Thần Y

Chương 613

Thần Y Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 613: Nghiên cứu chế tạo thuốc giải Kiếp lược giả bậc hai. Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Tiểu Vũ Nhi đương nhiên đã chú ý đến ánh mắt vụng trộm của Diệp Thanh, trái tim nhỏ không khỏi có phần đắc ý, đôi chân lắc lư càng mạnh, gió nhẹ nhàng thổi tới, chiếc váy ngắn của cô thậm chí còn bay lên, mô phỏng quả thật là sinh động dị thường, giống như đúc, thực sự giống y như người thật! Trong khoảng khắc chiếc váy bị gió thốc lên, Diệp Thanh đầu óc thôi thúc cồn cào, muốn đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn một trận cho thỏa thích, nhưng cuối cùng cũng vẫn cố ghìm mình lại được! -Thật không? Diệp Thanh định thần lại, vui sướng hỏi, nhưng lại cảm thấy có vài phần không thật lắm, mấy bận trước còn chưa đến năm nghìn mà, sao đột nhiên lại tăng nhanh như vậy? Tiểu Vũ Nhi cười nhẹ, nói: -Đương nhiên là thật rồi, vừa lúc nãy xong! Chủ nhân ca ca giá trị linh y của anh đã tích đầy một trăm nghìn rồi đấy! Diệp Thanh liền kiểm tra, quả nhiên không sai, không ngờ đã có một trăm linh một ngàn điểm! Quả thực là khiến người ta quá bất ngờ và vui mừng! Thứ này, lâu lắm rồi hắn không hỏi đến, vốn tưởng còn lâu mới đến một trăm nghìn, không ngờ được, tích lũy tháng ngày, lại tăng nhanh thình lình đến vậy. Diệp Thanh đoán, phòng chừng là do cuộc hành trình đến châu Phi lần này, cứu chữa được hàng nghìn sinh mạng, giá trị y linh mới đột nhiên tăng nhanh như vậy! Bênh dịch lần này, tuy rằng có nhiều lúc không phải hắn tự mình ra tay, nhưng phương pháp trị liệu là do hắn nghĩ ra, hơn nữ lại tiến hành dưới sự bố trí và chỉ huy của hắn, cho nên, chắc hẳn cũng đạt được những giá trị linh y tương xứng với công lao mà mình bỏ ra. Tiểu Vũ Nhi nói: -Không chỉ có từng này, kỳ thực, bệnh viện Ngân Hạnh, bệnh viện Ngô Đồng của chủ nhân ca ca cũng là hai nguồn lớn của giá trị linh y, mỗi ngày đều có lượng lớn giá trị linh y được chuyển đến! -Cái gì? Chuyển đến? Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi. Tiểu Vũ Nhi nói: -Việc này, em quên mất không nói với anh, thực ra, giá trị y linh là một thứ vô cùng đặc biệt, uhm, nói thế nào nhỉ, anh coi nó là một tín ngưỡng độc đáo là được rồi, những bệnh nhân từng được anh chữa trị hoặc những đệ tử được anh dạy cho y thuật, hoặc những người bệnh trong bệnh viện do anh thành lập, đều phản hồi lại một chút tin tưởng và ngưỡng mộ, đó chính là giá trị y linh! -Còn có chuện này à! Diệp Thanh cảm thấy, thực sự quá huyền diệu, đột nhiên nhớ ra, cảnh giới tiếp theo mà bản thân mong đợi đã lâu, Tâm bình cảnh, liền hưng phấn hỏi: -Tiểu Vũ Nhi, giá trị y linh của anh đột phá một trăm nghìn điểm, chắc có thể vào được cảnh giới tiếp theo rồi chứ nhỉ? Tiểu Vũ Nhi cười với vẻ hơi áy náy, nói: -Hình như vẫn chưa được! -Vẫn chưa được? Sao lại thế? Lần trước không phải tăng thêm mười lần là được sao? Chẳng hạn vào Diệu thủ cảnh, giá trị y linh chỉ cần đạt mức 1000 là được, còn tăng lên Tế thế cảnh, giá trị y linh cũng chỉ đạt qua mức 