này truyền cho Kim công tử. Những gả kia đã bị nha môn bắt, cho nên sau này không cần lo lắng. Duẫn Hi gật đầu một cái sau đó, liền muốn mau chóng đem tin tức tốt này báo cho người nhà biết nên nhanh chóng mà chạy về. ” A? Cái gì? Ngươi nói gì vậy? Vì sao không thể cho ta làm việc sao chép?” Duẫn Hi nghe được lão bản thư điếm cự tuyệt nhất thời cảm thấy muốn ngất. Bản thân chính là vì ôm đồm nên việc của người cự phách cũng mạo hiểm đi thi sơ thí, nhưng đến bây giờ ngay cả một việc sao chép đơn giản cũng không giao cho nàng. Thư điếm lão bản cũng thất kinh, nói: “Cái này là … Bởi vì công tử ngươi, những tên đi thi dùm đó cũng đã ngồi tù rồi, ai còn dám tìm ngươi chứ? Tin tức đều đã truyền khắp nơi rồi.” ” Vậy không phải là lỗi của ta, là bọn hắn trêu chọc ta trước.” ” Ta đương nhiên cũng là suy nghĩ như vậy, công tử ngươi sẽ không có khả năng lại vô duyên vô cớ đi trêu chọc người khác. Nhưng các người không phải là những người sao chép lậu thường xuyên phải tránh né con mắt quan lại sao? Cho nên chúng nó đã nói chung ở cùng một chỗ với ngươi rất nguy hiểm. Ta cũng vậy chủ yếu dựa vào việc này kiếm tiền, cho nên không có cách nào a.” Duẫn Hi nhất thời ngồi trên sáng, không biết nên làm như thế nào. Sơ thí đã qua, chỉ cần qua sang năm thi vòng hai thì có thể làm tú tài hoặc là tiến sĩ, đến lúc đó là có thể sao chép kiếm chút tiền , nhưng hiện tại hy vọng này của nàng trong nháy mắt biến thành bọt biển. Duẫn Hi hốt hoảng mà nói: ” Ta cần tiễn, ta phải làm việc. Nếu không người trong nhà ta đều sẽ chết đói.” Lão bản nói không nên lời chỉ ngơ ngác mà đứng ở bên cạnh nàng. Duẫn Hi cố gắng phấn chấn lại đứng lên mà nói: ” Vậy đưa việc sao chép cơ bản cho ta đi, chờ thêm một khoảng thời gian sẽ…” ” Việc sao chép ấy… Ta tuy rằng cũng hiểu được chuyện này là quá đáng, nhưng mà đám người này ngay cả chuyện này cũng không muốn cho ngươi…” Hiện tại Duẫn Hi cũng không có khí lực lắc lư. Lập trường của Lão bản nhất thời trở nên vô cùng lúng túng. ” Mấy ngày nay thật là có phiền ngươi, chờ thêm một khoảng thời gian nũa ta xem sao. Tâm tình bọn họ cũng sẽ có thể biến hóa, hơn nữa bọn người này cũng thường xuyên xảy ra thay đổi…” Thấy Duẫn Hi nói năng lộn xộn, lão bản dỗ dành mà nói: ” Công tử, ngươi nhất định phải tham gia thi vòng hai a. Nghe nói mặc kệ là thi tú tài hay tiến sĩ miễn là tìm thấy người có tài hoa một chút là hoặc nhiều hoặc ít có thể được cấp cho chức quan. Cuộc thi lần này ngươi không phải là quen biết vị thiếu gia con của tả nghị sự đại nhân sao?” ” Chúng ta chẳng qua là ngẫu nhiên cùng nhau gồi chung một chỗ mà thôi, nói chung là chuyện này căn bản là tìm sai người. Hắn hoàn toàn không phải là người như vậy, huống hồ hắn là lão luận, ta là nam nhân, là quan hệ thù địch.” Duẫn Hi nói xong lại càng minh mẫn, bởi vì lúc vừa nghe được tìm người tài hoa một chút thì người thứ nhất nàng nghĩ đến cũng là Thiện Tuấn. ” Vậy cũng không như quan hệ của lão