Thánh Khư
Chương 10 : Dị Biến (1)
Chương: Dị Biến (1)
"Biến đổi gì?" Sở Phong hỏi.
"Sẽ xuất hiện một vài sự việc thần bí." Chu Béo hạ nhỏ giọng đáp lại.
"Tôi thấy cậu giống sự việc thần bí hơn đó." Sở Phong cười nói.
"Thật sự, cậu đừng có không tin, người bà con kia của tôi không phải người nói lung tung, bình thường anh ta rất nghiêm cẩn đáng tin cậy, toàn tiếp xúc tầng lớp cao cấp không tầm thường đâu." Mập Mạp trừng mắt.
Sở Phong cười lắc đầu.
Mập Mạp có chút nhụt chí, nói:"Kỳ thật, tôi cũng không tin lắm, vị kỳ nhân này lại còn để lộ ra vài lời, lại ám chỉ một ít nhân vật trong thần thoại phương Tây có khả năng sẽ xuất hiện, bên chúng ta cũng như thế."
"Phụt!"
Bên cạnh một người đang uống nước, vừa mới nghe thấy thế liền phun thẳng ra ngoài, cười không ngừng.
"Đi, đi, đi, có cái gì buồn cười đâu, không nói nữa!" Mập Mạp cũng cảm thấy hơi xấu hổ rồi.
Mập Mạp rất biết cách nói chuyện, trên đường đi luôn miệng không ngừng, đủ mọi thể loại, nhất là mấy chuyện lạ hắn tôi nghe được lúc học ở Tây bộ.
Có một số câu chuyện là ở trong truyền thuyết, cũng có một ít được lưu truyền rộng rãi, chỉ cần có tâm một chút là có thể tra được, đích thực làm người nghe mê mẩn.
“Các cậu cũng đừng nghĩ đó chỉ là chuyện thần thoại, có một vài chuyện đã từng phát sinh đó!” Dáng vẻ của Mập Mạp rất chân thành.
Nghe hắn nói thế, có người thúc giục hắn nhanh kể.
“Tôi từng chứng kiến một con ngao Tây Tạng còn nhỏ nhìn một con ngao già sắp chết mà nghẹn ngào ở một tòa miếu đổ nát, hai mắt con ngao nhỏ kia rõ ràng chảy xuống nước mắt màu vàng” Chu Toàn nói.
“Xùy”
Một đám người phát ra âm thanh, tỏ vẻ không tin, cái này quá mức giật gân, phi thực tế.
“Chắc chắn trăm phần, tôi tự mình trải nghiệm mà!” Mập Mạp tức giận, vỗ ngực thề thốt.
“Về sau tôi suy nghĩ lại, có thể đồng tử mắt nó màu vàng quá chói đi, khiến nước mắt cũng bị chiếu thành màu vàng” Mập Mạp giải thích.
“Nếu cậu phát hiện một con ngao Tây Tạng còn nhỏ, sao không lập tức xông lên đem bắt về nhà nuôi, bây giờ nó ở đâu?” Có người cười nói.
“Haiz, lúc đó tôi quả thật muốn mang đi, nhưng mà trong miếu đó còn một lão Đạt Ma tuổi rất cao rồi, không cho tôi mang đi, nói gì đó mà tôi cũng không hiểu”
Theo lời Mập Mạp, ngôi miếu nát đó ở sâu trong cao nguyên hoang vu, quanh năm suốt tháng chẳng có ai tới, cũng sắp sụp đổ rồi.
Lão đạt ma cũng đã khá già, hai lỗ tai hơi đen, trao đổi thập phần khó khăn.
Mãi một lúc lâu sau, Mập Mạp mới hiểu ý lão, con ngao nhỏ kia không thuộc về ai cả, nó phải vào Thánh sơn, ngày sau có thể hàng ma phục yêu.
“Con ngao nhỏ đó quả thực có sức lực rất lớn, cắn ống quần của tôi hất ngã tôi luôn, rất cổ quái.” Chu Toàn nghĩ lại sự tình năm đó, trên mặt vẫn còn cảm thấy hơi quái dị.
Những người khác lại không tin.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Sở Phong hỏi
Lúc ở chân núi Côn Lôn hắn quả thực đã gặp được một con ngao thần uy cái thế, đánh giết mãnh thú dễ dàng, hơn xa đồng loại, cực kỳ phi phàm.
“Khoảng ba năm trước đây”
Đoàn tàu hú còi inh ỏi, cảnh vật ngoài cửa sổ cứ nhanh chóng xẹt qua, chạy thẳng một đường về hướng đông, cuối cùng cũng rời khỏi cao nguyên.
“Sao mua nhiều đồ ăn thế?” Chu Mập Mạp cũng không khách khí, còn quay sang hỏi Sở Phong thứ nào ăn ngon nữa.
“Có lẽ đám hạt giống thần linh này cũng không tệ đâu.” Sở Phong nói thầm.
“Cái gì cơ?” Mập Mạp khó hiểu hiểu.
“Không phải cậu nói, trong thần thoại có một vài nhân vật có thể trồng được một số thứ thần kì hay sao, tôi cảm thấy có lẽ mấy món này đều là thần chủng cả đó!” Sở Phong chỉ hướng đậu hà lan cùng một số hạt và quả.
