Thành quân quán
Chương 4 : Nữ thư sinh 4
Thi tú tài ngày đó, Duẫn Hi cảm thấy cũng không có muốn ngủ mà trực tiếp tới thẳng trường thi. Bởi vì từ sau khi thi tiến sĩ về nhà, mãi cho tới sáng sớm hôm nay, Duẫn Thực một mực lên cơn sốt và nôn mửa. Vì chuẩn bị khoa cử, nàng ngừng hết mọi công việc, điều này làm cho cuộc sống cả nhà trở nên càng thêm gian khổ. Mắt thấy Duẫn Thực ói ra nước, Duẫn Hi cũng không có biện pháp nào khác.
Mắt thấy Duẫn Hi chậm chạp không đến, Thiện Tuấn một mình một người cùng các thí sinh khác cũng đã nơi rồi, hắn quay lại do dự. Bất quá trong chốc lát, hắn liếc mắt một cái thì nhận ra Duẫn Hi cái đầu cúi gằm xuống chậm rãi đi tới.
“Kim công tử, ta đang chờ ngươi.”
Khi Duẫn Hi ngẩng đầu lên, hắn quả thực lại càng hoảng sợ. Tuy rằng bây giờ còn chưa có sáng rõ, nhưng trong vòng gần hai ngày, khuôn mặt của nàng rõ ràng trở nên càng thêm tái nhợt gầy yếu. Nàng vừa tìm kiếm Thuận Đột bên cạnh vừa nói:
“Ngài có khỏe không? Ngày hôm nay làm sao chỉ có một người…”
“A, Thuận Đột thì đứng ở cổng rồi, hắn hình như đêm qua đã tới đây.”
Nhưng Duẫn Hi vì đám người đông đúc nên không có thể tìm được hắn.
“Đem chuyện này giao cho Thuận Đột, chúng ta cũng cứ từ từ mà vào thôi. Bầu không khí hôm nay so với cuộc thi lần trước lại càng huyên náo ồn ào.”
Đương nhiên, những người thi tiến không tốt nên khi tới thi tú tài sẽ càng trở nên mẫn cảm, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ có người bắt đầu cãi nhau trước khi tiến vào trường thi. Nhưng lúc này Duẫn Hi cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đứng ở phía sau chung với hắn. Nàng cũng quyết định không đi lo lắng những chuyện vặt vãnh, bởi vì nàng đã không còn hơi sức cho chuyện đó, Thiện Tuấn thấy thế cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng mà đứng ở bên cạnh nàng.
Từ lúc đại môn được mở ra, thí sinh bắt đầu tràn vào, Bọn họ cũng theo dóng người đi vào trong trường thi. Trong đó cũng có không ít người phát sinh tranh chấp, nhưng Duẫn Hi hiện tại cũng không có tâm tình để ý tới, suy nghĩ của nàng bây giờ cũng chỉ là tranh thủ thời gian thi xong thì về nhà chăm sóc Duẫn Thực. Nhưng cách đó không xa nàng thấy được một đám mọi người phát sinh cãi nhau. Nhìn kỹ là vài người vây lấy một người. Mà đúng lúc này, tinh thần Duẫn Hi đột nhiên trình trệ. Bởi vì nam nhân dáng người cường tráng ở trung tâm chính là Thuận Đột. Hắn dùng khí lực của bản thân mà không người có thể địch đem những người đó từng người một ném ra ngoài. Mà lúc này Thiện Tuấn lập tức chạy tới hô lên với Thuận Đột:
” Thuận Đột, ngươi tiểu tử này, còn không mau dừng tay cho ta.”
Đột nhiên, Thuận Đột đình chỉ động tác của hắn. Nhưng đám người kia không có ngừng tay, trái lại thừa cơ lại càng quyền đấm cước đá về phía Thuận Đột.. Nhưng Thuận Đột vì mệnh lệnh của thiếu gia một cử động cũng không dám. Đúng lúc này trong đám bọn họ có người hướng về phía Thuận Đột la lên một tiếng.
” Ngươi tiểu tử này biết hắn là thiếu gia nhà ai còn dám chống lại mệnh lệnh!”
“Vị trí này Là ta chiếm được trước! Không thể nhường!”
Duẫn Hi cho dù không nhìn thấy, nhưng bản thân cũng có thể cân nhắc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chiếm được vị trí này trước tiên rõ ràng là Thuận Đột, nhưng con cháu thế gia phía sau vì muốn chiếm được vị trí đó nên đã uy hiếp hắn, Thuận Đột bởi vì không phục, cho nên xảy ra tình trạng bây giờ. Mắt thấy mấy người kia cao lớn nhưng cũng không bằng một mình Thuận Đột, cho nên người kia xông tới hắn mà hô hào. Mà Thuận Đột cũng không phục nên cũng đồng thời hét lên:
“Ngươi biết đây là… “
Tức thì, Thiện Tuấn với cánh tay mình tới dùng cây quạt trên tay ngăn lại miệng của Thuận Đột, mà chỉ một động tác chăm chú vậy, đám người kia đã bị bầu không khí mạnh mẽ của hắn làm cho khiếp sợ. Vừa rồi còn ầm ĩ thoáng cái im lặng. Thiện Tuấn bình tĩnh mà nói:
“Thuận Đột, buông người nọ ra đi.”