luận và tiểu luận à. Ai! Dù thế nào thì môn phiệt bất đồng, vậy cũng trắc trở. Nhưng có tin đồn nói Hoàng thượng vì áp chế lão luận cùng tiểu luận nên cố tình tuyển dụng nam nhân đi làm quan, nếu như thành tích đặc biệt xuất sắc vậy ngươi hẳn là nên thử xem.” “Thành tích đặc biệt xuất sắc?” Duẫn Hi bất ngờ lộ ra một nụ cười đau khổ. Tuy nói sơ thí là đã qua, nhưng thi hương là toàn bộ nho sinh của Cao Ly cùng nhau thi, trong giữa bọn họ mà trổ hết tài năng ra thì càng không có kỳ tích, đối với một người không có hi vọng thì kỳ tích cũng là không có khả năng sẽ xảy ra. ” Nếu như nói vậy, ngươi cũng có thể tiến vào thành quân quán nha! Nơi đó bao ăn bao ở, cũng sẽ thỉnh thoảng phân phát tiền tiêu vặt, hơn nữa cũng sẽ miễn trừ binh dịch. Cho nên có một số nho sinh qua 10 năm cũng không đi thi đại khoa mà vẫn ở trong đó mà sống phóng túng!” ” Thành quân quán là ai cũng có thể đi vào sao? Cũng phải là trong đám đậu tú tài và tiến sĩ chọn ra.” ” Tuy rằng so với thi đậu đại khoa khó khăn hơn, nhưng nếu như muốn đoạt được một chứa quan thì phải tiến vào nơi đó.” ” Ta sở dĩ đi khảo sơ thí cũng không phải là vì cái đó, mà là vì có thể được việc của người cự phách.” ” Nhưng hiện tại việc đó cũng không được.” Duẫn Hi không có nói cái gì nữa, hai chân nặng nề đi ra khỏi thư điếm. Nàng thấy được những lão luận ở bắc thôn, hiện tại cứ tùy tiện tìm một người mà hỏi, bọn họ đều có thể tìm được nhà của tả nghị sự đại nhân. Nhưng đến ấy rồi thì mình làm gì bây giờ? Chẳng qua là người mình gặp qua vài lần ở trường thi, còn mình thì có thể nói cái gì? Không, ta không phải là mưu đồ hắn cái gì, chẳng qua là chỉ muốn gặp hắn mà thôi, cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần có thể trông thấy khuôn mặt của hắn. Chẳng qua là bản thân cần phải có một cái lý do để gặp hắn. Cho nên nàng càng không thể đi gặp hắn. Duẫn Hi không để ý người chung quanh, tự mình lẩm bẩm: ” Quốc gia này cũng có Tiểu Luận, Nam Nhân, Cùng Bắc Nhân, nhưng quý huynh vì sao lại khăng khăng là một Lão Luận chứ? Phụ thân, người vì sao lại vẫn cứ là một người Nam Nhân chứ?” Duẫn Hi biết rõ nhà ngoại công đáp ứng hôn sự đối với tình trạng hiện nay là lựa chọn tốt nhất, nàng cũng biết vì gia tộc hi sinh bản thân cũng là một phần hiếu đạo, nhưng lòng của nàng cũng có mong muốn đạt được hạnh phúc. Tuy rằng không có hi vọng nhưng dục vọng vẫn phải có. Sống như vậy một đời, cho dù bản thân có thể đầu thai chuyển thế, nhưng dùng thân phận và thể xác này sống cả đời này là Duẫn Hi, cho nên nàng muốn cho Duẫn Hi bây giờ trở nên hạnh phúc. Cho dù lọt vào ánh mắt khinh thường của thế nhân, cho dù có người sẽ nói nàng là ‘nữ nhân xấu xa ích kỷ nhất thiên hạ’, nàng cũng không muốn cho bản thân một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nếu như là bản thân đã gặp được Thiện Tuấn trước, vậy cũng sẽ không khó quyết định như vậy, nhưng hiện tại bây giờ đã gặp hắn, cho nên Duẫn Hi càng không thể