Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 206 : Thanh kiếm của quỷ

Trúc Chi không quan tâm phần lưng của mình vừa đập mạnh xuống nền đất, đau điếng. Cô bò dậy, lập tức phóng tới chổ Huyết Yêu nhanh nhất có thể. Cô cũng không biết sức mạnh của cô đang bùng phát rất mạnh, đặc biệt là khi cô thấy Huyết Yêu đang cận kề cái chết. Lúc này, Huyết Yêu đột nhiên nghe tiếng Trúc Chi hét bên kia người của Ngọc Tự: “Hắc Ma.”, giọng của Trúc Chi đầy uy lực. Huyết Yêu nghe thấy một chút mệnh lệnh, một chút Vọng Âm trong âm giọng của Trúc Chi. Sau đó, Huyết Yêu còn chưa cảm nhận nỗi đau mà thanh đao Thiên Trảm kia chạm vào người đã bị dính đầy máu của Ngọc Tự. Thì ra, Trúc Chi đã dùng thanh kiếm của Quỷ - thanh Hắc Ma đâm từ đằng sau lưng của Ngọc Tự khi lão đang mãi mê muốn đoạt mạng hắn. Trúc Chi đã nhìn thấy trước đó vài phút. Ngọc Tự dùng những linh hồn hắc ám giam Huyết Yêu lại một chổ, không cho hắn cử động. Sau đó, lão dùng thanh Thiên Trảm giết chết Huyết Yêu. Cô không còn cách nào khác ngoài Thanh kiếm của Quỷ kia – thứ duy nhất giết chết Ngọc Tự. Mặc kệ trước đó Huyết Yêu đã cảnh cáo cô không được sử dụng nó. Giữa cứu sống cô và Huyết Yêu, cô đương nhiên chọn cứu sống hắn. Bởi vì nếu Huyết Yêu chết đi, Ngọc Tự không những đắc ý mà con người trên thế gian này có thể gặp hiểm nguy lớn hơn. Trúc Chi quả nhiên tính toán không sai. Thanh kiếm của Quỷ chọn cô làm chủ nhân – là tiểu ma vương của nó. Cô vừa dứt tiếng gọi, nó đã bay xé gió đến bên cô. Cô còn cảm nhận niềm vui mừng hân hoan của nó trong tay mình. Thanh kiếm của Quỷ dường như có linh khí như một con người vậy. Ngọc Tự hộc máu. Thanh Hắc ma hút lấy tất cả máu có trong người của lão cho đến khi thân thể lão gần như trở thành một nắm xương. Lão không cam lòng gào lên: “Không thể nào. Ta không thể nào dễ dàng chết như vậy. Thanh kiếm này sao lại có thể ở trong tay của ngươi?” Trúc Chi rút thanh kiếm ra. Lúc này, thanh kiếm tự mình chỉ thiên, tất cả máu vương vãi trên đất đều bị nó hấp thụ lấy. Người của Trúc Chi cũng từ từ bay lên không trung. Ngọc Tự khuỵu xuống, mắt trông thấy rõ ràng đôi mắt đỏ ngầu của Trúc Chi trên đó. Huyết Yêu lồ lộ nét mặt âu lo nhìn lên trời. Thanh kiếm của Quỷ cuối cùng đã tìm được chủ nhân của nó, cuối cùng cũng uống máu một lần nữa sau ngần ấy thời gian bị phong ấn. Một khi thanh kiếm tái xuất, sẽ có rất nhiều máu của tam giới bị nó hút cạn. Trúc Chi cười ngất. Cô hạ xuống đất, tay vuốt ve thanh kiếm như đang vuốt ve bảo bối của mình. Đôi mắt âu yếm nhìn nó như thể nhìn đứa con cưng lâu ngày không gặp. Miệng mồm của cô bắt đầu nói một cách độc ác: “Hắc Ma thích nhất là máu, máu của tà thần nó càng thích.” Sau đó, Trúc Chi lại tiếp tục đâm Ngọc Tự thêm một nhát nữa. Khóe môi kéo một nụ cười quái quỷ, không giống với nụ cười của một con người tý nào. Cô gằn giọng: “Ngươi muốn biết trước kia, tại sao bổn tiểu