Thuận Đột nghe thấy mệnh lệnh của thiếu gia tuy không phục lắm nhưng vẫn đem người kia đang bị treo trên cao xuống. Duẫn Hi thừa dịp lúc này tới trước Thuận Đột hành lễ rồi lặng lẽ thu dọn một chút. Sau đó ngay phía sau lưng những người đó, nàng đem chiếu trải xuống rồi mở nhật tán ra rồi ngồi xuống. Bọn họ bất luận kẻ nào cũng không có cảm thấy được động tác của nàng. Thiện Tuấn hỏi Thuận Đột:
” Vị trí này đích thật là ngươi chiếm trước tiên sao?”
” Đương nhiên rồi, ta còn ngồi xuống đây nữa mà!”
Ánh mắt sắc bén của Thiện Tuấn hướng về những người gây sự kia.
” Chiếm được vị trí này đầu tiên là chúng ta, vì sao còn muốn tới đây chiếm đoạt?”
Người nhìn như là thí sinh nhất thời núp vào phía sau, mà người nhìn như là người đi theo hầu mở miệng ra mà nói:
” Vị này chính là thân thích của vương thất Lại Tào…”
” Đây cũng không phải là chuyện dựa vào thân thích của Vương Thất! Nếu như dựa theo gia thế mà sắp xếp, Thánh Thượng hẳn là sớm đã có an bài.”
Giong nói của hắn không tìm được một chút khe hở, tuy rằng những người đó rõ ràng đã không còn lý do đầy đủ, nhưng không khỏi vẫn còn có người khăng khăng giữ tới cùng.
” Nhìn ngươi thân thế không biết thế nào, sợ rằng chẳng qua chỉ một người thư sinh bần hàn, ngươi nếu như không muốn mất mặt thì nhanh lên tránh ra!”
“Không phải là thân thế ta bần hàn, là ngươi vô cùng xa xỉ. Chức vị lĩnh bổng lộc chính là phụ thân ngươi. Không phải ngươi là thư sinh còn phải thông qua tiểu khoa này sao. Dựa vào tiền không phải bản thân kiếm được mà trang phục bản thân lại đặc sắc như thế này thì chính là ngươi xa xỉ.”
Sắc mặt thư sinh xa xỉ trở nên vô cùng khó coi, nhưng Thiện Tuấn cũng mảy may không có ý niệm muốn thoái nhượng.
” Trong các ngươi bất luận là người gì thỉnh một cái lý do, vì sao chúng ta phải đem vị trí của mình nhường lại?”
Đương nhiên không có một người nào có thể cho hắn một lý do rõ ràng, khí lực hắn so với Thuận Đột lại càng thêm uy hiếp khiến những người đó nuốt xuống phẫn nộ lui lại. Duẫn Hi nhìn những người đó một chút, một người nho sinh mà lại mướn nhiều người hầu như vậy, xem ra bọn họ cũng không phải một thế gia đơn giản. Duẫn Hi bắt đầu lo lắng cho Thiện Tuấn.
Chờ bọn hắn đi xa, sau đó Duẫn Hi lập tức đem chiếu đẩy qua.
Biểu tình của Thiện Tuấn rõ ràng một chút tức giận, bởi vì hắn cảm giác được đám người đó ở sau lưng còn hướng về phía hắn chỉ trỏ. Hơn nữa bọn họ thỉnh thoảng còn nói nhỏ với nhau khiến tâm hắn không khỏi sinh nghi.
” Vốn là có người dùng tiền mời người thay mình tới thi. Nếu như không có tiền còn có thể trực tiếp đem thư tịch đến sao chép…”
Nghe nói như thế, tâm Duẫn Hi không khỏi chạnh lòng một chút.
” Đúng, đúng vậy. “
” Thật không biết những người lấy tiền đi thi thay cho người khác rốt cuộc là nghĩ như thế nào…”
” Bọn họ có thể cũng có nỗi khổ tâm nói không nên lời…”
” Nỗi khổ tâm nói như thế nào cũng là chuyện trái pháp luật. Nếu như tội phạm phạm vào trọng tội cũng nói bản thân có nỗi khổ tâm không thể nói ra, nếu nói cũng chỉ vì tư tình là có thể tha thứ cho hành vi phạm tội cảu bọn họ, vậy trên đời này không có tội phạm rồi. Bởi vậy những người thành thật vất vả sinh sống sẽ bị oan chết.”
” Mặc dù có pháp, nhưng này cũng bất quá là vì những người nắm giữ quyền lực phụng sự. Người không quyền không thế cũng chỉ có thể gian khổ giải quyết vấn đề no ấm. Vì không để cho bản thân tử, bọn họ cũng chỉ có thể mạo hiểm sống chết như thế.”