đi qua nhà ngoại công. ” Mẫu thân, xin lỗi. Duẫn Thực xin lỗi. Ta thật sự là không thể… “ Vừa mới bắt đầu mùa thu, mùa đông cũng nhanh như vậy trôi qua. Duẫn Hi cũng trở thành thiếu nữ hai mươi tuổi. Nàng cũng không có nghĩ bản thân đã bỏ qua hôn kỳ niên kỉ (độ tuổi kết hôn), chỉ là đang suy nghĩ Thiện Tuấn đã trở nên 23 tuổi. Thời gian dài như thế không có gặp mặt hắn, hắn hẳn là đã sớm không còn nhớ một chút gì về nàng. Huống hồ, hắn cũng đã không còn nhỏ, hẳn là cũng thành hôn rồi. Duẫn Hi đem tất cả cũng đều vứt sau đầu mà chuyên tâm chuẩn bị khoa cử. Tuy rằng bệnh tình của Duẫn Thực cùng vất vả của mẫu thân có lúc cũng sẽ dao động quyết tâm của nàng, nhưng nàng vẫn không có không buông tha. Nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nàng cũng không buông quyển sách. Vạn nhất thấy câu chữ mình không hiểu, nàng cũng sẽ thâu đêm suốt sáng mà học. Thực sự không được, nàng sẽ lật tung giá sách của phụ thân. Mặc dù là vì thi vòng hai, nhưng thời gian trôi qua mục tiêu học tập cảu nàng càng ngày càng trở nên mơ hồ. Mặc dù trình độ hiện tại không có hi vọng, nhưng mà nàng đang là cho bản thân thoả mãn tò mò. Mà từ từ khiến nàng cảm giác được chính là giới hạn của việc tự học. Không có đối tượng có thể vấn đề, cũng không có có thể cho tự mình đưa ra ý kiến đúng là chuyện phi thường thống khổ. Trước kia Duẫn Thực đảm nhiệm việc này, nhưng thực lực hiện tại của Duẫn Hi từ lâu vượt xa quá hắn. Tới tháng hai, Duẫn Hi lại mặc vào y phục của Duẫn Thực. Đi thi vòng hai, nàng còn phải thông qua chiếu hất giảng (照讫讲). Tuy rằng ngoài miệng nói chỉ là hỏi ngươi về 《 Tiểu Học 》 cùng 《 Chu Tử Gia Lễ 》 nhưng cái này đối với Duẫn Hi mà nói lại đặc biệt xấu hổ. Trước kia, nàng vẫn chỉ là đọc viết, mà lại sợ âm thanh của mình truyền tới bên ngoài cho nên đặc biệt cẩn thận. Nhưng ngày hôm nay tư thái đám nam nhân trước mắt đang cùng nhau giải đáp vấn đề khiến nàng lo lắng. Nhưng cuộc thi lại không có khó khăn như vậy, cho nên nàng rất nhanh thông qua đứng thứ sáu. Khi làm xong bài thi, nàng vẫn không ly khai, mà quanh quẩn một chỗ ngay vùng phụ cận. Vì có thể gặp mặt Thiện Tuấn. Nhưng sắc trời cũng dần dần trở tối, hắn lại thủy chung không có xuất hiện. Nghĩ đến hắn hay là hôm nào gặp mặt, Duẫn Hi cảm thấy một chút mất mát. Thi vòng hai ngày nào đó, trong đám người đông đảo Duẫn Hi cũng không thể thấy giữ Thiện Tuấn. Hay là địa điểm thi của Duẫn Hi là lễ tào, mà Thiện Tuấn là thành quân quán. Lần này khác với khi đi thi sơ thí, ngay cổng trước khi tiến vào trường thi quan viên giữ cửa sẽ lục soát từng thí sinh, xem bọn hắn trên người có thứ gì đó trái nội quy hay không. Duẫn Hi lo lắng cho mình sẽ bị bọn họ phát hiện thân phận, nhưng cũng may là không khác với sơ thí, các thí sinh cũng đều đông đảo chen chúc lẫn nhau. Vị quan viên khá tốt kia đại thể kiểm tra rồi một chút sau đó cho nàng thông qua. Tiến vào trường thi, từng thí sinh đều cách nhau khoảng chừng