Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 205 : Âm tà độc
Huyết Yêu rơi xuống đất từ độ cao ngàn thước. Nếu là người thường hẳn là hắn đã chết từ lâu, không những chết mà thân thể sẽ bầm dập nát bấy. Hắn gượng đứng dậy, Ngọc Tự đã sà xuống tiếp tục quạt cái quạt mo trong tay. May mà Huyết Yêu nhanh tay cản đòn bằng cái quạt của hắn. Chưởng lực từ hai người khiến đất trời rung chuyển, ngay cả những ngôi mộ gần đó cũng bị hất tung. Chưởng lực sắt bén đến độ cắt những hàng cây đứt ra làm đôi. Ngay cả lăng mộ bên kia cũng bị chém ngang một đường.
May mà những người ở đây chiều cao không đến nổi bị vết chém kia cắt ngang, nếu không họ đã chết. Những tên xác sống đội mồ dậy thì không được may mắn như nhóm của Nhất Uy; rất nhiều tên bị chém đứt đầu, đứt thân và tứ chi.
Tiểu Bạch cũng suýt bị chém ngang làm hai khi nó vừa xuất hiện lại bên trong lăng mộ thì cảm nhận được sát khí từ chưởng lực kia. Nó vội vàng ôm Ngân Chi thụp đầu xuống đất mới tránh được.
Nhất Uy hơi hoảng nói:
“Cái gì vậy?”
Nói xong, Nhất Uy và nhóm của mình tiếp tục lao vào đánh với Vô Âm và đám xác sống kia. Cậu vẫn còn sức gào lên cho Tiểu Bạch nghe được:
“Em hãy giúp đưa Ngân Chi đến nơi an toàn đi. Ngân Chi không có trong danh sách đen của Vô Âm. Anh ấy sẽ không theo đuôi cậu ấy đến đó được.”
Tiểu Bạch không kịp dạ thưa gì với Nhất Uy mà tiếp tục ôm lấy Ngân Chi rồi biến mất. Nó phải thực hiện nhiệm vụ nhanh một chút mới trở lại phụ Nhất Uy và Đổng Cô một tay. Tình hình trước mắt, nó đoán hai người họ không chống cự thêm được lâu.
Trúc Chi lẳng lặng núp một chổ quan sát. Huyết Yêu và Ngọc Tự không hề nới lỏng chưởng lực một chút nào. Cô còn mơ hồ trông thấy lão già kia mấp môi đọc cái gì đó. Chắc Huyết Yêu cũng nghe được, nên hắn mới tức tốc tăng lực đạo.
Huyết Yêu bay lên, rút thanh đao “Thiên Trảm” ra. Thanh đao này từng bị Du Hồn trộm mất và suýt nữa ả đã dùng nó giết được Huyết Yêu. Trúc Chi biết thanh kiếm kia có thể đả thương hoặc giết được thần tiên. Ngọc Tự là tà thần, cô không chắc thanh đao kia có giết chết lão hay không.
Huyết Yêu vừa rút thanh đao ra, Ngọc Tự liền chần chừ thu hồi thần lực. Lão đứng ngó chầm chầm thanh đao kia, rất đề phòng. Lão không biết liệu một tà thần như lão có bị nó đả thương hay không. Tốt nhất, lão nên cẩn trọng kể từ lúc này.
Huyết Yêu lao vào Ngọc Tự ngang với tốc độ tên lửa. Lão thối lui ba bước để lấy đà cản nhát chém đầy uy lực từ thanh Thiên Trảm. Hai người tiếp tục đóng băng, một người dùng hết tốc lực, người còn lại cũng dùng hết sức mà chống lại kẻ kia.
Trúc Chi nhận thấy đây là cơ hội của mình. Cô rời ngay khỏi nơi ẩn nấp. Cô phi người lên cao, rút Thượng Nguyệt ra từ không khí và nhắm bắn. Ba mũi tên cùng một lúc bay ra từ cung tên bay thẳng đến mi tâm của Ngọc Tự khiến lão nghiêng mình né tránh.