Thiện Tuấn dùng nụ cười ôn nhu chăm chú nàng, lúc này Duẫn Hi mới phản ứng lại sai lầm của chính mình. Rõ ràng là người đi sao chép cho những người ấy, không phải là đang đi thi dùm cho người nhà mình hay sao? Cũng may Thiện Tuấn không có phản ứng lại, chỉ là đối với Duẫn Hi gật đầu nói rằng:
” Chính là vì những bách tính thiện lương ấy, khoa cử hẳn là cần phải trở nên nghiêm ngặt hơn. Quyền lực chỉ tập trung vào tay của một ít người là không phải chuyện một ngày hai ngày có thể sửa đổi. Cho nên phải chọn lấy quan viên thanh liêm. Nếu như những người dùng tiền thi đậu khoa cử phụng quan chức, thế đạo sẽ trở nên càng thêm âm u. Nhưng nghe đến lời nói của công tử, mới biết được bản thân mình có nhiều khuyết điểm như vậy. Đối với một người đối mặt với sinh hoạt cơ bản cũng bị đe doạ mà nói, lời tao nói cũng chỉ có thể là lời nói suông… Ta nghĩ công tử sau này nhất định lại trở thành một người quan lại tốt, ngay cả vấn đề này cũng có thể nghĩ đến…”
Duẫn Hi chẳng qua là đem lập trường của mình ra mà nói, nhưng hắn cũng không thêm vào bất kì chi tiết nào. Nếu như hắn thật sự đã biết thân phận mình thì thế nào? Có thể hay không sẽ không bao giờ ôn nhu với nàng như vậy nữa?
Bên cạnh những người vừa mới phát sinh tranh chấp đi ra trường thi, khi tay cự phách dùng một ánh mắt nham hiểm nhìn về phía bên này, Thiện Tuấn dùng cây quạt che lại miệng mình, ngay bên tai của Thuận Đột bèn nói gì đó.
” Thuận Đột, ngươi không phải đi về, ở bên ngoài chờ chúng ta thi xong.”
” Ta đây trực tiếp ở chỗ này chờ.”
“Ngươi!”
” Đã biết. “
Hướng về phía Thuận Đột đang đứng dậy, Duẫn Hi ra lẳng lặng hiệu bằng một nụ cười.
Thuận Đột lộ ra một nụ cười mắc cỡ vô cùng không xứng với bề ngoài, hướng về phía bọn họ làm một cái lễ rồi đi ra ngoài. Thiện Tuấn sau khi hành lễ nho nhỏ xong thì xuất ra một hộp nhỏ đặt tới trước mặt Duẫn Hi. Bên trong vừa vặn là một miếng kẹo mạch nha và mễ cao.
” Đây là cái gì?
” Trước khi thi tranh thủ ăn một chút. Ta thấy ngươi lần trước khẩn trương như thế, ta nghĩ, trực tiếp đặt ở trong miệng có thể khiến tâm tình được xoa dịu một chút.”
Thấy Duẫn Hi chỉ ngây ngốc mà nhìn, hắn tự mình cầm lấy một người mễ cao để tới trước miệng của Duẫn Hi, nàng không có cách nào đành phải nuốt vào trong.
“Ăn ngon lắn.”
” Sư phụ nhà chúng ta tay nghề lúc nào cũng tốt.”
Duẫn Hi lập tức hướng về phía Thiện Tuấn mỉm cười rồi trả lời.
” Là bởi vì bên trong có một người có dụng tâm a! Nhưng mà ngươi vì sao lại đối với ta tốt như vậy? Bất quá ta chỉ là người hai ngáy trước ngươi gặp…”
Vấn đề này rõ ràng là được Duẫn Hi mong đợi, kỳ vọng hắn từ lâu đoán ra bản thân một nữ nhân, sau đó… Nhưng câu trả lời của Thiện Tuấn cùng với mong đợi của nàng lại hoàn toàn tương phản.
” Ta là bởi vì vui vẻ gặp được một người bằng hữu có thể tâm sự a! Ta cũng vậy một khoảng thời gian dài chưa có tới học đường, cho nên bạn học là rất ít. Nhưng lần trước thấy bài thi quý tử, sau đó thì càng muốn bằng hữu với ngươi.”
” Ha ha ha ha, quý công tử không phân biệt ta không phải là nhà Nam Nhân. Chỉ cần có thể trở thành liễu ta cũng đã vô cùng cảm kích.”
Lời hắn nói không biết làm sao lại khiến tâm của Duẫn Hi mơ hồ cảm giác được một chút đau đớn. Nàng vì che giấu cảm tình của mình, cầm lấy một khối mễ cao đặt vào trong miệng, thuận tiện đem cái hộp chứa mễ cao cùng kẹo mạch nha lặng lẽ đặt vào bên cạnh.
Cái này là để cho đệ đệ và mẫu thân ở nhà. Thiện Tuấn rõ ràng thấy được động tác nhỏ bé này của nàng, nhưng cố ý quay đầu trở về phía trước bắt đầu nghiên mực. Duẫn Hi thấy dụng tâm của hắn trong bụng càng có một loại sầu não không hiểu.
