Thánh Khư
Chương 11 : Dị Biến (2)
Chương: Dị Biến (2)
Nhìn kĩ, có cây màu lục, còn có cây toàn thân màu nâu tím, còn có cây màu đỏ như máu, vô cùng cổ quái.
Sao trong không trung lại xuất hiện các loại cây như thế này? Mọi người đều vô cùng khó hiểu.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao nghị luận, việc này quá quái dị, không giống chuyện đùa, khiến mọi người khủng hoảng.
Đến khi đoàn tàu khởi động lần nữa, gào thét chạy đi, sự chú ý của mọi người mới bị phân tán, thanh âm mới nhỏ dần đi.
“Con đường này đối với tôi rất quen thuộc, năm đó lúc đi học ở tây bộ tôi đã từng đi qua không biết bao nhiêu lần rồi.” Chu Toàn nói.
Khoảng sau một canh giờ, đoàn tàu lại ngừng một lần nửa.
Lúc này, Chu Toàn nhìn ra cửa sổ, ngẩn người, lẩm bẩm: “Không đúng nha, chỗ này làm gì có núi.”
“Đúng vậy, tôi thường xuyên đi tuyến đường này, gần đây không có những ngọn núi lớn như vậy mới đúng.” Cũng có một giọng nói nghi hoặc lên tiếng.
“Không đúng, mấy người nhìn kĩ đi, không phải núi, mà là một cây đại thụ!” Có người sợ hãi kêu lên.
Cả đám người nằm bò bên cạnh cửa sổ, quan sát tỉ mỉ.
Sở Phong cảm thấy rất hoảng hốt. Hắn thấy rõ, ở đằng xa đích thực là một cây đại thụ, thân cây khổng lồ, như một ngọn núi, đâm thẳng vào mây.
“Có mấy người vừa mới lên tàu, hỏi bọn họ xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Có người nói.
Chỉ một lát sau, có một số người leo lên mui xe, nói tình hình thực tế cho mọi người, khiến cho tất cả rung động, trợn mắt há mồm.
Đó là một cây ngân hạnh khổng lồ khá nổi tiếng ở nơi đây. Nó đã sống ở đây mấy trăm năm rồi, không hiểu sao mấy ngày gần đây bắt đầu sinh trưởng tươi tốt hẳn lên
Chuyện này đã gây nên chấn động không nhỏ, khiến nhiều người khiếp sợ.
Bây giờ, chỗ đó đã bị phong tỏa, không cho người khác đến gần.
“Hóa ra là thật à, lúc trước có người nói rồi, cũng chụp được cả ảnh, nhưng mà không hiểu sao bị xóa bỏ, giờ mới được chứng thực” Trên tàu có người nói.
Sự việc ly kỳ khiến người ta khó lòng hiểu được.
Một cây cổ thụ, tuy răng tồn tại từ lâu, nhưng cũng không thể nào chỉ trong hai ba ngày lại sinh trưởng đến mức này, quả thực là quá sức tưởng tượng rồi.
Thời gian trôi qua, tàu vẫn không di chuyển, đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn còn đứng im tại vị trí cũ.
Mấy tiếp viên trên tàu giải thích rằng, do phía trước có chuyện xảy ra, nhân viên đang giải quyết, sẽ mau chóng khởi hành tiếp thôi.
Nhưng những người trên tàu không cách nào bĩnh tĩnh được, vẫn luôn thảo luận về cây cổ thụ kia. Có điều hai việc này vốn chẳng liên quan gì mà.
Sau đó, cả đám người không đợi nổi nữa, một số xuống tàu đi lại.
Chu Toàn cũng xuống nhưng gã nhanh chóng quay lại, sắc mặt cổ quái: “Cậu nhìn xem tôi đào được cái gì này.”
Trên bàn tay có dính một ít bùn đất, đang nắm một cây cỏ dại bình thường, nhưng hiện tại nó có chút khác biệt, xanh mơn mởn, khí tức sinh mệnh nồng đậm, hơn nữa nó còn kết xuất ra được một quả đỏ tươi lớn chừng nắm đấm, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
“Đây quả thực là phát hiện lớn nha, một cây cỏ dại ven đường mà mọc ra trái cây đỏ tươi thế này, còn khá thơm nữa!” Mập Mạp run giọng nói.
Sở Phong chỉ cảm thấy lạnh buốt sau lưng. Thế giới đang xảy ra chuyện gì thế này? Lại bắt đầu phát sinh dị biến nữa ư.
Cỏ dại ven đường cũng có thể mọc ra trái cây đỏ tươi, mùi hương ngào ngạt.
Trong lòng Sở Phong không cách nào bình tĩnh được, cứ suy nghĩ miên man.
Thế giới này ngày càng khó hiểu rồi.
Trong lòng hắn chấn động, biến hóa thế này đã vượt khỏi phạm trù nhận thức, các loại biến dị phát sinh làm người ta cảm thấy bất an.
“Thứ này ăn được sao?”
