Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 207 : Viên hắc ngọc

Nhất Uy còn chưa kịp hỏi xem Lôi Trí và Vô Ảnh làm sao đến đây được nhanh như vậy, theo sau còn dắt thêm một thằng nhóc có khuôn mặt khó coi nữa thì Lôi Trí lại tự nói với mình: “Quên là em ấy là tiểu ma vương.” “Ai thế kia?”, Nhất Uy hỏi Vô Ảnh. “Chuyện dài lắm, anh sẽ kể sau. Coi coi có cách nào ngăn hai người kia lại không.” Huyết Yêu sắp kiệt sức tới nơi. Độc tố càng lúc càng chảy mạnh khi hắn sử dụng quá nhiều sức mạnh của thần. Hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Trúc Chi ác ma nhìn ra được chút suy nhược trong đôi mắt Huyết Yêu. Nó đá văng Huyết Yêu xuống dưới đất, quyết chí dùng chính thanh kiếm này giết chết hắn. Khi mũi kiếm chạm vào người Huyết Yêu, Trúc Chi liền dừng động tác. Một tay còn lại cầm chặt tay đang cầm kiếm. Một bên mắt của cô rơi lệ. Trước mặt cô chính là gương mặt của người mà cô đem lòng yêu mến. Nhìn hắn rất yếu. Theo như lời Ngọc Tự hẳn là độc tố đã thâm nhập sâu vào bên trong. Cô rất đau lòng. Trúc Chi đang làm gì thế này? Cô đang cố giết chết Huyết Yêu ư? Cô nhất định phải ra tay với hắn ư? Hắn là người đã cứu cô, là người từng hy sinh sự an nguy của mình chỉ để cô thoát khỏi sào huyệt của thủy quái, từng cho cô mượn bờ vai dựa dẫm và khóc lóc khi Tuấn Tú mất tích, từng giúp cô giải độc dơi. Từng ký ức của cô và hắn bắt đầu xuất hiện theo thứ tự, khiến cô ấm áp và hạnh phúc. Huyết Yêu nói đúng. Cô quả nhiên dễ dàng bị thanh kiếm chiếm hữu thôi. Tinh thần của cô quá yếu đuối, quá dễ xâm nhập, quá dễ bị chi phối. Trúc Chi xoay mũi kiếm hướng vào bụng của mình, dùng hết sức đâm tới. “Nếu ta chết, ngươi sẽ không chiếm hữu được ta, Hắc Ma. Ta mới là chủ nhân của ngươi chứ không phải một thanh kiếm lại muốn chiếm dụng chủ nhân của mình. Ta mới là chủ xị.” Huyết Yêu hét lên: “Đừng.”, nhưng đã quá muộn. Nhất Uy và Vô Ảnh bay tới không kịp, Trúc Chi đã tự kết liễu đời mình với một nhát đâm. Thanh kiếm xuyên qua bụng của cô, máu tuông ra ướt hết thân thể của Huyết Yêu. Cô rút thanh kiếm vứt sang một bên. Thanh kiếm hấp thụ máu huyết của cô. Viên hắc ngọc sáng lên rực rỡ như đèn pha của ô tô. Huyết Yêu đỡ lấy Trúc Chi. Hai người trong tư thế: Huyết Yêu ôm lấy thân thể cô từ phía trước. Hắn xoay người cô lại, cố gắng truyền linh lực vào bên trong cơ thể của cô, hắn muốn giúp cô có thể tự chữa lành vết thương do Hắc Ma gây ra. Thanh kiếm của Quỷ có thể giết chết tất cả, trừ chủ nhân của nó. Chỉ cần cô có thể tự chữa lành cho mình, hắn tin rằng cô sẽ sống sót. Nhưng thần lực của hắn suy kiệt, không cách nào sử dụng được. Phải rồi, Huyết Yêu mới chợt nhớ ra một chi tiết. Viên hắc ngọc có thể cứu mạng chủ nhân của nó. Hắn dùng thần lực thu thanh kiếm lại. Nhưng bàn tay của hắn quá run, không thể lấy viên hắc ngọc ra khỏi thanh kiếm. Huyết Yêu gào lên: “Hữu