Đề thi được treo lên, lần này Thiện Tuấn lại giống như lần trước trực tiếp viết thẳng xuống giấy thi. Duẫn Hi lúc này đây cũng trực tiếp đem đáp án viết ở tre6n giấu thi. Bởi vì lần trước thi tiến sĩ là thi năng lực ngâm thơ của thư sinh, cho nên cần phải luyện tập trước, nhưng lần này thi tú tài chẳng qua là viết lại nội dung tứ thi ngũ kinh, cho nên không cần phải lãng phí thời gian. Huống hồ Duẫn Hi phải thi xong nhanh một chút để chạy về nhà chăm sóc đệ đệ, còn phải đem những thứ sao chép để dồn mấy ngày nay hoàn thành hết, bởi vì nghề may vá của mẫu thân kiếm không được bao nhiêu tiền. Nhưng đầu óc Duẫn Hi cũng không có phối hợp với nàng.
Nàng cảm giác được Thiện Tuấn ở bên cạnh đang lưu loát mà đem đáp án viết xuống. Mà thấy lực độ viết chữ của hắn lại càng làm nàng cảm thấy lo lắng, tuy rằng đã đem những thứ thuộc lòng toàn bộ viết xuống là tốt rồi, nhưng hiện tại Duẫn Hi cũng bắt đầu hoài nghi những gì bản thân viết rốt cuộc có đúng hay không. Thời gian cứ từng phút từng phút từng giây qua đi. Cây đại thụ ở Lễ Tào cũng không khác gì cây đại thụ ở Thành Quân Quán, đúa có vẻ vô cùng thê lương.
Duẫn Hi đem bài thi viết đầy rồi sau đó giơ lên trước mặt. Thiện Tuấn cũng giống nàng gần như hoàn thành bài thi cùng lúc. Duẫn Hi đang tự hỏi lúc đầu chậm hơn hắn một nhịp, mà Thiện Tuấn rõ viết chữ thì lại chậm hơn nàng một nhịp. Nhưng sự không tự tin của Duẫn Hi hiện ra trên mặt một cách rõ ràng.
Bọn họ cùng đi ra ngoài nộp bài thi, Duẫn Hi len lén nhìn bài thi của hắn một chút. Đáp án đơn giản mà sạch sẽ ngay ngắn trên giấy, nội dung mạch lạc phân minh, nhất thời nàng cảm giác được tình cảnh mình sao mà kém cỏi. Điều này làm cho nàng không thể tin tưởng được đây là lần đầu tiên hắn tham gia khoa cử.
‘ trên đời thật là có loại nam tử này a.’
Nàng đã biết người thực lực có thể thông qua khoa cử xác thực không giống người thường, hơn nữa nàng cũng cảm giác được bản thân thi không đậu. Nhất thời toàn thân mất đi toàn bộ khí lực, nàng thật vất vả đem hai chân run rẩy của mình bước trở về.
Hiện tại Duẫn Hi cảm giác vô cùng hối hận, nếu như mình không có lòng tham, mấy ngày nay hẳn là cũng có thể kiếm được một chút tiền, cũng có thể mua được dược cho đệ đệ. Bệnh tình của đệ đệ cũng sẽ không chuyển biến xấu như bây giờ. Tự mình vì sao lại tự mãn như thế? Lẽ nào chuyện này chỉ là vì người nhà? Thật sự là không vì bản thân mình không muốn gả cho một lão già sao?
Tại trường thi người giống Duẫn Hi cảm thấy mất mát như vậy có rất nhiều. Chẳng phân biệt được già trẻ, những người không thể viết xong bài thi đều như vậy.
Không biết là bởi vì nghe được tiếng khóc của người khác, trên mắt của Duẫn Hi cũng ánh lên một chút lệ quang. Vì không muốn cho Thiện Tuấn thấy, nàng cố gắng hết mức cúi đầu, cắn chặt răng, nắm chặt hai tay. Đúng lúc này Thiện Tuấn dùng chút ý tứ muốn trấn an nàng nên đã nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lên vai Duẫn Hi. Cuối cùng nước mắt của nàng vẫn không có thể ráng chịu được mà chảy xuống tới hai má. Thấy thư sinh nhỏ như vậy khóc, lão thư sinh bên cạnh bắt đầu an ủy nàng.
“Niên kỷ nhỏ như vậy khóc cái gì a? Đâu có giống như chúng ta nói không chừng không có thể đợi đến năm sau thi!”
Duẫn Hi vì xấu hổ nhìn thấy Thiện Tuấn, liền lau khô nước mắt. Nhưng lúc này Thiện Tuấn đã đưa miệng mình sát lại đến bên tai Duẫn Hi, thì thầm:
“Mọi người trong cuộc sống của mình đều phải gánh chịu những mũi dùi khác nhau, không phải niên kỷ lớn thì mũi dùi sẽ nặng hơn, cũng không phải bởi vì niên kỷ nhỏ mà dùi ấy nhất định sẽ nhẹ, cho nên đó chỉ là cách khóc lóc vì không có khả năng mà thôi.”
Lúc này Duẫn Hi muốn dựa vào bờ vai của hắn thoả thích mà khóc, nhưng bởi vì nón cối nên không có cách nào. Khi nàng lần thứ hai thấy khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Thiện Tuấn thì nước mắt của nàng lần thứ hai bắt đầu mạnh mẽ rơi xuống, bờ vai của nàng vẫn như cũ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hơn nữa hương khí đặc biệt trên người hắn cũng không ngừng kích thích khứu giác của nàng.