vương cầm thanh kiếm thì bật ngửa ra ngoài không? Thanh kiếm chỉ thuộc về ta nếu ta gọi đúng tên húy của nó. Khi ta chạm vào nó trong mật thất, ta đã cố tình té ngã. Sao? Diễn xuất của ta không tệ chứ?” Ngọc Tự bị đâm liên tiếp hai nhát, lại còn bị thanh Hắc Ma hút sắp cạn máu. Lão giờ như con gà đang bị người ta cắt cổ, thoi thóp hớp lấy không khí một cách đáng thương. Không ngờ, một Ngọc Tự luôn tự mãn về khả năng của chính mình lại có ngày nằm tuyệt vọng dưới thân một thanh kiếm. Sức lực và tà khí của lão như cạn kiệt. Nhờ vậy, những làn khói đen từ từ biến mất, không còn cố bủa vây lấy Huyết Yêu nữa. Hắn lúc này tức tốc chạy tới bên cạnh Trúc Chi. Cảm nhận chút quỷ khí phát ra từ người cô, hắn nói: “Buông thanh kiếm đó ra, Trúc Chi.” Trúc Chi không những không buông Hắc Ma, mà cầm chặt nó hơn. Cô quay sang trả lời một cách đầy oán trách: “Bổn tiểu vương vừa cứu mạng của ngươi, tên tóc đỏ. Biết điều thì câm mồm lại và thầm cảm ơn bổn vương đi.” Huyết Yêu vẫn cố rù rì bên tai của Trúc Chi: “Đừng để nó chiếm lấy linh hồn của cô, Trúc Chi. Đến lúc đó, ta sẽ không cứu được cô đâu.” Trúc Chi cười khẩy: “Một kẻ cần ta cứu mạng lại đòi cứu mạng ta cơ đấy.” Trúc Chi đạp Huyết Yêu sang một bên. Tay của cô vẫn không hề giảm lực đạo, thanh kiếm vẫn ghim trước ngực của Ngọc Tự. Lão trở nên nhăn nheo, già chát, vết chân chim chằn chịt trên khuôn mặt; da bắt đầu teo lại với xương, khô quắc. Trúc Chi tiếp tục nói rè rè, không quan tâm người dưới chân đang rên rỉ đầy đau đớn: “Hắc Ma thuộc quyền sở hữu của ta. Ắt hẳn ngươi luôn nghĩ, tại sao bổn vương lại vừa có Vọng Âm lại vừa sử dụng được Thượng Nguyệt?”, Trúc Chi ngồi xuống thì thầm vào tai của Ngọc Tự, “Bổn vương là con lai giữa công chúa Thủy Hà và Quỷ vương.” Ngọc Tự mở to mắt, không thể tin được lời Trúc Chi vừa nói. Nói như vậy, con bé này là con của Thủy Hà công chúa và Quỷ vương ư? Chuyện này làm sao có thể. Thì ra đây là lý do Hữu Lực cùng công chúa rời xa nhau, có lời đồn Thủy Hà còn chết dưới tay Quỷ vương cơ mà? Trúc Chi vẫn tiếp tục nói một hồi: “Ắt hẳn ngươi luôn tự hỏi, tại sao phép thuật tối thượng của ngươi ban nảy không áp dụng được lên người bổn vương? Bởi vì bổn vương mang dòng máu lai tam giới: Quỷ vương, Thủy Hà, và một người phàm. Bổn vương còn được hồi sinh trong đêm trăng máu. Bổn vương bất bại, bất tử, ngươi hiểu ra chưa?” Ngọc Tự đã thua rồi. Không phải lão thua dưới tay Huyết Yêu mà thua dưới tay một con bé là truyền nhân của Quỷ vương và Thủy Hà công chúa. Lão đã chuẩn bị độc tố muốn đoạt mạng sống Huyết Yêu. Sau đó, lão nhất định lên trời làm cho long trời đất lở một phen. Lão sẽ chiếm cả tam giới, tất cả sinh vật trên thế gian này đều sẽ cung phụng và làm việc dưới trướng của lão. Lão sẽ tha hồ ăn tim của con người để trở thành ác ma bậc nhất, thân thể lão sẽ không còn nhược điểm nào cả. Ngọc Tự đã quên mất Thanh kiếm của Quỷ kia