Lực, giúp ta lấy hắc ngọc ra khỏi Hắc Ma.” Vô Ảnh đương nhiên không chạm vào được thanh kiếm của Quỷ. Gã suýt bị nó đánh văng ra xa, may mà nhận ra chút quỷ dị từ thanh kiếm nên né được. Lôi Trí cũng hú vía, nó đã từng chứng kiến sự lợi hại của thanh kiếm đó rồi. Vô Ảnh bất lực nói: “Em không cầm được thanh kiếm đó.” Huyết Yêu đành đặt Trúc Chi nằm xuống đất. Hắn bò đến bên cạnh thanh kiếm, nhỏ một giọt máu của mình lên thanh kiếm. Sau đó, hắn cầm được thanh kiếm lên mà chẳng hề bị thương. Vô Ảnh trố mắt nhìn một màng phía trước, rất muốn nói: Tại sao anh không nói cho thằng đệ biết chỉ cần nhỏ máu của gã lên thanh kiếm là có thể chạm vào nó, để thằng đệ này làm luôn cho nhanh. Huyết Yêu nói: “Máu của thần sẽ tốt hơn máu của con người. Đệ đang ở trong cơ thể con người. Ta quên chuyện đó.” Huyết Yêu cầm thanh kiếm hướng về phía mi tâm của cô. Hắn lôi ra một lọ nhỏ chứa máu, hắn đổ đầy máu trong lọ lên viên hắc ngọc. Lúc này, viên hắc ngọc hấp thụ máu liền phát quang một lần nữa. Viên hắc ngọc rơi ra khỏi thanh kiếm. Huyết Yêu bỏ vào trong miệng của mình, trực tiếp áp môi vào môi Trúc Chi (Nhất Uy nhanh chóng dùng tay che mắt Tiểu Bạch lại, dù đây là hành động cứu mạng của Trúc Chi, nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ không nên xem những cảnh như vậy). “Nhất Uy lại đây.”, Huyết Yêu hét lên gọi Nhất Uy đến cạnh mình, hắn nói, “Dùng phượng khí của trò giúp Trúc Chi chữa lành vết thương.” Theo hướng dẫn của Huyết Yêu, Nhất Uy áp hai lòng bàn tay vào lưng của Trúc Chi. Còn Huyết Yêu dùng chút thần lực còn sót lại chưởng mạnh vào giữa mi tâm của cô. Cuối cùng, sau những nổ lực của Huyết Yêu và Nhất Uy, vết thương của Trúc Chi đã bắt đầu lành lại. Viên hắc ngọc tự động bay ra khỏi người của Trúc Chi và đính vào lại thanh kiếm. Nó tự tắt thứ ánh sáng chói chang đi, im lìm nằm trên thanh kiếm. Huyết Yêu dùng một chưởng phát nát thanh kiếm thành đống tro tàn, duy chỉ có viên hắc ngọc vẫn còn nguyên vẹn. Sức lực của hắn cạn kiệt. Ánh mắt hắn bắt đầu mờ dần. Hắn gơm đống tro tàn bỏ vào một hộp gỗ chứa đầy bùa chú. Vô Ảnh lo lắng đỡ lấy tấm thân đang rụng rời của Huyết Yêu. Gã thở dài: “Anh bị thương rất nặng.” Huyết Yêu gối đầu trên đùi Vô Ảnh. Hắn nói: “Bị trúng Âm Tà độc, một loại độc dược giết chết thần tiên. Trước khi ta chết, ta đã phá hủy một thứ nguy hiểm như Hắc Ma, điều này đáng vui mừng hơn là sầu thảm.” Tiểu Bạch nhận ra không khí khác thường của mọi người. Ai nấy đều đưa ánh mắt lo ngại nhìn nhau. Huyết Yêu trúng loại độc không thể chữa sao? Sao chú ấy lại nói mình sẽ chết? “Không phải chúng ta đã có giải dược sao?”, Tiểu Bạch ngồi xuống cạnh Nhất Uy, dùng ánh mắt đau thương nhìn Huyết Yêu. Huyết Yêu trả lời: “Có. Mà ta lại không giống Ngọc Tự. Ta sẽ không vì bản thân ta mà đánh đổi tính mạng của người khác.” Trúc Chi mơ hồ nghe được Huyết Yêu