Nàng nàng không có tâm tư lo lắng Thiện Tuấn sẽ phát hiện mình là một nữ nhi, dù sao cũng qua ngày hôm nay bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt. Hiện tại còn lại với nàng cũng chỉ còn lại một lựa chọn — gả vào nhà lão đầu kia. Mà khi vừa nghĩ đến mình có thể gả cho nam nhân bên cạnh có bao nhiêu hạnh phúc, Duẫn Hi không còn có cách nào nhịn được nước mắt của mình.
Đi ra khỏi trường thi, Thuận Đột thấy bọn họ thì lập tức đứng lên.
“Thiếu gia, ngài bây giờ mới đi ra a, công tử đâu?” Vừa muốn hành lễ thì Thuận Đột phát hiện nước mắt trên mặt Duẫn Hi, đột nhiên ngừng lại động tác của mình. Thiện Tuấn lập tức nói thầm trước mặt Thuận Đột:
“Ngươi không phát hiện đám người vừa rồi cãi nhau?”
“Không có, khi ta vừa mới đi ra thì đã không có.”
“Có đúng không? “
Tuy rằng khác với dự đoán của bản thân, nhưng hắn cũng lập tức quên mất chuyện này. Ba người dừng lại ngay ngã ba. Thiện Tuấn vì không muốn tách biệt nàng nhanh như vậy, dùng một loại ngữ khí cực kỳ lãnh tĩnh mà nói:
“Nhà của chúng ta cách nơi này không xa, nếu có thời gian ta muốn mời ngươi đến bên trong.”
Tuy rằng trong lòng cực kỳ muốn đi, nhưng Duẫn Hi lại không có thời gian.
“Cảm tạ hảo ý của ngươi, nhưng hiện nay tình trạng cơ thể của ta thật sự là không thể, hơn nữa trong nhà cũng có chút chuyện muốn làm, cho nên… “
Thiện Tuấn nhất thời cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng tức thì lại trở nên đặc biệt lo lắng, hắn chung quy cảm thấy phải hẹn trước thời gian gặp mặt lần sau cho tốt mới được.
“Vậy, khi phát yết bản ( danh sách công bố người thi đỗ) hẳn là có thể nhìn thấy ngươi chứ? “
“Ừ, ta cũng không khẳng định, dù sao vẫn cảm thấy hẳn là không có tên của ta.”
“Ta sẽ chờ ngày đó, hy vọng có thể trông thấy ngươi.”
Duẫn Hi cố gắng che giấu sự không muốn của mình, hướng về phía hắn hành lễ sau đó lập tức xoay người chạy trở về nhà. Thiện Tuấn ngỡ ngàng mà nhìn Duẫn Hi dần dần đi xa sau đó bản thân cũng bắt đầu về nhà. Thuận Đột ở phía sau hỏi Thiện Tuấn:
“Thiếu gia, thân thể công tử xinh đẹp hình như thật không tốt, chung quy cảm thấy hắn thi cũng không được tốt.”
“Không phải không tốt, là tự mình cũng không biết bản thân rốt cuộc có thực lực như thế nào. Nói từ nhỏ chưa từng lên học đường, không ai cùng hắn so bì đương nhiên sẽ không biết được thực lực của chính mình.”
“Vậy có khả năng thi đậu không?”
“Loại chuyện này ta cũng không có khả năng phán đoán ngay lập tức, hơn nữa ta cơ bản cũng chỉ nhìn thoáng cái, cho nên lại càng không bạo dạn khẳng định.”
Qua một hồi trầm mặc, Thiện Tuấn nhỏ giọng nói:
“Thuận Đột đằng sau không ai theo sau?”
“Không có. “
“Kỳ lạ, ban nãy ánh mắt những người đó rõ ràng là có âm mưu. Hay là không phải?”
Thiện Tuấn đột nhiên quay đầu lại phía sau, đã đi được một hồi, khi thấy Thiện Tuấn muốn quay lại, Thuận Đột sợ hãi mà hỏi thăm:
“Làm sao vậy, thiếu gia? Người còn có cái gì muốn hỏi vị công tử kia sao? “
“Những người đó nhìn có lẽ không phải chúng ta, có thể là kim công tử!”
“Cái gì? Công tử ốm yếu đó?”
“Sở dĩ ốm yếu bọn họ mới nhắm tới! Bởi vì bọn họ căn bản là không đủ can đảm chọc chúng ta!”
Hai người bọn họ chạy hết tốc lực hướng về phía Duẫn Hi, nhưng làm sao cũng không có thấy nàng, điều này làm cho Thiện Tuấn cảm thấy càng thêm bất an. Thiện Tuấn cấp bách thấy được thương nhân bên đường, hắn liền đi vào hỏi hành tung của Duẫn Hi. Nhưng phần lớn mọi người nói không có thấy, vả lại cho dù thấy được cũng sẽ không nhớ kỹ như vậy, thấy bọn họ sốt ruột như vậy, một vị lão nhân bên cạnh nói:
“Ban nãy trông thấy một người thư sinh, rõ ràng cũng tới đi thi, nhưng trên người lại không có nhật tán… “Thiện Tuấn nhất thời dừng lại cước bộ của mình, vị kia lão nhân tiếp tục nói rằng:
“Nhưng một nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng nhìn ngây người.” Nghe thế, Thiện Tuấn cấp bách hỏi:
“Người xem thấy hắn đi hướng nào không?”
