Thần Y
Chương 614
Thần Y
Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 614: Hoa đến châu phi.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Ánh mặt trời nóng bức , Liberia, một chiếc xe chở khách đường dài xuất phát từ Buchanan chầm chậm lái về hướng thủ phủ huyện Bangka.
Mấy anh chàng da đen trên xe, vô cùng vui vẻ và hưng phấn, hôm nay, trên xe đang ngồi hai người đẹp loại thượng hạng đến từ Hoa Hạ châu Á! Cực kỳ đẹp mắt!
Hai người đẹp này, một người trông có vẻ như hai mốt hai hai tuổi, tóc ngắn phóng khoáng phong độ ngời ngời, ngũ quan tinh tế đẹp đẽ, môi hồng quyến rũ, đôi mắt long lanh như nước, nhẹ nhàng đảo mắt, đã kéo theo một chùm quang duyên dáng , người còn lại thì buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trông tuổi tác chắc cũng chỉ tầm mười mấy, đôi má mọng nước đỏ hồng như vải mới chín, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, chiếc cằm thon nhọn nhẹ hếch, hiện rõ sự cao ngạo như những nàng công chúa!
Hai người này chính là Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc.
- Lũ da đen thối này, bẩn chết được, muốn móc mắt chúng nó ra, lúc nào cũng liếc nhìn chị em mình với ánh mắt rõ là dê!
An Tiếu Trúc đanh đá trừng mắt nhìn lại một thằng da đen ngồi phía trước đang ngoảnh đầu lại không khiêng nể gì nhìn chằm chằm vào ngực cô, miệng dớt nước bọt, sau đó vô cùng chán ghét cắn cắn môi, nói với Mã Tiểu Linh.
- Haha, mắt ở trên người người ta, chúng ta cũng chẳng có cách nào, kệ nó đi, dù gì, những người này cũng chẳng dám làm gì chúng ta!
Mã Tiểu Linh giúp cô lau mồ hôi trên chán, cười nói.
Vốn dĩ, tuổi thực của Mã Tiểu Linh là hai bảy hai tám tuổi, nhưng sau khi dùng viên Trú Nhan Đam của Diệp Thanh, thì trở nên trẻ trung hơn rất nhiều, có điều, cô cũng là người quen làm lãnh đạo, nên hay trang điểm ăn mặc trông chín chắn hơn một chút, nhưng ngay cả như thế, trông cô cũng chỉ tầm hai mốt hai hai tuổi!
Về phần An Tiếu Trúc, tuy chưa dùng Trú Nhan Đan, nhưng người ta vốn dĩ đã thanh xuân mỹ miều, sức sống tràn trề, mới là tiểu cô nương năm nhất, tốt nghiệp trung học mới được vài tháng mà thôi!
An Tiếu Trúc gầm gừ nói:
- Chúng nó mà dám động chân động tay, thì giết luôn không tha!
- Được rồi được rồi, em chỉ biết nói với hù dọa người khác thôi! Bảo em đi giết chúng nó thật, em dám không? Ngày trước cả ngày lúc nào cũng kêu gào sẽ giết Diệp Thanh, đấy giết chưa hả?
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng cười nói.
An Tiếu Trúc tức khắc mặt đỏ ửng lên, nhớ lại ngày đó, bị Diệp Thanh cướp mất lần đầu tiên, đau đến chết đi sống lại, lúc đó thật sự muốn cắn chết hắn! Có điều, hình như lâu lắm rồi không cắn thằng cha đấy rồi, quả là cũng nhớ phết, kìm lòng không đậu bèn nghiến nghiến răng!
- Em không biết giết người, chẳng nhẽ chú Trần và chú Cát bên cạnh không biết giết người chắc?
An Tiếu Trúc chỉ hai vị cảnh sát có vũ trang thân thể cường tráng đang ngồi bên cạnh.
Hai vị cảnh sát có vũ trang này nhất thời trong lòng cười khổ, ở nơi đất khách quê người, đặc biệt là những quốc gia chiến loạn thế này, tuy rằng bọn họ có đem theo súng, nhưng nhỡ may chọc phải mấy thằng đầu sỏ lợi hại, thì bọn họ cũng chẳng là cái thá gì! Đến lúc đó nói không chừng còn bị người ta bắn chết ý chứ,bản thân chết thì chẳng sao, nhưng An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh mà xảy ra chuyện gì, thì biết ăn nói thế nào với Thị trưởng An đây?!
Mã Tiểu Linh lắc đầu nói:
- Được rồi, được rồi, em ý à, đừng có mồm mép nữa, chúng ta cứ an phận, nhanh chóng tìm được mẹ em mới là việc quan trọng!
Nói xong, liền lôi từ trong túi ra mấy chai nước, đưa cho An Tiếu Trúc một bình, rồi phân cho hai vị cảnh sát bên cạnh, còn một người đan ông da đen bản địa, mỗi người một bình.
- Cảm ơn!
- Cảm ơn!
Hai vị cảnh sát bên cạnh cũng chẳng nói nhiều, chỉ gật gật đầu đơn giản, liền ngửa cổ tu, còn tên đàn ông da đen bản địa đó, dường như cũng không hiểu tiếng trung, tính cách lại khá trầm, trên đường đi cũng không nói chuyện nhiều với An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh.
An Tiếu Trúc đón lấy chai nước, lại không uống, chỉ cầm trên tay mân mê, khóe mắt đã đỏ lên rồi, nước mắt rưng rưng chực khóc, nói:
- Còn không biết tình trạng của mẹ em thế nào nữa!
