Thần Y
Chương 624
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 624: Tụ hội cùng hai cô gái!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
- Diệp Thanh, điện thoại của anh thật khó gọi!
Đầu bên kia điện thoại, vang lên thanh âm sang sảng, Diệp Thanh quen thuộc vô cùng, chợt nghe, con tim kích động vô cùng.
- Tiểu Linh, không ngờ là em! Không có sao chứ, thật sự quá tốt rồi!
Thanh âm của Diệp Thanh đều có chút run run rẩy rẩy liên tục hỏi:
- Hiện giờ em ở đâu? Anh lập tức đi đón em, Tiếu Trúc đâu? Cô ấy thế nào?
Hóa ra, người gọi điện tới không ngờ là Mã Tiểu Linh , Diệp Thanh sớm tưởng rằng các cô gặp điều bất trắc, nhưng hiện giờ như tiếng, lại dường như sự việc hoàn toàn cũng không có vẻ đó, loại tâm tình mất đi mà được khôi phục lại, vui mừng đến nước mắt trào ra này, chỉ có nam nữ yêu nhau mới hiểu được.
Trước đó, Mã Tiểu Linh lúc bắt đầu, gọi điện cho Diệp Thanh, vòn vô cùng vui vẻ, nhưng vừa nghe thấy Diệp Thanh liên tục hỏi tình hình An Tiếu Trúc, không khỏi trong lòng chua xót! Điều này nếu trước kia cô không biết quan hệ của Diệp Thanh và An Tiếu Trúc, nhất định sẽ không để trong lòng, chỉ cho rằng Diệp Thanh quan tâm An Tiếu Trúc, thuận miệng hỏi thôi, nhưng hiện giờ khác hẳn rồi!
Người này, chẳng lẽ, Tiếu Trúc ở trong lòng hắn, còn quan trọng hơn mình sao?
- Tiếu Trúc chết rồi, chết đi!
Mã Tiểu Linh chép chép miệng, nhỏ tiếng “ mắng”.
Diệp Thanh trong lòng giật mình, tuy nhiên, lập tức liền mỉm cười, xem ra, An Tiếu Trúc cũng như Mã Tiểu Linh , bình yên vô sự, nếu không thì, Tiểu Linh chắc sẽ không dùng ngữ khí đó để nói chuyện với mình, cho dù đau đớn, làm sao sẽ ghen như vậy?
Ý , ghen ? đó, đó, chẳng lẽ Tiểu Linh đã biết quan hệ của mình và An Tiếu Trúc! Trong lòng Diệp Thanh chợt có một dự cảm không tốt, cho nên nói chuyện mới lắp bắp, mở miệng vài lần đều không nói ra từ!
Đầu kia điện thoại, Mã Tiểu Linh thấy Diệp Thanh trầm mặc một lúc lâu, không nói lời nào, chỉ cho rằng mình dọa Diệp Thanh, vội vàng dịu dàng giải thích:
- An Tiếu Trúc không sao cả, đang ở cùng em đây, chúng em hiện giờ ở khách sạn Xipoyi, Bangka, tìm được mẹ cô ấy rồi, nè, anh làm sao biết em và An Tiếu Trúc đến Châu Phi?
Diệp Thanh nói:
- Trần Nguyên Hoành và Cát Đại Viễn chưa chết, họ tìm được đội cứu chữa, nói tình hình gặp nạn của các em cho anh! Các em ở khách sạn đó chờ anh, anh lập tức qua!
- Vâng, nhanh lên, chúng em đợi anh!
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng nói, ngữ khí làm cho Diệp Thanh lần nữa run lên.
Tiểu Linh nói, cô và An Tiếu Trúc ở khách sạn đợi hắn, lập tức khiến cho Diệp Thanh nghĩ ngợi liên miên, tuy nhiên, hắn cũng biết mình chỉ là có tà ý mà thôi, một nam hai cô, việc ngủ cùng hoàn toàn không thể thực hiện được, Tiểu Linh có thể dễ dàng tha thứ cho mình và An Tiếu Trúc, đó đã vô cùng may mắn lắm rôi! Còn mình không ngờ muốn được đà, thực quá vô sỉ rồi! chính Diệp Thanh đều có chút khinh bỉ mình!
Trong điện thoại không tiện tự thuật, Diệp Thanh liền vội vàng cưỡi tiểu phi thuyền, gần như không đến năm phút, liền đến đến khoảng trời Bangka, sau đó, trên màn hình của phi thuyền, lập tức hiển thị vị trí của khách sạn Xipodi kia, cùng với tính hiệu sinh mạng của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc.
Thật ra, đây cũng là hắn quá sốt ruột, có chút thiếu kiên nhẫn, nếu hắn đủ bình tĩnh, không ở theo khe núi, hướng theo phương hướng Bangka đi tới, tìm kiếm một phen, nhất định sớm đã phát hiện tọa độ của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc.