Không ngờ, hành động nhỏ đó của lão đồng thời khiến thanh đao sượt ngang trước ngực lão. Bị thanh đao chém ngang ngực, nhưng lão cảm thấy chẳng sao cả. Nó cũng giống một thanh kiếm bình thường không hề gây thương tổn gì cho lão.
Huyết Yêu cũng nhận ra chuyện đó. Điều đó có nghĩa là hắn không có vũ khí giết hoàn toàn Ngọc Tự. Hắn đã quên rằng Ngọc Tự không còn là thần tiên, thanh đao này chỉ làm lão bị thương nhẹ mà thôi.
Ngọc Tự cười suýt thì ngất đi. Việc thanh đao có vẻ không gây hại cho lão khiến lão mừng húm, lão càng hăng tiết hơn lúc nảy. Lão phất tay khiến Trúc Chi bay sang chổ khác.
Ngờ đâu, cái phất tay của lão không hề hắn gì Trúc Chi cả. Đến Huyết Yêu cũng ngạc nhiên khi chứng kiến điều đó. Mái tóc đỏ rực của cô tự dưng dài ra qua mông, cung tên Thượng Nguyệt cũng bắt đầu chuyển thành một cung tên màu đỏ như máu, không giống màu bạc bình thường mà nó có. Chuyện quái gì vậy nhỉ?Ánh mắt Trúc Chi híp lại một đường dài, và cô bắt đầu hét lên. Huyết Yêu kịp nhận ra tín hiệu từ cô nên dùng phép thuật bảo vệ đôi tai của mình. Duy chỉ có Ngọc Tự vẫn còn đang bận sửng sốt khi thấy cô đột nhiên thay đổi như biến thành một người hoàn toàn khác, lão không kịp dùng tà khí bảo vệ mình, kết quả lão lãnh trọn Vọng Âm. Nó khiến lão văng ra xa tám mét.
Trúc Chi bay tới gần Huyết Yêu. Cô nói nhanh:
“Thanh đao đó không mấy tác dụng.”
Huyết Yêu lo lắng đáp lời Trúc Chi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Ngọc Tự không rời:
“Còn một thứ có thể kết liễu lão ấy.”
Trúc Chi hỏi:
“Thanh kiếm của Quỷ?”
“Lão không còn là thần tiên. Tạm thời lánh đi chổ khác. Ta sẽ hạ lão.”
“Chỉ tổ mất sức thêm. Tui sẽ tìm cách lấy cho được thanh kiếm.”
“Cô không được sử dụng nó.”, Huyết Yêu nhấn mạnh, “Cô mà sử dụng nó, ta không có cách cứu được cô thoát khỏi kiếp nạn làm tiểu ma vương đâu.”
Trúc Chi nghe lời tạm lành đi chổ khác. Lúc này, Ngọc Tự bị trọng thương, dù không nặng lắm. Vọng Âm là thứ nguy hiểm như vậy đấy. Dù là kẻ mạnh đến đâu, một khi Vọng Âm được sử dụng thành thục cũng bị chạm đến nội tạng.
Ngọc Tự chắc không muốn để con bé tiểu ma vương kia tiếp tục sống sót. Con bé đó rất nguy hại cho lão lẫn kế hoạch độc chiếm tam giới của lão. Lão vẫn còn cảm nhận thương tổn từ bên trong cơ thể mình đây này.
Ngọc Tự không suy nghĩ nhiều nữa, kẻ địch của lão là Huyết Yêu đã bắt đầu vận khí công một lần nữa. Trọng thương của Vọng Âm khiến lão mất ba phần thần lực vốn có. Con bé đó đúng là thứ phá hoại.
Huyết Yêu và Ngọc Tự tiếp tục lao vào đối phương. Lần này có thể thấy sự quyết tâm của cả hai trong việc lấy mạng của người còn lại. Ngọc Tự đột nhiên muốn biết một chuyện, lão hỏi thẳng Huyết Yêu:
“Làm sao ngươi lại đến được chổ của ta hả Huyết Yêu? Ta rất muốn biết.”