sáu bước. Duẫn Hi cũng ngồi vào vị trí chỉ định. Mặc dù ngày vẫn còn hơi lạnh nhưng là thời gian thích hợp để viết bài. Nếu như cả ngày mà bị phơi nắng quả thực thì hơi mệt người. Sau khi toàn bộ thí sinh vào chỗ, quan viên khóa lại đại môn, Thiện Tuấn có lẽ sẽ không xuất hiện. Đề thi được tuyên bố ra, thí sinh bắt đầu thi. Khác với sơ thí, Duẫn Hi không có căng thẳng như vậy, dễ dàng mà viết thẳng xuống giấy thi. Chung quanh cũng có những người làm rối kỉ cương, trường thi khi rảnh rỗi sẽ có những người cự phách hay tả thủ đem văn thơ của mình ra chép nhưng vẫn bị bắt. Duẫn Hi thi xong cũng muốn qua thành quân quán xem Thiện Tuấn, nhưng vừa nghĩ đến nếu đúng như là Thiện Tuấn thì khẳng định sẽ hoàn thành bài thi trước nàng, cho nên nàng liền buông tha ý niệm này. Ngày thứ hai thi tú tài, nàng cũng không có thể trông thấy Thiện Tuấn. ” Tiểu khoa tiến sĩ trạng nguyên, con trai của lý đình mậu, Thiện Tuấn! Tú tài trạng nguyên, con trai của lý đình mậu, Thiện Tuấn!” Khi đi lễ tào để xác định danh sách người hợp lệ, không đợi tới nơi nàng cũng đã nghe được có người ở bên ngoài hô to. Thiện Tuấn! Tên này vượt lên trước tiếng kêu la chung quanh trực tiếp chấn động tâm tư của Duẫn Hi. Tại nơi khảo thí hắn và nàng cũng chưa hề trông thấy nhau mà hắn đã đậu trạng nguyên. Mặc dù đúng như dự liệu, nhưng Duẫn Hi có lẽ cảm thấy hắn là một người không đơn giản, giống như là một người của thế giới khác. Duẫn Hi liền gấp rút tới tìm kiếm hắn, bất quá là cũng không có thấy. Sơ thí lần trước, hắn ở nơi này chờ nàng, nhưng đã qua mấy tháng, hắn rõ ràng cũng đã quên mất đi sự tồn tại của nàng. Duẫn Hi nhìn yết bảng một chút, ở đoạn chính giữa nàng nỗ lực tìm kiếm tên mình, nhưng mãi đến khi nàng đem ánh mắt chuyển đến vị trí cuối cùng, nàng vẫn không có thấy tên mình. Nàng cảm giác được bản thân không đậu, nhưng là cũng không có mất mát như thế. Dù sao cho đến bây giờ, bản thân có tên trên bảng cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Nàng lần thứ hai lại di chuyển ánh mắt từ từ về phía đầu bảng. Nhưng càng gần tới tên của Thiện Tuấn, lòng của nàng cũng trở nên càng trống không. Nhưng vào lúc này nàng thấy được ba đại tự: kim Duẫn Thực. Hơn nữa, ngay trong bảng tiến sĩ, ba chữ ấy lại trực tiếp tựa ở bên cạnh Thiện Tuấn: vị trí thứ hai, còn trong bảng tú tài thì là vị trí thứ sáu. Con mắt Của nàng trừng càng lúc càng lớn. Bên cạnh người bởi vì thi rớt than thở, người rơi lệ cũng đều là người có niên kỉ không còn nhỏ, huống hồ bọn họ suốt đời đều là thư sinh, vượt lên trước những người đó đã có thể xem như là kỳ tích nhưng tên của mình lại sếp thứ hai và thứ sáu! Duẫn Hi nhìn tên Thiện Tuấn một chút, hắn có thể thấy tên mình bên cạnh mà nhớ tới mình hay không? Hay là sau khi nhìn thấy tên của bản thân rồi cao hứng bừng bừng ly khai? Nàng cố gắng tìm cách dứt bỏ những ý nghĩ lộn xộn này đi. Nhân duyên gặp thoáng qua, có lúc so với vô tình gặp nhau còn khó hơn.