có ma lực cỡ nào. Nó có một viên hắc ngọc đính trên đó, càng làm cho sức mạnh của nó tăng gấp bội. Viên hắc ngọc này thu hút mọi linh hồn tà ác, là bá chủ của chúng. Thế nên lão mới muốn trở thành chủ nhân của nó, lão muốn điều khiển mọi sinh vật hắc ám trên đời này, muốn chúng làm nô lệ cho mình, mặc sức mà sai khiến chúng. Trúc Chi không muốn nhìn khuôn mặt già xấu xí kia thêm nữa. Cô cầm thanh kiếm trực tiếp chém đứt đầu của Ngọc Tự. Huyết Yêu giữ được tay của cô trên không trung. Hắn nói một cách khổ sở: “Trúc Chi, đừng để ta ra tay với cô.” “Huyết Yêu ơi là Huyết Yêu.”, Trúc Chi không hề tỏ ra sợ hãi hay tỏ ra nghe lời Huyết Yêu, cô cười cợt hắn, “Ngươi không cảm nhận được có gì đó bên trong cơ thể ngươi đang thay đổi ư? Ngươi trúng độc rồi, loại độc giết chết được một thần tiên. Ngươi không phải bị đám linh hồn ác ma cắn khắp nơi ư? Loại độc này một khi xâm nhập, ngươi sẽ không thể dùng thần lực được nữa. Ta muốn xem xem, ngươi làm sao giữ ta được lâu.” Huyết Yêu biết mình không còn nhiều thời gian. Hắn biết Trúc Chi vì muốn cứu hắn mới gọi thanh kiếm xuất hiện. Tiếc là cô không nghe lời hắn, thanh kiếm này có thể chiếm linh hồn chủ nhân nếu linh hồn đó không sở hữu được nó. Nó sẽ điều khiển vị chủ nhân này biến thành ác ma giống như Quỷ vương trước đó. Trúc Chi tức giận quát, nước miếng phun đầy mặt Huyết Yêu: “Ta đã nói sẽ băm vằm lão ra thành từng mảnh. Đừng cố cản ta, Huyết Yêu.” Huyết Yêu càng tức giận hơn. Hắn gầm lên từng chữ một: “Cô yếu đuối thế sao? Cô muốn giết chóc đến thế sao? Một khi cô bị nó chiếm hữu, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Tất cả người thân thiết của cô sẽ bị chính cô giết chết. Cô sẽ đứng trên xác chết của họ. Cô muốn điều đó xảy ra ư?” Thanh kiếm trên tay Trúc Chi rung lắc dữ dội. Huyết Yêu nhận ra Trúc Chi đang tự đấu tranh với chính mình, một phần linh hồn tà ác bên trong của cô đang gào thét: “Ngươi không muốn làm bá chủ thế gian này sao? Ngươi không muốn chinh phạt khắp nơi hay sao. Máu khắp nơi sẽ toàn là máu. Đến lúc đó, chỉ cần người ta nghe đến tên của ngươi, ai nấy cũng đều khiếp sợ.” Trúc Chi tự trả lời chính mình: “Đừng lọng ngôn. Trúc Chi tôi là một người độc ác thế sao? Đừng hòng chiếm lấy linh hồn này.” Ngọc Tự cũng thấy Trúc Chi đang tự nói chuyện như kẻ điên, lão gào lên: “Nếu giết chết ta, tên Huyết Yêu cũng sẽ chết theo ta. Nó đã bị trúng độc của ta, cô bé nhỏ à. Ta có thể thấy trong đôi mắt ngươi chứa đầy nhu tình mật ý với nó. Ta biết ngươi yêu nó. Và chỉ có ta mới có thuốc giải độc. Còn không các ngươi bắt buộc phải ăn 10 trái tim tươi của con người mới giải được độc. Đến khi hắn ăn 10 trái tim con người thì hắn không còn là thần tiên nữa.” Trúc Chi phân tâm khiến cho linh hồn ác ma chiếm lấy lợi thế, nó dùng thanh kiếm Hắc ma rạch đứt cổ của Ngọc Tự, khiến lão há hốc mồm, không buông thêm một lời nào nữa. Mắt lão mở trừng trừng lên trời, lão với tay với Huyết Yêu bảo hắn lại gần mình. Huyết Yêu bay tới ngay. Hắn đỡ lấy đầu của Ngọc Tự, không biết nên nói gì lúc này. Đáng lý hắn đến đây để bắt Ngọc Tự về quy án, không thì chính tay hắn sẽ giết lão. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng không mấy đẹp đẽ gì của lão, bị thanh kiếm của Quỷ hút hết máu tươi, bị Trúc Chi cắt đứt cổ, hắn lại mềm lòng nhớ lại chút ân tình ngày xưa. Dù sao lão cũng là sư phụ của hắn một thời gian. Ngọc Tự cố nắm lấy cổ áo của Huyết Yêu và nói: “Nể tình thân già này với ngươi có một chút quen biết, hãy giúp ta một chuyện sau cùng. Có một lá thư ta giấu bên trong mật thất, giúp ta đưa nó cho Ái Thiêm. ” Huyết Yêu gật đầu đồng ý. Hắn còn nhìn thấy khóe môi của lão nở một nụ cười mãn nguyện trước khi lão chết hẳn. Hắn cũng chẳng hề cố hỏi lão về thuốc giải độc. Nhìn cái xác của lão teo lại thành một bộ xương, hắn thoáng buồn lòng. Tận sâu bên trong lòng hắn vẫn muốn người này ra đi thanh thản. Ngọc Tự vừa chết, Vô Âm bên trong lăng mộ đánh rơi cây búa trong tay. Gã không còn ham muốn giết chóc nữa. Gã ngưng động tác làm Nhất Uy và Đổng Cô cũng ngưng theo. Ba cặp mắt kinh ngạc nhìn nhau, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi đám thây ma thay nhau ngã xuống đất, tự thối rửa thành tro tàn, những nạn nhân cũng ngất xỉu. Vô Âm mừng rỡ chạy đến ôm lấy Đổng Cô. Gã nói qua đầu của ả: “Đệ ấy đã giết được lão. Huyết Yêu đã làm được rồi.” Nhất Uy cũng vui vẻ mỉm cười thật tươi: “Chúng ta ra ngoài xem thế nào đi.” Vừa hay, Tiểu Bạch vừa xuất hiện trong lăng mộ. Nó nhìn mợi thứ trở nên xáo trộn, lại vừa nhìn thấy nét vui vẻ trên gương mặt của ba người kia, nó cũng đoán được sơ sơ. Nó vội chạy theo Nhất Uy. Khi họ ra ngoài đã trông thấy Huyết Yêu và Trúc Chi đang đấu kiếm. Một người sử dựng đao, một người sử dụng kiếm. Tiếng vũ khí chạm nhau tóe lửa, âm thanh phát ra khiến họ rùng mình. Một mặt không hiểu vì sao hai người đánh nhau, một mặt lo lắng cho Trúc Chi vì cô lúc này không giống lúc bình thường. Huyết Yêu đỡ đòn một cách khó khăn. Hầu như chỉ đỡ mà không hề tấn công Trúc Chi một chút nào. Ngược lại, Trúc Chi hắc hóa hẳn. Cô dồn toàn bộ sức lực vào thanh kiếm và dường như muốn nó rút cạn máu của một thần tiên. Tiểu Bạch ở bên dưới lo lắng: “Em không nhìn được nỗi sợ hãi của chị ấy là gì?” Đổng Cô lúc này cũng nhớ ra, ả không hề nhìn được nỗi khát khao trong lòng Trúc Chi là gì hồi ở trong bảo tàng. Phải nói, một người có linh lực mạnh cỡ nào mới có thể có ý chí chống lại cái nhìn thấu của ả. Nhìn cách cô đánh nhau với Huyết Yêu, ả còn ngỡ trước đây cô đã từng dùng kiếm rất thành thạo. Nhất Uy chỉ tay về thanh kiếm kia: “Đó có phải là thanh kiếm của Quỷ không?” Người trả lời câu hỏi của Nhất Uy là Lôi Trí: “Nó đó. Anh đã tận mắt nhìn thấy nó trong mật thất. Có điều, làm sao em ấy lấy được thanh kiếm mà không bị thương.”