10000, bây giờ đến Tâm bình cảnh, chẳng nhẽ không phải là 100 000 sao? Diệp Thanh nhăn mày, nghi hoặc hỏi, hắn không phải là không tin Tiểu Vũ Nhi, đây chỉ là sự tò mò thuần túy trong lòng, quen nên hỏi lại, cùng Tiểu Vũ Nhi phân tích vấn đề mà thôi. Tiểu Vũ Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lại lắc lắc đầu, vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói: -Cái này, em cũng không biết, trong đầu em lại hoàn toàn không có tư liệu về vấn đề này. Diệp Thanh gật gật đầu, chung sống với nhau trong thời gian dài như vậy, trong hợp tác, Diệp Thanh cũng sớm biết, Tiểu Vũ Nhi là sinh mạng trí năng điều này không sai, nhưng cũng chỉ là một hệ thống phụ trợ, tương đương với trợ thủ của bản thân, là người liên hệ giữa hắn và bảo tháp y linh thần bí, đại loại như một sợi dây gắn bó, chứ không phải là một thứ vạn sự đều hiểu biết một cách tinh tường, can thiệp đến quá nhiều vấn đề nòng cốt, “hệ thống” thần bí, không hề giao cho cô quyền được biết những thứ đó. -Bây giờ không thể thăng cấp lên Tâm bình cảnh được, rốt cuộc là do nguyên nhân gì đây? Nguyên nhân này, xem ra mình phải tự đi mò mẫm, giác ngộ rồi! Trong đầu Diệp Thanh đột nhiên hiện ra các loại y thuật thần bí, rồi những kiến thức lý luận y học phong phú phát triển, còn có những pháp môn rèn luyện thân thể mà bản thân đạt được từ trong bảo tháp y linh, xem xét nhớ lại từng cái từng cái một, không khỏi rất nhanh liền thâm nhập vào cảnh giới quên đi bản thân, Tiểu Vũ Nhi thấy Diệp Thanh chăm chú tập trung tinh thần, đờ đẫn đực người ra, không nén nổi cảm thấy có chút thú vị, thân thể nhỏ vừa động, liền hóa thành một tia sáng lấp lánh, nhanh chóng thu nhỏ lại, chui vào trong y linh bảo tháp mà Diệp Thanh đang đeo ở trước ngực. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Diệp Thanh từ trong nhập định tỉnh lại, không khỏi vô cùng kinh ngạc, chẳng nhẽ, con đường y học cũng có cái gọi là ngộ đạo, nhập định sao? Hắn mơ hồ cảm thấy, tối qua trải qua sự sắp xếp thu dọn của hệ thống , y thuật của bản thân hình như đang từng bước thông hiểu, chảy thành một lò, càng thuận buồm xuôi gió, cầu gì được nấy, cao minh hơn so với trước kia! Không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ! Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thanh ban ngày thì chữa trị cho người bệnh, ban đêm lại về gọt giũa y thuật! Cuối cùng, vào buổi tối của ngày thứ năm, hắn đã nghiên cứu ra phương pháp khắc chế bọn kiếp lược giả bậc hai! Hóa ra, loại kiếp lược giả bậc hai này, là do bọn kiếp lược giả bậc một sau khi hút đủ sinh mạng tinh nguyên mới tiến hóa mà thành! Kiếp lược giả bậc một, hiện tai Diệp Thanh đã hiểu rõ được đặc tính của nó, thứ vi khuẩn gây bệnh sơ cấp này, sau khi lây nhiễm cho ký chủ, bình thường đều có hai đến ba tuần ủ bệnh, sau đó mới đột nhiên bộc phát trong chớp nhoáng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đã nhanh chóng cướp đi sinh mạng tinh nguyên của cơ thể con người, khiến người ta già hóa chỉ trong chốc lát, rồi tử vong! So với loại kiếp lược giả bậc