“Ta không khẳng định ngươi muốn tìm thư sinh đó, nhưng ta thấy có chỗ không đúng. Hẳn là còn có ba bốn tiểu tử dáng người khỏe mạnh có vẻ đi theo hắn. ” Bốn gã theo hầu, đó chính là nàng.
“Đúng, đúng nơi nào? Bọn họ là đi hướng nào?”
Thiện Tuấn tay cầm cây quạt, rõ ràng nổi lên gân xanh. Thuận Đột cũng vì áp chế không được cơn tức của bản thân, liền quơ nắm đấm lên trời.
Lúc này Duẫn Hi rồi bị những người đó chận đường, nàng không khỏi hối hận mình không cẩn thận một chút. Tuy rằng bây giờ thái dương còn không có hoàn toàn xuống núi, nhưng bất quá trong chốc lát ngày sẽ trở nên tối. Nếu như như vậy , tình cảnh Duẫn Hi trở nên càng thêm nguy hiểm. Duẫn Hi nỗ lực tìm kiếm khe hở, nhưng khi nàng vừa muốn trốn lại bị một người khác vừa vặn bắt lại.
“Ai nha, ngươi đột nhiên chạy như vậy, chúng ta sẽ sợ.”
“Thả ta ra! “
Lúc này một hai người người đi đường đi ngang qua nơi này, nhưng đều vì bảo trụ an toàn bản thân mà trực tiếp xem nhẹ Duẫn Hi. Một tên nhìn Duẫn Hi mà nói:
“Nói như vậy, hắn cũng là tả thủ cho người kia sao? Khuôn mặt xinh đẹp này ta nhớ rất rõ ràng!”
“Vì sao muốn bắt ta? “
“Người thuê chúng ta nhìn ngươi không vừa mắt, để chúng ta chỉnh lý một chút. Chỉ cần ngươi dạy một chút, vậy tên đồng nghiệp của ngươi sẽ không làm sao dễ chịu được.”
“Cho dù ta thế nào thì hắn cũng sẽ không biết! Bởi vì chúng ta căn bản là không biết nhau!”
Khuôn mặt Duẫn Hi trở nên xanh đen, môi của nàng cũng vì sợ hãi mà run rẩy. Bởi vì nàng cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn trừng phạt nàng thế nào, nếu như tiếp tục như thế này, bọn họ nhất định sẽ phát hiện nàng là một nữ nhân, vậy hậu quả có thể nghĩ tới. Hiện tại Duẫn Hi ngoại trừ không thể để cho bọn họ phát hiện thân phận mình ngoài ra cũng không có nghĩ cách cái khác.
“Làm sao có thể không biết! Đợi được ngày mai toàn bộ kinh thành cũng đều sẽ biết. Bất quá không chừng tên kia sẽ vui mừng vì người bị bắt không phải là mình!”
“Ngươi không được phép vũ nhục hắn! Giống như các ngươi cho dù tu luyện 100 năm cũng không có thể theo kịp hắn!”
Lúc này đột nhiên một cái tát tai vô tình đánh về phía hướng về phía Duẫn Hi. Trong nháy mắt Duẫn Hi cảm thấy hoảng hốt, cũng nghe không rõ bọn họ nói cái gì.
“Nho sinh các người mắng mỏ ta đã chán ghét. Không cần ngươi gào thét như vậy, ta cũng sẽ cắt đứt tay phải của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể sinh tồn. A, thuận tiện cũng đem đầu lưỡi ngươi cát bỏ.”
Tuy là ý thức mịt mù, nhưng đoạn nói muốn cắt tay phải Duẫn Hi lại nghe thanh thanh sở sở. Nếu mà mình mất đi tay phải vậy chết sẽ không chỉ là bản thân. Mẫu thân cùng đệ đệ cũng sẽ bị chết đói. Duẫn Hi vì chạy trốn xuất ra khí lực toàn thân, cố sức cầm lấy cánh tay của mình.
“Hả! Ngươi tiểu tử này! “Nhất thời Duẫn Hi bị ném trên mặt đất, toàn thân đau nhức khiến nàng cảm thấy càng thêm thống khổ. Tuy rằng muốn đứng lên đào tẩu, nhưng nàng lại hoàn toàn không có khí lực. Nhưng lúc này một tên tự nhiên dừng lại, toàn bộ khuôn mặt hướng về một người nam tử. Nàng cũng nằm trên mặt đất hướng về phía trước mà nhìn. Dáng người cao cao khỏe mạnh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng thoạt nhìn là con cháu nhà giàu, nhưng y phục hắn lại dị thường kỳ quái. Nón cối cùng y phục khắp nơi đều là bị kiếm đâm lủng trên y phục cũng dính vết máu loang lổ, hai chân cũng chỉ còn lại có một chiếc hài. Quần áo hắn kỳ quái như vậy, mà hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn về phía này, cho nên những người đó chỉ có thể ngừng lại hành động của mình. Chính giữa bọn họ có một người nói:
“Ngươi nhàn nhạ bớt chõ mũi vào chuyện người khác đi, nên đi đường của mình đi!”