Diệp Thanh tìm được một góc nhỏ hẻo lánh, vô thanh vô tức xuất hiện, quan sát phương vị một chút, sau đó, liền đi đến khách sạn Xipodi.
Bangka là thành phố phía bắc của Liberia quốc gia tây phi, cũng là thủ phủ của huyện Bang, nằm ở Km 165 thủ đô Monrovia, giáp với biên giới của Guinea, hoạt động kinh tế chủ yếu bao gồm chăn nuối gia súc, và gia công cao su.
Cần phải đặc biệt nói rõ: “ Bangka” là ngữ quán, Liberia là một quốc gia lấy tiếng Anh là ngôn ngữ chính, đất nước nói tiếng anh gần như đều dịch “ quận” hoặc “ huyện” cũng có thể dịch là “ châu” như cấp bậc của “ tỉnh” của Trung Quốc.
Tuy là thủ phủ ngang với tỉnh thành của Trung Quốc, nhưng dân số của Bangka chỉ có khoảng năm sáu trăm người, quy mô tự nhiên mãi mãi không thể so sánh với các địa phương của Ninh Thành. Chỉ tương đương một huyện nhỏ của Trung Quốc, thậm chí ngay cả huyện nhỏ đều không bằng, miễn cưỡng tương đương một thị trấn phồn hoa của Trung Quốc.
Cho nên điều kiện của khách sạn Xipodi này tất nhiên cũng bình thường.
- Tiên sinh, chào ông, xin hỏi ông đi mấy người?
Vừa tiến vào, đến trước quầy lễ tân, nhân viên phục vụ tiếp đón liền nói tiếng anh lưu loát.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, nói:
- Một người, tôi tìm người!
Cũng vô cùng cứng nhắc vá gượng gạo, ngoại ngữ không phải là sở trường của hắn, thầm nói, lúc nào, phải đem ngôn ngữ các quốc gia chỉnh lý lại, tực đưa vào trong não, đó sẽ tốt! hoặc làm một máy phiên dịch cao cấp, đeo bên người, chỉ cần đối phương vừa nói, cho dù là ngôn ngữ nào, mình đều có thể lập tức nghe hiểu, đó thực tốt!
Thật ra, loại đồ vật viễn tưởng này, tòa thành băng tuyết thực sự có, chẳng qua, đó chỉ là tài liệu kỹ thuật, không thành thành phẩm, tòa thành băng tuyết là một con tàu lớn vứt bỏ, bên trong rất nhiều thứ đều đã bị chủ nhân cũ hoặc người hầu mang đi.
Sau khi Diệp Thanh báo tên Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, nhân viên phục vụ đó vốn cười vô cùng nhiệt tình, càng trở nên niềm nở thậm chí còn có vài phần nịnh nọt và cung kính đứng dậy khom khom người, liên tục nói:
- Anh từ thang máy đi thẳng lên tầng 8, tầng đó đều là chỗ ở của bạn anh!
Diệp Thanh không khỏi kinh ngạc, thầm nói, người ta có tiên có khác, ở khách sạn đều bao cả tầng! Hắn đoán, khách sạn này nhất định là mẹ An Tiếu Trúc mở, vì vậy, hắn hiểu hai cô, cho dù là An Tiếu Trúc hay Mã Tiểu Linh , đều không phải là loại phô trương lãng phí này.
Tuy rằng điều kiện khách sạn không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì đều là một trong những nơi xa hoa nhất Bangka, hắn liếc một cái bảng giá treo bên tường, phát hiện rất đắt đỏ.
Thật ra, đây không phải là Thích Nguyệt Nhã thích phô trương, mà là khách sạn này không có phòng tổng thống, bà dẫn nhiều người đơn giản bao lấy một tầng, tránh để người khác đi tới đi lui làm phiền, dù sao, nơi này của Châu Phi, trị an không tốt lắm! Còn có một nguyên nhân nữa chính là vì Thích Nguyệt Nhã hiện nay sinh bệnh rồi, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
Diệp Thanh vừa đi ra thang máy, liền trông thấy một dáng người yểu điệu, vóc dáng cao gầy, ngũ quan tinh tú, ánh mắt làm đắm say lòng người, đẹp trai tóc ngắn đứng ở cửa thang máy, thân hình tự nhiên, phóng khoáng, đang chờ hắn!
Tất nhiên là Mã Tiểu Linh!
Diệp Thanh vừa kích động, lập tức vọt ra, ôm lấy Mã Tiểu Linh , Mã Tiểu Linh căn bản cố tỏ ra cứng rắn, trách hắn sao điện thoại không gọi được, tuy nhiên, điện thoại gọi không được có rất nhiều nguyên nhân, cũng không tiện trách hắn, chỉ hung hăng bóp vào bả vai của Diệp Thanh, thầm nói, ai bảo người trăng hoa, trêu chọc An Tiếu Trúc, quá xấu xa rồi, ngay cả Tiếu Trúc nhỏ như vậy cũng đều không tha!
Diệp Thanh chỉ hồn nhiên không biết dù sao, cô bóp cũng không đau, trái lại còn rất thoải mái.