không mà Dương Lãng bị lây nhiễm lúc đầu ít nhất cũng phải lợi hại hơn đến trăm lần! Còn kiếp lược giả bậc hai, lại là một nhóm kiếp lược giả bậc một, sau khi tiếp tục cướp bóc sinh mạng căn nguyên của mấy người liền, danh sách gen xảy ra tiến hóa và biến dị, trở thành loại kiếp lược giả bậc hai, thời gian ủ bệnh giảm bớt một nửa, chỉ có một hai tuần, mà lúc bạo phát, tốc độ cướp bóc sinh mạng tinh nguyên lại tăng nhanh thêm một lần, lúc đầu cần ba phút, nhưng bây giờ chỉ cần một phút hơn một chút chút là có thể tức khắc cướp đi mạng người! Đương nhiên, thời gian này còn được quyết định bởi thể chất của ký chủ, chẳng hạn như mức độ phong phú giàu có của sinh mạng tinh nguyên, sức chống cự của cơ thể vv, ví dụ như Diệp Thanh, nếu bị trúng phải kiếp lược giả bậc hai, dựa vào thể chất mạnh mẽ của hắn, lúc vi khuẩn gây bênh phát tác, ít nhất cũng có thể kiên trì trong nửa tiếng, đương nhiên, nếu hắn vận chuyển thương lê chân khí hộ thân, thì có thể chống cự càng lâu hơn, thậm chí nói không chừng còn cầm cự được một tháng! Về phần kiếp lược giả bậc ba, bậc bốn vv mấy loại kiếp lược giả cao cấp đó, Diệp Thanh cũng chỉ là đoán mò, còn chưa gặp phải trường hợp lâm sàng. Đặc biệt là, bây giờ Diệp Thanh đã có thể phân biệt rõ kiếp lược giả bậc hai rồi! Sáng tinh mơ ngày thứ sáu, Diệp Thanh thình lình tuyên bố, bản thân muốn ở trong một chiếc xe tải lớn một mình, nói nếu không có tình huống bất ngờ nghiêm trọng đặc biệt nào, thì không được gọi hắn! Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều dồn dập vọng lại, Diệp Thanh đành phải giải thích: -Gì đâu, tôi đột nhiên có một chút ý tưởng, bế quan lần này, là muốn dồn toàn lực để nghiên cứu chế tạo ra thứ đan hoàn có thể dụ dỗ được kiếp lược giả bậc hai! Mọi người lúc này mới giật mình, sau đó ai ai cũng đều trở nên vui sướng! -Đội trưởng Diệp, nghiên cứu chăm chỉ nhé, tất cả chúng tôi đều dựa cả vào anh đấy! -Đúng đấy, Diệp đội trưởng, chúng tôi còn có tận mấy đồng sự bị lây nhiễm kiếp lược giả bậc hai đấy! -Đi đi đi đi, đem theo chút lương khô này vào, lúc đói bụng cũng không phải ra ngoài! -Tiểu Diệp, đừng ở trong đó làm việc xấu đấy nhá! Hai vị bác sỹ lớn tiếng trêu chọc, trải qua mấy ngày chung sống, bọn họ phát hiện, con người Diệp Thanh thực sự không hề kiêu ngạo, đối với những chuyên gia lớn tuổi cũng rất tôn kính, không hề nghĩ mình là đội trưởng, hơn nữa y thuật lại cao mà không coi ai ra gì. Nói một cách đơn giản, thì là Diệp Thanh tính tình hiền hòa, nhân duyên lại khá tốt, nên giành được sự yêu mến của mọi người. Diệp Thanh nhún nhún vai, liền bước về phía một chiếc xe tải đang để không, chiếc xe tải này, vốn là để đựng thuốc, nhưng mấy ngày này, tiêu tốn khá nhiều, cả xe thuốc và số nước dinh dưỡng gần như toàn bộ đã bị dùng hết sạch sành sanh, nên chiếc xe này giờ trống không. Phỏng chừng, qua mấy ngày nữa, vật tư tiêu hao hết, thì phải đi tìm những thành phố lớn để tiến hành tiếp tế rồi! Mấy người Diệp Thanh lần này ra nước ngoài, là có quốc ra phân phát cho một khoản tiền khá lớn, có thể