Không thể không nói, Chu Toàn này cũng khá phàm ăn này thật sự cực phẩm, giờ mà vẫn còn có loại tâm tình thế này, gã ngửi mùi thơm của trái cây, hận không thể cắn một miếng.
“Cậu ăn thử xem!”
“Không dám, ai biết có độc không chứ, trái cây đỏ rực, ăn một miếng lỡ đi đời nhà ma luôn thì khổ!” Chu Mập Mạp lắc đầu.
Gã nuốt nước bọt không ngừng, trái cây này quá mê người, mùi hương xông vào mũi, còn thơm hơn các loại hoa quả khác mấy phần.
Theo Sở Phong quan sát, trái cây này mang theo ánh sang óng ánh, đỏ rực như hồng mã não, sao lại do một cây cỏ bình thường khai hoa kết quả được chứ?
Mọi người trên tàu cũng thấy kỳ lạ, nhưng không quá rung động, gần đây đã xảy ra quá nhiều sự việc, nhất là cây cổ thụ làm người ta kinh hãi ở phía xa kia.
Cỏ dại kết trái mặc dù kỳ dị nhưng không khiến người ta hoảng sợ.
Mà gốc đại thụ kia thì lại không giống thế, cả đám người đang hoài nghi không biết có phải nó sắp thành tinh, tạo thành tai nạn hay không.
“Tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này đi, tôi có cảm giác khá tồi tệ.” Một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt nói. Anh ta không xuống dưới mà chỉ ngồi một chỗ trên toa tàu.
Thế nhưng, sau khi đoàn tàu dừng lại rồi thì dường như bất động, không lên đường nữa.
Thời gian trôi qua, Sở Phong cũng xuống dưới, nhìn về phía xa.
Cây cổ thụ này quá lớn rồi, còn cao hơn núi, cành lá sum suê, che phủ cả thành phố. Cảnh này không muốn dẫn đến oanh động cũng khó.
“Nhìn xem chúng tôi mang về cái gì này.”
Cách đó không xa có mấy người đi tới, trên tay mỗi người là một phiến lá cây cao cỡ một người, nhìn như quạt ba tiêu, hỏi ra mới biết đó là lá của cây cổ thụ.
Lại có một thanh niên ôm một trái cây khác bước đến. Nó lớn bằng chậu nước, anh ta phải cố hết sức mới vác về được. Đó là quả của cây cổ thụ ngân hạnh, toàn thân nó có màu vàng nhạt.
“Các cậu hái nó đấy à?” Có người ngạc nhiên hỏi.
“Làm sao có thể, nhặt được từ bên kia.”
Bọn họ chỉ về phía xa xa.
Cây cổ thụ quá khổng lồ, chạc cây to ngang trời, trên mặt đất có lá và trái cây rụng.
“Một số người dân địa phương đang chuẩn bị rời đi, họ cảm thấy bất an, lo sợ có chuyện xảy ra.” Có người lên tiếng thông báo tình huống thực tế.
Lại có một số người nổi nóng: “Tàu dừng lâu quá rồi mà sao không khởi hành, có chuyện gì vậy, tôi muốn biết nguyên nhân?”
Mà đến giờ nhân viên cũng không thông báo gì cả.
Chu Toàn đụng tay Sở Phong, thấp giọng nói: “Người anh em, tôi thấy tình huống không ổn lắm, đoàn tàu này chạy mấy năm nay có bao giờ phát sinh việc gì đâu, đây cũng là lần đầu tiên đấy.”
“Hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.” Sở Phong cũng gật đầu.
Lại qua hơn một tiếng đồng hồ nữa, đoàn tàu mới bắt đầu khởi động, rốt cuộc cũng rời khỏi nơi đây rồi.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng đi” Một ông lão thở dài, trên thực tế nhiều người cũng đều có cảm giác trút được gánh nặng như thế.
Xa xa, mây đen cuồn cuộn, ầm một tiếng, một tia sét bổ xuống, thời tiết biến đổi quá nhanh.
Chỉ mới chớp mắt mà đã sắp có mưa to rồi.
Trong lúc nhất thời, cả khu vực tối sầm lại.
Cũng may mọi người đều đã lên xe.
“Trời ơi, ở chỗ đó sao lại sáng lên thế kia?” Có người hoảng hốt la lên. Xuyên qua cửa kính, có thể thấy gốc đại thụ ở phía xa kia bỗng có một lớp ánh sáng màu lục bao phủ, trông vừa mông lung lại vừa khủng bố.
Cái cây kia đang lay động, kết hợp với sấm sét vang dội, khiến khung cảnh có hơi yêu dị.
Sấm sét bao trùm lấy nó, hay là do chính nó phát ra?
“Ầm…”
Đột nhiên mọi người nghe một tiếng vang thật lớn, cây đại thụ sáng lên, nhiều chạc cây gãy đổ, không ít phiến lá khổng lồ rời xuống.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
105 chương
1332 chương
37 chương
280 chương
16 chương
382 chương
296 chương