Mập Mạp im lặng, sau đó nhét hết một đống đồ ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Hương vị Thần chủng đúng là không tệ”
Người chung quanh đều nở nụ cười.
“Ai ôi!” Bỗng nhiên, gã nhếch miệng, đau nhức kêu lên, lấy ra khỏi miệng một quả hạch.
“Người anh em, cậu mua mấy món này ở chỗ nào thế? Còn cứng hơn sắt nữa, răng của tôi sắp gãy rồi” Gã nhe răng vẻ mặt đau đớn, rồi ném hạt giống lên bàn phát ra một tiếng “coong”.
“Trời ơi, cứng vậy, quăng lên bàn mà còn nghe tiếng. Giờ đã là thời đại nào rồi mà đến thực phẩm cũng không an toàn thế này.” Mập Mạp tức giận không thôi, đưa tay ôm quai hàm.
Sở Phong lại hoảng sợ, vì, đây không phải đậu phộng hay gì, mà là hạt giống trong hộp đá kia.
Hắn lấy ra là vì muốn hỏi mọi người chung quanh xem có biết đây là gì không. Có điều vì mải nói chuyện nên quên mất, rồi tiện tay đặt bên cạnh đống đồ ăn.
“Đúng là đồ trời đánh mà! Chẳng biết mấy kẻ kia có còn lương tâm không nữa, đây đâu phải là đậu mà là vật gì thế này?” Lúc Chu Toàn nhìn thấy rõ hình dáng của nó, thì tức giận, ồn ào bảo phải lưu lại bao bì sản xuất để đem về khiếu nại,
Sở Phong có hơi chột dạ, nhưng vẫn nói rõ cho gã biết đây không phải thực phẩm đóng gói, mà là hạt giống hắn mang từ cao nguyên về.
Chu Mập Mạp lập tức im lặng, khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ rất khó chịu.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó thì chỉ nghe thấy toàn tiếng cười.
Chu Mập Mạp nhẫn nhịn một lúc, sau mới nói: “Người anh em à, cậu kỳ lạ thật đấy, sao mấy cái này mà cũng quăng lung tung thế, đây mà là hạt giống gì chứ, hạt sắt thì có ấy.”
Sở Phong cũng cười, hắn lựa một quả hạch khác bồi tội, đồng thời cũng đặt ba hạt giống kia lên bàn, muốn hỏi mọi người chung quanh xem rốt cuộc đây là loại thực vật nào, đương nhiên hắn không nói ra lai lịch của chúng.
“Hạt này tròn như mầm đậu, nhưng mà không phải”
“Sao bị bẹp thế này, hư rồi à?”
“Hạt này khô quắt, không rõ hình dáng, nhưng toàn thân lại đen nhánh, hiếm thấy nha”
…
Tiếng nghị luận vang lên không ngừng, nhưng không ai nhận ra được cũng không ai biết tên của nó. Có vài người đoán rằng nó là hạt giống của một loại dây leo trong núi.
“Tôi muốn đạp nát nó” Chu Toàn phồng mang trợn má, xoa nhẹ quai hàm, nhìn chằm chằm vào một hạt trong số đó.
“Đừng, đây chính là hạt giống hiếm có đấy, tôi đang định trồng xuống thử xem, biết đâu nó lại moc ra một vị nữ thần cũng nên.” Sở Phong ha ha cười nói.
“Theo những gì Chu Toàn nói, có khi là thật đấy.” Mọi người xung quanh cười đùa phụ họa, trêu ghẹo.
“Nữ thần hả? Hừ, tôi thấy hơn phân nửa là trồng ra ba lão đạt ma, hay là ba lão đạo sĩ thì có.” Chu Toàn vừa nói vừa che miệng, vẫn còn rất đau.
Trên đường đi, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Thế nhưng khi đến giữa đường, đoàn tàu đột nhiên dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Ngừng thời gian quá lâu, khiến mọi người không yên, nhao nhao đứng dậy.
Chỉ một lát sau, có nhân viên thông báo, phía trước đường đi xuất hiện sự cố, đang khẩn cấp giải quyết, sẽ tiếp tục lên đường nhanh thôi.
Mọi người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
“Nhìn nè, lại có tin tức mới, nóng hổi nha, trong không trung không chỉ có cây cỏ trôi nổi, mà giờ còn có cây lớn nữa, tấm hình này trông vô cùng rõ ràng.”
Chu Toàn kêu lên, nhảy sang bên cạnh Sở Phong, đưa cho hắn xem tin tức trên điện thoại.
“Thật sự là quỷ dị, gần đây phát sinh một số sự việc không thể nào giải thích nổi, thế giới này đúng là thế giới mà tôi vẫn biết sao?” Có người nói lớn.
Hiển nhiên, tin tức mới của Chu Toàn khiến mọi người chú ý.
Sở Phong cẩn thận quan sát, ảnh chụp điện tử kia vô cùng rõ, ở trong không trung, vậy mà có vài cái cây, trôi nổi, lơ lửng, có sinh mệnh chứ không phải héo úa khô quắt.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
36 chương
458 chương
496 chương
234 chương