“Nhờ Vọng Âm cả đấy. Tất cả mọi thứ từ việc Nhất Uy bị bắt cho đến chuyện Trúc Chi theo Lục Trung đến đây đều nằm trong kế hoạch.”
Hai kẻ trừng mắt nhìn nhau. Ngọc Tự vẫn không thôi hỏi han:
“Vọng Âm cũng chỉ làm lằn chắn đứt đoạn thôi. Nó không đủ khiến phong ấn của ta bị phá bỏ. Trừ phi có người giúp ngươi từ bên trong. Nói ra kẻ đó là ai, ta sẽ phanh thây kẻ đó ra thành ngàn mảnh.”
“Không còn lý do để biết kẻ đó là ai đâu, vì sư phụ sẽ chết dưới tay đồ nhi này.”
“Mạnh miệng gớm nhỉ?”
Ngọc Tự hú một tiếng dài, từ đâu xuất hiện những làn khói đen bí ẩn. Trúc Chi không biết chúng là gì, trong cuốn sách bóng đêm không thấy sinh vật nào được mô tả như thế. Chúng đồng loạt bay vào tấn công Huyết Yêu.
Huyết Yêu bị đẩy ra xa bởi những bóng đen kia. Chính hắn cũng lần đầu trông thấy những làn khói đen này. Hắn nhanh chóng dùng quạt của mình đẩy lùi chúng ra xa. Nhưng những làn khói không hề trúng chiêu của Huyết Yêu mà càng lúc càng tấn công mạnh hơn. Chúng chỉ là làn khói, vậy mà mỗi lần chạm vào Huyết Yêu đều khiến hắn đau đớn, như có hàng tá hàm răng cùng nhau cắn bả vai của hắn.
Thì ra, Ngọc Tự đã tự tạo ra những làn khói này để chống lại thần tiên, nhất là chống đối Huyết Yêu. Từng là thần tiên, lão biết được nhược điểm chí mạng của họ. Lão biết loại độc nào có thể một lần kết thúc mạng sống của họ. Lão đã mất rất nhiều thời gian mới tạo được một loại độc bằng khí và có thể điều khiển chúng dễ dàng.
Ngọc Tự cướp được thanh đao “Thiên Trảm” từ trong tay Huyết Yêu (lúc này hắn bất cẩn đánh rơi thanh đao trong khi xua đuổi những làn khói).
“Thời gian qua lão già này cũng mạnh lên nhiều đấy. Lão già này cũng biết đám thần tiên các ngươi có nhược điểm gì.”
Những làn khói đen để lại trên người Huyết Yêu vài vết cắn không rõ hình thù. Hắn liếc sơ thấy máu hóa đen trên khắp người của mình. Mà hắn thì không cách nào giết chết những làn khói này.
Ngọc Tự nhìn thấy sự cố gắng của Huyết Yêu trong việc tiêu diệt những làn khói độc mà lão tạo ra, sự cố gắng đầy tuyệt vọng. Ngọc Tự rất thỏa mãn, thỏa mãn về sự thông minh của mình lẫn sự bất lực của Huyết Yêu.
Ngọc Tự nói:
“Trừ phi ta chết chúng mới biến mất, Huyết Yêu. Ta làm ra chúng bằng Âm Tà độc, máu và một chút tà khí của ta.”
Trúc Chi đương nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện. Cô nhanh chóng lao ra khỏi chổ ẩn nấp. Cô dùng mũi tên Thượng Nguyệt bắn vào những làn khói kia. Mũi tên chỉ xuyên qua chúng mà không hề làm hư hại chúng một chút nào.
Huyết Yêu bay lên cao cố thoát khỏi làn khói. Ngọc Tự huýt sáo rượt theo sau. Trúc Chi cũng không đứng ở dưới quan sát mà đuổi theo, cô không muốn Huyết Yêu liều mạng. Nhất là khi biết, những làn khói kia có chứa Âm Tà độc – một loại độc tố làm hại một thần tiên.