“Được rồi! “Hắn dị thường bình tĩnh hồi đáp, lại chậm rãi đi tới bọn họ. Mả hắn lại không có hiền lành như vậy, lúc đi tới còn cố tình đem vai mình đụng đối phương, sau đó cười nói:
“Ngươi hỗn đản này, sao lại đụng ta? “Vừa nói xong, quả đấm của hắn liền hướng về một tên người hầu, mọi thứ đều phát sinh vô cùng đột ngột. Chân hắn cũng tự nhiên mà đá về phía cổ của tên kia, sau khi thấy tên đó bị ngã lộn xuống đất, hắn lại cười nói:
“Tuy rằng không có ý tứ, nhưng ngươi tiểu tử này sẽ thấy ta thêm và lần nữa đấy! Ngươi lớn lên vô cùng giống tên trộm vừa bị ta bắt được trên đường. Vậy tiểu tử ngươi đúng là tự mình để cho bị bắt rồi, còn không phục thì mang người tới đánh với ta, tuy rằng ta đã đem bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, nhưng có vè khẩu khí của ngươi vẫn chưa tiêu tan.” Khi hắn lần thứ hai muốn vung quả đấm lên thì một người khác bỗng nhiên hô lên một tiếng.
“Chờ một chút!” Bọn họ cũng đại khái nhìn ra được người trước mắt cũng không phải một đối thủ đơn giản, nên lặng lẽ cầm đoản đao trong túi ra uy hiếp hắn.
“Ngươi bớt lo chuyện người khác, lo đi đường của ngươi di. Đừng vì một tên thư sinh như thế khiến bản thân làm ra việc ngốc. Chúng ta cũng chỉ là một quan nhân mời đi theo.”
“Quan nhân?”
Hắn dùng ngữ khí tràn ngập khiêu khích mà hỏi một tiếng, sau đó đi tới phía trước Duẫn Hi lấy tay nắm lấy quai hàm của nàng xem xét.
“Vậy vị quan nhân kia của các ngươi là nam sắc sao? A! Thì ra là vị công tử này xinh đẹp này cự tuyệt thỉnh cầu của hắn. Vậy đi! Hiện tại ta cũng cùng thư sinh này có quan hệ, vì vậy có nên lấy nguyên nhân đó mà đánh các ngươi?”
” Có, có quan hệ cái gì?”
” Ta cũng coi trọng vị thư sinh này không được sao? Chờ sau khi đem các ngươi đuổi đi, ta sẽ bắt hắn kê gian (kê gian: hành vi cùng là đàn ông dâm dục với nhau). Trên đời nào có chuyện tốt như vậy, đúng không?”
Nam tử này cũng không sợ hãi bả đao, không, hắn đối với cái chết cũng không mảy may hoảng sợ. Vẻ mặt của hắn cùng giọng nói phong phú có thể cảm thấy hắn từ lâu đã mất đi nhiệt huyết sống, thái độ của hắn là sống qua loa cho qua ngày. Duẫn Hi lấy lại tinh thần đứng lên. Tuy rằng hắn nói muốn đánh đuổi những người đó đi sau đó muốn cướp đoạt nàng, nhưng nàng lại cảm thấy không thể chạy trốn như thế. Nàng cầm lấy tảng đá trên mặt đất ném về phía bọn họ, nhưng bọn họ đã sớm không đếm xỉa tới nàng sẽ ném tảng đá tới, bởi vì cho dù bọn hắn bốn người cùng tiến lên cũng đánh không lại một người. Không nghĩ qua là, cánh tay nam tử ấy lại bị một đao bất ngờ đâm vào, thấy máu tươi của mình chảy ra, hắn vậy mà bật cười.
” Thằng cha nhà các ngươi, dám phá y phục của ta? Ta thấy ta còn phải đem tiền y phục tính với các ngươi!”
” Ngươi điên rồi à, y phục của ngươi trước đó đã bị rách rồi không phải sao?”
” Người điên? Lại tăng thêm môt tội phỉ báng làm nhục!”
Hắn không hề ngừng lại việc đánh nhau, cũng không để ý đến máu huyết trên người. Những tên người hầu không ngừng bị hắn đấm đá. Nhưng không lâu sau những người đó bắt đầu chiếm lại thế thượng phong, bởi vì trước khi tới chỗ này hắn đã trong tình trạng sức cùng lực kiệt, cho nên hắn dần dần trở nên bị động.
Duẫn Hi đột nhiên dừng ném đá vì những tên đó cũng đột nhiên thối lui. Nàng bỗng nhiên cảm nhận phía sau lưng nàng xuất hiện bóng người. Hai cái bóng thật dài từ từ nhích lại gần. Là Thiện Tuấn và Thuận Đột. Từ phía sau đi tới Thiện Tuấn nhẹ nhàng cầm lấy tay của Duẫn Hi, sau đó dùng tay kia ném đi tảng đá trong tay nàng.
” Thiếu gia, ngài đừng tức giận, để cho ta tới!”