nói thế. Cô gượng ngồi dậy. Cô chính là thuốc giải duy nhất mà hắn cần, cô miễn nhiễm với mọi loại độc. Chỉ cần cô rút hết độc tố bên trong người của Huyết Yêu truyền vào người cô thì hắn sẽ không sao nữa. Trúc Chi nói: “Tiểu Bạch, còn nhớ lúc Ngân Chi cũng hạ độc Âm Tà độc và chị đã tự cứu lấy mình chứ? Chị miễn nhiễm với tất cả độc tố.” Tiểu Bạch thốt lên: “Chị tính rút lấy mọi độc tố của chú ấy ư?” “Như vậy quá nguy hiểm.”, Huyết Yêu mơ màng nói. Dù hắn đang rất yếu, nhưng hắn vẫn nghe được tiếng của Trúc Chi, “Độc tố của ta mạnh hơn loại độc chứa trong thanh đoản kiếm đó. Lỡ như cô chết chỉ vì lấy độc tố khỏi người của ta, ta sẽ…” Trúc Chi ngắt lời của Huyết Yêu: “Anh đừng nói nhiều nữa.” Trúc Chi chạm tay vào đỉnh đầu của Huyết Yêu và hắn kháng cự một cách yếu ớt. Cô bắt đầu rút độc tố từ người Huyết Yêu sang cơ thể mình. Đầu của hắn bốc khói màu nâu đen và từ từ truyền sang người của cô. Cô cắn răng cảm nhận cơn đau từ người hắn truyền tới. Những người khác chỉ có thể đứng nhìn, không một ai dám làm gián đoạn công việc của Trúc Chi. Khuôn mặt cô bắt đầu chuyển màu trắng đến xanh, rồi từ xanh chuyển sang đỏ tươi. Cứ như thế được nửa canh giờ, Trúc Chi ngã mạnh xuống đất, bất tỉnh. Huyết Yêu đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Mọi độc tố dường như đã truyền sang người của Trúc Chi hết. Hắn bế người con gái kia lên trong bàn tay mình, thầm đau lòng. Hắn ra hiệu cho cả nhóm người phía bên kia lại gần mình. Hắn nói với Tiểu Bạch: “Đưa tất cả về chổ của ta. Ở đó thời gian trôi chậm hơn bên ngoài. Chúng ta sẽ để mọi người nghỉ ngơi ở đó tạm vài bửa.” Huyết Yêu đặt Trúc Chi vào trong một căn phòng riêng biệt. Hắn biến ra vào túp lều nhỏ đặt những người bị thương vào một bên, những người còn tỉnh táo vào một túp lếu khác. Hắn không cho phép bất cứ ai ra vào căn phòng này, hắn muốn cô tịnh dưỡng. Chỉ có Tiểu Bạch được phép ở lại canh chừng cô. Tiểu Bạch thấy đóa hắc phù dung từ đâu xuất hiện, nó treo lơ lửng trên đầu Trúc Chi và đang tỏa ra một mùi hương kì lạ. Tiểu Bạch lặng lẽ ngồi canh chừng, muốn cô tỉnh lại nhanh một chút. Hiển nhiên, nó thấy cô thật dũng cảm, dám đem tính mạng của mình cứu lấy Huyết Yêu. Nó tự quyết định xem Trúc Chi thành người tỷ tỷ mà nó yêu mến nhất. Huyết Yêu thu hồi phép thuật mà Ngọc Tự để lại trên người những nạn nhân. Hắn giúp họ trở về bệnh viện một cách an toàn. Đương nhiên cũng làm loạn ký ức của họ một chút. Có như vậy, họ mới không nhớ gì về Ngọc Tự và âm giới. Vô Ảnh giúp Huyết Yêu đưa họ trở về nhà, bởi vì thần khí của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Huyết Yêu ra hiệu cho Lôi Trí cùng Minh Nhựt đến giải độc Âm cẩu cho Thanh Lâm. Vì kẻ duy nhất giải được độc tố âm cẩu là Minh Nhựt. Cậu ta có vẻ hứng khởi khi nhận nhiệm vụ đầu tiên mà Huyết Yêu giao cho. Theo như lời kể của Vô Ảnh, hắn là một