Ngọc Tự dùng thanh đao phóng vào người Huyết Yêu. Hắn nhanh chóng dùng cánh quạt ngăn lại, nhưng vẫn để lại trên cánh tay một vét sướt nhỏ. Vết thương như bị thiêu đốt, cánh tay hắn rát bỏng. Tốt nhất hắn không nên để thanh đao chém trúng hắn một lần nào nữa. Hắn tuyệt đối phải cẩn thận.
Trúc Chi bắn liên tiếp nhiều mũi tên vào giữa ngực Ngọc Tự, lão dùng tay còn lại gạt hết mũi tên. Lão đắc ý nhìn cô. Lão đâu phải loại tầm thường mà không chặn được mấy mũi tên vô dụng phóng tới từ cô cơ chứ.
Trúc Chi cười thầm khi mũi tên cuối cùng lão không gạt được nó. Cô cố ý dùng một mũi tên vô hình làm ra từ hắc phù dung. Mũi tên vô hình bắn trúng vào trái tim của Ngọc Tự khiến lão té xỉu. Đồng thời cô lao vào những làn khói kia, dùng hắc phù dung thu phục chúng lại.
Ngọc Tự tự trách mình bất cẩn, không quan sát rõ ràng mũi tên vô hình kia, hậu quả đã lãnh trọn nó. Lão rút mũi tên ra khỏi ngực mình, máu tuông ra theo đường mũi tên. Lão hằn hộc nhìn Trúc Chi bằng ánh mắt hung ác.
Trúc Chi hiển nhiên không quan tâm. Cô vẫn còn bận thu phục đám làn khói quỷ dị đang gây hại cho Huyết Yêu. Ngọc Tự nổi khùng bay đến muốn đoạt mạng Trúc Chi.
Lão quát:
“Mày hơi lo chuyện bao đồng rồi đấy. Đáng lý tao nên giết chết mày ngay thời khắc bắt được mày.”
Trúc Chi ném hắc phù dung lên trời, chuẩn bị nghênh đón chiêu của Ngọc Tự. Cô chỉ thấy mình bị nhắc bổng thoát khỏi chưởng lực của lão. Hóa ra, Huyết Yêu bên kia đã dùng thần khí kéo cô lại chổ hắn.
Trúc Chi nói nhỏ:
“Không giết được mấy làn khói quỷ dị kia. Chúng ta thu phục nó trước, tránh nó làm anh bị thương.”
Huyết Yêu cảm thấy bên trong cơ thể mình có sự thay đổi kì lạ, dường như hắn cũng không còn sức đứng tiếp được. Nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình thường, cố trả lời sao cho giọng mình trông ổn nhất:
“Ta không sao.”
Trúc Chi đương nhiên không tin lời nói của hắn. Vết thương bắt đầu bốc khỏi và môi của hắn chuyển sang màu đen. Cô từng bị độc Âm Tà xâm nhập, nên cô biết hắn cũng đang bắt đầu trúng độc từ từ. Cô nói:
“Đừng có mạnh miệng. Đừng có làm tui lo.”, chữ lo của Trúc Chi nói nhỏ đến mức Huyết Yêu chẳng nghe thấy. Hắn toang hỏi lại cô đã nói gì thì đột nhiên phía bên kia Ngọc Tự hình như đã lấy lại sức, mũi tên kia quả nhiên không giết được lão.
Ngọc Tự bay tới ném Trúc Chi ra đằng sau mình bằng năm phần sức mạnh của mình. Lão quyết định dứt điểm Huyết Yêu bằng một đòn. Sau đó, lão nhất định ăn trái tim của Trúc Chi cho hả dạ.
Ngọc Tự hướng mũi đao Thiên Trảm vào trái tim của Huyết Yêu, hắn gắng gượng né tránh nhưng không xong. Hắn đành bất lực nằm đó nhìn chằm chằm thanh “Thiên Trảm” đang từ từ đâm vào trái tim của mình.
Truyện khác cùng thể loại
523 chương
76 chương
156 chương
228 chương
446 chương
69 chương
43 chương
133 chương
169 chương