rút ở trong ngân hàng của Liberia, hơn nữa còn có thể đến đại sứ quán, hoặc tìm người trong quân đội gìn giữ hòa bình của Hoa Hạ yêu cầu giúp đỡ, hoàn toàn không thành vấn đề. Lúc Diệp Thanh nhảy lên xe, kéo mành kép vào, bắt đầu cùng Tiểu Vũ Nhi mượn dùng những thiết bị tiên tiến trong Y linh bảo tháp, lần mò phương án của bản thân, những người bên ngoài liền nhao nhao bàn luận, không ít người còn kích động không thôi. -Haha, tôi có dự cảm, lần này chúng ta sẽ đánh hạ được bọn kiếp lược giả bậc hai đáng chết kia! -Cái gì mà chúng ta chứ, là một mình bác sỹ Diệp đánh bại thì có, cậu chẳng góp chút sức lực nào, mà cũng đòi hưởng công trạng không biết xấu hổ à! -Xịt, ông chẳng phải cũng chẳng góp chút công sức nào sao, đều là dựa vào một mình bác sỹ Diệp cả! -Lại nói, lãnh đạo quốc gia đúng là có con mắt tinh tường, điều bác sỹ Diệp ra làm đội trưởng, quả có chút đạo lý! -Quá chuẩn, nếu không, người ta làm sao có thể ngồi lên được vị trí cao như thế chứ! Đáng tội ngày trước tôi còn coi thường Diệp Thanh, trong lòng oán thầm Lão Khương với Lão Nhiễm làm việc thiên tư, chọn lựa đội trưởng không công bằng cơ! -Xuỵt ~~ , nhỏ tiếng thôi, ông dám gọi Lão Khương với Lão Nhiễm à? Cẩn thân không để Nhiễm trung tá nghe thấy, tìm ông liều mạng đấy! Tốt xấu gì cũng phải gọi một tiếng Khương Lão với Nhiễm tướng quân chứ! -Xịt,mặc kệ ông, ông hẹp hòi quá đấy, đại nhân vật như thế, lại là người bụng dạ hẹp hòi thế này chắc? ... -Haizz, ông nói lần này Diệp đội trưởng thành công không? -Không biết được, đoán chừng, bác sỹ Diệp lần này thực sự là có cách, lại nói, đây còn là lần đầu tiên tôi nghe thấy bác sỹ bế quan đấy, đông y thần bí thật! -Có cái gì mà thần bí chứ, hồi trước tôi còn trong trường, làm luận văn tốt nghiệp, còn không phải đi thực tập về, ngày nào cũng bế quan sao! -Nói cũng đúng! Haizzz, hy vọng đội trường Diệp có thể thành công, như vậy chúng ta có thể quay về rồi! -Cũng lâu lắm không nhìn thấy con trai tôi rồi, thằng tiểu tử này, không chừng lại đang nghịch ngợm, cả ngày từ tối đến sáng, lúc nào cũng mê mệt bóng đá, không biết lại đá vỡ cửa sổ kính nhà hàng xóm chưa nữa? -Thế thì đã là cái gì, con gái tôi còn vừa mới sinh, chưa được một tuần, tôi đã bị điều đến châu Phi rồi, nhớ vợ quá! -Thế ông gọi điện chưa? -Làm gì có thời gian chứ, hơn nữa, chỗ này lại chẳng có sóng! Một vị bác sỹ đột nhiên lộ rõ vẻ mỏi mệt, nói: -Phong cảnh châu phi tuy là cũng đẹp, nhưng bây giờ trong tình trạng này, thực sự là chẳng thể nào mà lơ là được, tôi nghi ngờ, cứ tiếp diễn thêm mấy tháng như thế này nữa, chắc cũng điên hết lên mất! Một bác sỹ khác vội vàng an ủi nói: -Thả lỏng, thả lòng, chúng ta đến là để trị bệnh cứu người, cứu trợ cho nhân dân châu phi, một công việc cao thượng biết bao đúng không! Đội trưởng Diệp cũng nói rồi, việc gì cũng phải lạc quan mà! -Đúng! Khó khăn chỉ là tạm thời, tiếp tục kiên trì là được rồi! sau này sẽ trở thành một trải nghiệm vô cùng khó quên lại đặc biệt có ý nghĩa kỷ niệm của chúng ta! Người bình thường có muốn còn không được nữa là!