- Được rồi, được rồi, đừng gây rối nữa, mau buông em ra!
Tầng này rất nhiều người ở đấy, Mã Tiểu Linh chú ý thấy có người đã nhô đầu ra xem, liền có chút xấu hổ, giãy dụa muốn xuống.
Da mặt của Diệp Thanh ngày càng non, vừa nãy quên hết tất cả, trong lòng vui mừng, lúc này nghe Mã Tiểu Linh nói, cũng chú ý thấy nhiều người, mặt công tử bột liền khẽ đỏ lên, ngượng cười, đặt Mã Tiểu Linh xuống đất
- Đi thôi, em dẫn anh đi thăm Tiếu Trúc và mẹ cô ấy!
Mã Tiểu Linh nói, sau đó, liền như có thâm ý liếc hắn một cái.
Trong lòng Diệp Thanh chột dạ vô cùng, khuôn mặt khẽ nhíu nhíu lại đều không biết nên nói gì, không có phụ nữ, phiền, có nhiều càng phiền, xử lý quan hệ thật sự là một việc phiền phức, thảo nào có người nói bắt cá hai tay là một kỹ thuật sống cao độ.
Mã Tiểu Linh cười trêu nói:
- Sao thế, sợ gặp cha mẹ người ta hả?
Diệp Thanh vội vàng phủ nhận, giải thích nói:
- Làm gì có chuyện đó, thật ra, anh và An Tiếu Trúc là ….
Ánh mắt Mã Tiểu Linh sáng quắc dõi theo hắn.
Khí thế của Diệp Thanh lại rơi xuống, ngượng ngùng im miệng, thầm nói, tốt nhất đừng có giải thích, càng giải thích càng không rõ, đây chính là cái gọi là giấu đầu hở đuôi, càng nói càng lộ.
Mã Tiểu Linh bĩu môi, thầm nói thôi đi, chọc Tiếu Trúc còn hơn chọc vào đám nữ nhân lăng nhăng khác, tuy nhiên, đây là một người cuối cùng rồi, nếu còn xảy ra sự việc này, chị sẽ không tha cho ngươi! Lúc này hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái, kèm theo rất nhiều hàm xúc cảnh cáo.
Lòng Diệp Thanh lúc này mới nhẹ nhõm đi, biết Mã Tiểu Linh lương thiện, cửa này đã qua rồi, nhưng, qua rồi không có nghĩa là trong lòng cô không còn suy nghĩ, xem ra sau này quan tâm cô nhiều hơn, cho dù là nữ nhân nào, đều cần quan tâm?
Diệp Thanh lại nghĩ đến, mình đồng thời có nhiều nữ nhân như vậy, còn thực sự xin lỗi Mã Tiểu Linh , không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng bảo hắn bỏ bất kỳ ai trong số họ, trong lòng hắn không nỡ, đó dường như là lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cắt một miếng đều sẽ đau, các nữ nhân này sớm đã trở thành một bộ phận trong tính mạng của mình, không thể thiếu, tuy nhiên, may mà tính cách Mã Tiểu Linh độ lượng, nếu đổi là một nữ nhân khác bụng dạ hẹp hòi, chắc cuộc sống riêng tư của Diệp Thanh sớm đã rối lên rồi, ngày ngày sẽ không ngừng cãi nhau, sau đó chia tay.
Hắn lại vô cùng kiều diễm khi nghĩ đến Nhan Tuyết Khâm, nói Mã Tiểu Linh một người không chịu nổi hùng phong của nam nhân, cho nên mới không ngại để các cô hưởng thụ hắn! có lòng muốn hỏi, nhưng lại biết, vấn đề này hỏi ra, chắc chắn sẽ bị đánh chết! tốt nhất bỏ qua đi, hơn nữa, hiện nay cũng không phải lúc đúng không?
Loại vấn đề này, chỉ có sau khi trải qua sự việc sự thân mật giữa hai người, vô cùng thoải mái mới có thể lén gần, nói bóng gió một chút.
Tính cách Mã Tiểu Linh sang sảng, cũng không thèm đôi co sự việc này, cũng không nghĩ bỉ ổi như Diệp Thanh, liếc Diệp Thanh một cái, vừa đi vừa giới thiệu vấn đề bố trí công việc sau khi cô dời Bệnh viện Ngân Hạnh, ví dụ như tình hình bệnh viện hiện nay, tạm thời giao cho Phó Viện trưởng Hứa Thành Đức xử lý, năng lực của anh ta không tồi, thống lĩnh toàn bộ tình hình không thành vấn đề, Ngô Viện Viện vẫn như trước làm quản lý Khoa cấp cứu, còn Đổng Kế Khải quản lý khoa nội Tim- não, Dương Hiên Lâm phụ trách Khoa ngoại thần kinh, Âu Dương Ninh Ninh là Trưởng khoa nhi…
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
70 chương
93 chương
1000 chương
1190 chương
72 chương