Thần Y
Chương 604
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 604: Đến nơi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trải qua cuộc giao lưu ở trên máy bay, Diệp Thanh tạm thời về phần nhân phẩm thuyết phục được đại đa số, đặc biệt là những bác sỹ, y tá xưa nay y đức rất tốt, đều nhìn Diệp Thanh với gặp mắt khác, hơn nữa, khi tìm hiểu được một số thông tin lý lịch của Diệp Thanh, chẳng hạn như giữ chức hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh, đều nảy sinh lòng tin đối với năng lực lãnh đạo của Diệp Thanh, suy cho cùng, người ta tốt xấu gì cũng là người làm lãnh đạo quen rồi mà.
Nhưng trong đó cũng không thiếu những người đối với Diệp Thanh tràn trể sự thèm muốn, ghen tị, chẳng hạn như Đỗ Bác Cấp, còn có một vị bác sỹ họVương vân vân.
Đến mười giờ tối, các bác sỹ và y tá đều bắt đầu đi ngủ, Nhiễm Vân Phi cùng với các chiến sỹ tinh nhuệ của cậu lại càng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, như thế, đến châu Phi không phải sẽ càng có nhiều tinh lực hơn để tập trung và chiến đâu sao!
Nhiễm Vân Phi cùng với thuộc hạ của mình phải bảo vệ sự an toàn về tính mạng và tài sản của các nhân viên y bác sỹ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi phát sinh xung đột, chiến đấu với một số người, còn các bác sỹ thì phụ trách chữa bệnh cứu người, chiến đấu cùng với bệnh dịch cổ quái, và phải bảo vệ sức khỏe cho chính bản thân mình, sao thể tránh khỏi phải nếm trải một trận chiến đấu ác liệt đây?
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, khoảng chừng sáu bảy giờ, máy bay đã hạ cánh tại sân bay của một thành phố ở Liberia miền tây châu Phi, Hubbell.
Thành phố nhỏ này dân số chỉ có hơn ba mươi nghìn người, nhưng ở những nơi như Liberia, cũng có thể nói là một tòa đại thành tương đối sầm uất!
Thành phố này, nằm cách thủ đô Monorovia 50km về phía đông nam, công trình cơ sở đồng bộ gồm sân bay quốc tế Roberts, mạng lưới quốc lộ trung tâm Liberia, cảng biển chuyên dụng xuất khẩu cao su hiện đại, ngoài ra, vùng phụ cận còn có vườn gieo trồng cao su lớn nhất thế giới Fell Stone, bởi vậy, công nghiệp chế biến cao su vô cùng thịnh vượng, đồng thời còn xây dựng một viện nghiên cứu y học nhiệt đới.
-Nóng quá!
Các chuyên gia của tổ điều trị viện trợ vừa xuống máy bay, liền nhao nhao cởi quần áo, tuy rằng các chuyên gia đều có chuẩn bị trước, bên ngoài áo khoác đều mặc trang phục mùa hè, chẳng hạn đại loại như áo ngắn tay, quần sóc , nhưng vẫn không kìm nổi lắc đầu ca thán!
Châu Phi một năm cũng có bốn mùa, nhưng vì nơi đây nằm ở phía tây châu Phi, thuộc loại khí hậu nhiệt đới gió mùa, nhiệt độ trung bình năm khoảng 25 độ C, hàng năm nhiệt độ đều cực cao, bốn mùa không hề có sự phân biệt rõ ràng, trên cơ bản chỉ chia làm mùa mưa và mùa khô, chẳng hạn, bây giờ tuy Hoa Hạ là mùa đông, nhưng ở đây nhiệt độ vẫn cao tầm hơn 20 độ đến gần 30 độ, loại khí hậu này, càng tạo điều kiện thuận lợi cho vi sinh vật nguồn bệnh nảy sinh, đem đến cho đội chữa bệnh viện trợ càng nhiều khó khăn hơn.