Hóa ra, lần này cô lén lút đến châu Phi, bởi vì mẹ cô Thích Nguyệt Nhã lúc ở Liberia làm việc đã mất tích, rất nhiều thuộc hạ của tập đoàn Lao Lạp Nhã Tư cũng ở bên này tìm kiếm, An Tiếu Trúc lòng như lửa đốt, liền quay về năn nỉ An Đông Phương khẩn trương đưa cô đi châu Phi, nhưng An Đông Phương đương bận việc chính sự, làm gì có thời gian, chỉ nói bản thân sẽ thông qua con đường chính phủ, thỉnh cầu đại sứ quán bên này giúp đỡ, ông ở bộ ngoại giao Bắc Kinh cũng có mấy người quen.
An Tiếu Trúc tuy rằng bình thường ít gặp mặt mẹ, nhưng nói cùng máu mủ tình thâm, sao có thể yên tâm mà đợi được, lập tức liền cãi nhau ầm ỹ với An Đông Phương, chửi ông là lấy vợ mới rồi thì quên vợ cũ, còn chửi cả mẹ kế Chung Hàn Mai, nói nhất định là kế gây chia rẽ châm ngòi khiêu khích của bà, con bé này, cũng là nhất thời nóng vội, nói năng không nghĩ ngợi, lần này, lại chọc giận cả An Đông Phương, lúc đó tức khắc đã cho con bé ăn một cái bạt tai!
An Tiếu Trúc làm sao chịu nổi cái tát này, lúc đó liều lập tức bỏ nhà ra đi, dù gì, việc này cũng chẳng phải một lần, An Đông Phương lại cứ tưởng cô bỏ về trường đại học Ninh Thành, nào ngờ, gọi điện hỏi, bạn cùng phòng ký túc của cô, nói An Tiếu Trúc không hề quay về trường, thế là, An Đông Phương lo như lửa đốt, chẳng khác nào con kiến bò trên chảo nóng, Chung Hàn Mai cũng lo lắng không yên, luôn miệng trách cứ Lão An quá kích động, con gái đã lớn như thế rồi, sao còn đánh được?! Ông coi nó là con nít chắc, mà kể cả con nít cũng không được đánh!
An Đông Phương hối hận không thôi, có điều lúc ấy tức hộc máu đến nơi, mà đánh cũng đánh rồi, còn biết làm thế nào nữa, may mà lúc này, Mã Tiểu Linh gọi điện đến, nói An Tiếu Trúc đang muốn đến sân bay, bay đến Liberia, Mã Tiểu Linh không ngăn cản nổi, đành phải cùng cô đi trước, An Đông Phương lúc này cuống lên, vội tìm lấy hai vị cảnh sát vũ trang, sức chiến đấu tinh nhuệ, kinh nhiệm phong phú, bảo bọn học lập tức chạy đến sân bay Ninh Thành, đồng thời lấy số điện thoại của Mã Tiểu Linh đưa cho họ, bảo họ nhất định phải bảo vệ tốt con gái mình và Mã Tiểu Linh.
Về phần lôi An Tiếu Trúc quay về, An Đông Phương cũng không phải không suy xét qua, chỉ là hiểu rõ tính tình ngang ngược, bướng bỉnh của con nha đầu này, phỏng chừng có đem nó về cũng sẽ cãi lộn với mình thôi, cũng đành thuận theo nó vậy, hơn nữa, An Đông Phương cũng nhận được tin, Diệp Thanh là đội trưởng đội chữa trị viện trợ của Hoa Hạ, đương dẫn dắt rất nhiều chuyên gia và chiến sỹ đang cứu viện ở châu Phi, lúc này mới yên tâm, không biết vì sao, dường như chỉ cần Diệp Thanh có mặt, sự an toàn của con gái mình đã có thể được đảm bảo.
Bởi thế bây giờ mới có cảnh tượng này.
Ban đầu, lúc trước Mã Tiểu Linh ở sân bay cũng gọi điện cho Diệp Thanh, đáng tiếc, lúc đó Diệp Thanh còn đang ở trong y linh bảo tháp nghiên cứu những đặc tính sinh lý của kiếp lược giả bậc hai, dự định nghiên cứu chế tạo thuốc giải, nên hai cô đương nhiên không liên hệ được với hắn.
Đợi đến lúc cùng An Tiếu Trúc đến được sân bay quốc tế Hubbell Roberts, vẫn không liên lạc được với hắn, hai cô đành phải đi đến Buchanan trước , định cùng với người mà mẹ An Tiếu Trúc lưu lại ở công ty bên này, một cô gái tên là Tần Cầm gặp mặt, tính tiếp chương trình tiếp theo, suy cho cùng, đến bên này rồi cũng không quen ai, trị an lại vô cùng hỗn loạn, hai cô gái mầm họa cấp số này ngay cả có hai vệ sỹ đi theo, làm việc đơn độc cũng hết sức không tiện.
Nào biết, lúc đến được Buchanan, cô nữ thư ký Tần Cầm của mẫu thân An Tiếu Trúc lại rời đi mất rồi, chỉ để lại một nhân viên người bản địa châu phi tiếp bọn họ, nói là tung tích của mẫu thân cô đã có manh mối, bây giờ đang ở Bangka, chỉ có điều bệnh tình nghiêm trọng, bị lây nhiễm bệnh dịch, không thể rời khỏi, Tần Cầm lo lắng không yêm, không đợi được hai cô đến, liền cuống quýt chạy sang bên đó nghênh đón, chăm sóc.
Truyện khác cùng thể loại
546 chương
125 chương
43 chương
346 chương
631 chương
370 chương