Thuận Đột đi về phía đám người. Mà khí lực bọn họ cũng đã tiêu hao không ít, vì khí lực của Thuận Đột quá lớn, cho nên cũng trở nên thúc thủ vô sách (bó tay). Dưới tình huống như vậy Thiện Tuấn vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình. Nhưng Duẫn Hi không có thể nhìn thấy mặt hắn, bởi vì cho dù có hắn ở bên cạnh, nàng vẫn không thể thoát khỏi sự sợ hãi của bản thân.
Những người đó tự mình cũng cảm thấy tình cảnh bất lợi, cho nên bắt đầu nhao nhao đào tẩu. Nhưng lúc này người cầm đoản đao đột nhiên hướng về phía Duẫn Hi chạy tới. Trong nháy mắt thân trước Thiện Tuấn chắn phía trước Duẫn Hi, nàng căn bản là nhìn không thấy chuyện gì đang xảy ra. Thiện Tuấn dùng một tay chắn lấy Duẫn Hi, tay còn lại chỉ lấy tay cầm cây quạt đỡ lấy đoản dao đang bay tới. Khi đối phương thất kinh hoảng hốt lo sợ thì Thiện Tuấn đột nhiên hướng về phía bụng hắn đá cho một cước, tên ấy lập tức bay ra ngoài. Đương nhiên, Duẫn Hi cái gì cũng không có thấy khi Thiện Tuấn rút lại tay thì Duẫn Hi thấy tên người hầu kia ôm bụng miệng thổ ra máu, mà đoản đao vừa rồi cũng hoàn hảo cắm ở trong cây quạt của Thiện Tuấn. Duẫn Hi quả thực không thể tin được vào mắt mình, bởi vì đạo bào đang chắn trước mặt nàng cũng chưa từng lay động. Thấy Thiện Tuấn bên cạnh không không hề thở dốc, Duẫn Hi cảm thấy có vẻ sợ hãi, cảm giác hắn không phải là cùng một người. Khi Thuận Đột đem đám người bắt trở về thì Thiện Tuấn đã mở miệng.
“Thả hắn đi!” Giong nói của hắn dị thường lãnh tĩnh, nhưng cũng không phải không có giận dữ. Thuận Đột vốn là sửng sốt một chút, sau đó liền đứng ở nơi đó không dám đến gần. Thuận Đột to con “Khủng bố ” như vậy dường như cũng sợ vị thiếu gia trước mắt.
Thiện Tuấn dùng tay mình đỡ lên khuôn mặt của Duẫn Hi, hắn tự mình nhu nhu khuôn mặt sưng đỏ của Duẫn Hi, sau đó còn lau khô vết máu trên khóe miệng cho Duẫn Hi. Còn hơn cơ thể của mình, khuôn mặt Duẫn Hi càng trở nên nóng bỏng:
” Cái gì, thì ea còn có một tên muốn kê gian với hắn a! Thực sự là lãng phí thời gian.”
Duẫn Hi quay mặt về phía âm thanh mới phát ra, nam tử vừa rồi trợ giúp nàng, thân thể đang dựa vào tường. Nàng chạy tới nói:
” Ngươi có sao không?” Hắn không có trả lời. Duẫn Hi thấy cánh tay hắn đang chảy máu, vội vội vàng vàng lấy khăn tay của mình ra. Trên khăn tay có thêu một cây cỏ bất lão, đây vốn là lễ vật nàng muốn tặng cho Duẫn Thực, khẩn cầu hắn có thể nhanh chóng khoẻ mạnh, nhưng không nghĩ tới bản thân mình lại dùng trước.
” “Nghĩ đến ngươi chỉ là lớn lên giống một người đàn bà, không nghĩ tới ngưới lại cầm khăn tay.”
Duẫn Hi coi nhẹ lời nói khiêu khích, mà lẳng lặng kéo cánh tay áo hắn lên. Hắn lảo đảo mà đứng lên, nhìn Thiện Tuấn một chút, Thiện Tuấn cũng đi tới hành lễ với hắn, nhưng hắn hừ một tiếng rồi dùng một loại ngữ khí vô cùng khó chịu mà nói:
” Tướng mạo, biểu tình, hành vi thực sự là không có cái gì là không xui xẻo!” Thiện Tuấn nghe được hắn nói thế, vẻ mặt lại không mảy may có biến hóa, mà lại vô cùng tôn trọng hắn, nói:
” Ngươi bị thương rất nghiêm trọng, nếu như không mau điều trị… “
” Ta tự mình biết!”
Hắn vẫn như cũ lảo đảo mà đi tới, Thiện Tuấn vội vàng đuổi theo hắn nói rằng:
” Rõ là phiền toái đến ngài, thỉnh cho ta một cơ hội có thể đền ơn.”
Hắn lúc này đột nhiên dừng lại bước chân, cũng không quay đầu lại mà nói:
“Từ giờ trở đi không được cùng ta nói chuyện. Sau đó cũng đừng cho ta lại nhìn thấy khuôn mặt xúi quẩy của ngươi. Đó chính là đền ơn.”
” Chẳng lẽ ta đã mạo phạm đến ngài sao?”
” Đền ơn! “
Hắn lần thứ hai cường điệu việc không cần phải báo ơn sau đó thì cứ như vậy mà tiêu thất.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
71 chương
153 chương
78 chương
46 chương
41 chương
1058 chương