người trọng người tài và lời nói của hắn có thể giúp cậu ta trong chuyện thuyết phục Bạch Sư về việc kế nhiệm cái ghế của thần chết. Huyết Yêu ra ngoài gặp Tuấn Tú trước nhất. Lúc này vết thương trên người anh đã lành, mặc dù còn hơi yếu. Anh có vẻ tiều tụy và đau khổ ngồi canh chừng bên giường của Ngân Chi. Nhất Uy đứng một bên đang cố an ủi anh. Ngân Chi nằm đó như một xác chết, không cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Mắt nhắm nghiền như đang ngủ, nhưng không có hơi thở cũng không nghe thấy nhịp đập trái tim. Điều này khiến Tuấn Tú đau khổ nhất. Rõ ràng họ đã chiến thắng, rõ ràng hai anh em họ cuối cùng có thể ở cạnh nhau. Nhưng họ vẫn cứ một người tỉnh, một người nằm im thin thít trên giường. Huyết Yêu nhìn bộ dạng thiểu não của Tuấn Tú không đành nói ra lời trong lòng. Đối với hắn, Tuấn Tú đã như một người bạn, mặc dù hắn không nói ra cho họ biết. Nhất Uy nhớ lại lời nói của thần kiếm về khả năng sống sót của Ngân Chi. Nó không thể sống tiếp, đó là điều chắc chắn, không ai có thể cứu vãn được tình thế. Cậu ngó sang Huyết yêu, cậu nhận thấy nét phân vân hiện rõ trên mặt hắn. Cuối cùng, Huyết Yêu không đành lòng nói: “Ta không cứu được Ngân Chi.” Tuấn Tú cắn răng. Anh biết chắc đáp án này rồi, chỉ không ngờ nó được chính miệng Huyết Yêu – người duy nhất cho đến giờ phút này chưa bó tay một ca cứu người nào cả. Huyết Yêu nói tiếp: “Một người hồi sinh vào đêm trăng máu thường không có kết cục tốt đẹp, trừ tiểu ma vương. Đáng lý Ngân Chi đã chết, trong sổ sinh tử đã có tên nó. Nhưng ta vẫn bất chấp phạm điều luật này cứu linh hồn Trúc Chi và cho phép cơ thể Ngân Chi được sống. Vì linh hồn được hồi sinh trong cơ thể vẫn sống kia, nên nó sẽ trở nên bất tử. Có điều, Ngọc Tự đã phạm phải sai lầm khi cho nó uống loại thuốc quen lãng kia. Nếu như không phải vì tâm linh của nó được gắn kết với cậu một cách phi thường, ta tin rằng nó sẽ không đủ tỉnh táo tha mạng cho cậu đâu. Nó hoàn toàn phụ thuộc vào thứ thuốc đó cho đến khi thân thể nó thối rửa và tự chết đi.” Nhất Uy đặt tay lên vai Tuấn Tú như truyền hơi ấm lên người anh. Anh cầm lấy bàn tay lạnh lẽo như băng của Ngân Chi, nén được một tiếng nấc nghẹn ngào. Đôi môi anh run lên, cố ngăn bản thân đừng rơi nước mắt. Huyết Yêu bùi ngùi nói tiếp: “Ta rất lấy làm tiếc. Điều ta không muốn nhất đã xảy ra. Rằng ta sẽ không cứu được nó. Ta chỉ có thể đón linh hồn nguyên bản của nó ra khỏi thân thể thối rửa kia và chính ta sẽ đưa nó đếm Âm phủ gặp Địa Mẫu. Những linh hồn trốn khỏi địa lao thường sẽ không được bà ấy khoan hồng. Nhưng ta sẽ cố mặt dày xin xỏ để em gái ngươi được đầu thai chuyển kiếp. Điều duy nhất ta có thể giúp được hai anh em ngươi chính là: Cho phép hai người trò chuyện một chút trước khi ta đưa nó đi.” Tuấn Tú gật đầu đáp ứng. Không mong mỏi gì hơn được một lần cùng em mình từ biệt nhau.