Vừa xuống máy bay, xa xa đã nhìn thấy trên sân bay ước chừng có năm chiếc xe tải lớn màu xanh quân đội đang đỗ, trên thân xe có cả quốc kỳ của Hoa Hạ, Nhiễm Vân Phi bèn nói với Diệp Thanh một câu, chạy ra đó, cùng với tay tài xế trong xe tán dóc vài câu, chỉ chốc lát sau, lại hớn hở chạy quay lại, nói:
-Những chiếc xe đó tất cả đều là của đội quân duy trì hòa bình mà nước ta phái đến, biết chúng ta đến đây, nên đặc biệt điều đến, cho chúng ta sử dụng, ngay cả tài xế cũng đã bố trí ổn thỏa rồi, thật là quá chu đáo!
Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi:
-Nước mình ở đây cũng có đội quân duy trì hòa bình? Thế các nhân viên trị liệu của họ đâu?
Nhiễm Vân Phi nói:
-Nhân viên trị liệu cũng có, báo cáo bệnh dịch lúc trước cũng là có được từ bọn họ, nhưng số lượng người của đoàn quân duy trì hòa bình không nhiều, họ còn có những nhiệm vụ khác, căn bản không điểu động ra nhân sự thừa nào để giúp chúng ta, Diệp Thanh cậu đừng để ý nhé!
Diệp Thanh cười nói:
-Haha, sao lại để ý được chứ, có được những chiếc xe tải kia đã là khá lắm rồi, ít nhất, số dược phẩm đó, rồi chỗ để chúng ta ngủ, đều đã có chỗ trông cậy cả rồi!
Trong thùng xe lớn của xe tải, có thể dùng vải bạt chống thấm che lên, bảo vệ thuốc thang, hơn nữa người cũng có thể ngủ ở bên trong, dù gì vẫn tiện hơn là đóng trại dã ngoại ngoài trời, đặc biệt là lúc thay đổi trận địa, cứ thể nổ xe, lập tức có thể rời đi, không cần phải tháo dỡ, chuyển dược phẩm một lần nữa.
Mọi người đều vô cùng vui mừng, ở nơi đất khách quê người, đặc biệt là châu Phi – một nơi thiếu thốn tài nguyên, có được năm chiếc xe tải lớn thay cho việc đi bộ, lại có được hơn ba mươi vị binh sỹ đặc chủng như sói như hổ bảo vệ, những ngày này, quả thật là giống như đi du lịch, thích ý quá chừng!
Có điều, câu tiếp theo của Diệp Thanh, tức khắc khiến một bộ phận chuyên gia có mặt ở đây thay đổi sắc mặt!
Chỉ thấy Diệp Thanh cao giọng nói to:
-Mọi người tất cả cùng nhau qua đây, giúp một tay chuyển dược phẩm và dụng cụ khiêng lên xe đi!
Lập tức có rất nhiều người vẻ mặt khó chịu, mấy người Đỗ Bác Cấp thậm chí mặt còn sa sầm lại!
-Sư nó, chúng ta đến đây là để cứu trợ, chữa bệnh từ thiện, chi viện điều trị, chứ có phải làm chân khuân vác đâu!
-Các ông đây là dân kỹ thuật biết không hả, không ngờ cậu lại muốn các ông đi làm thứ việc nặng nhọc này?
-Mẹ nó, cái áo sơ mi trắng ông vừa mua, oai phong đường bệ thế này, mà làm thứ việc đó có mất mặt không chứ lị, bẩn rồi biết làm thế nào, ra mồ hôi thì làm thế nào, sư nó, cái nơi như châu Phi này đến tắm còn không tiện biết không hả! Lại không thể ở trong khách sạn năm sao!
Khách sạn cao cấp phỏng chừng cũng có, nhưng quả quyết là không nhiều, hơn nữa lại phải ở các thành phố lớn như Monrovia mới có, đến cái chỗ xa xôi, nơi bệnh dịch bùng phát này, có thể có được một chiếc thùng xe hay một cái lều cho cậu ngủ đã là vô cùng ok rồi, lại còn muốn ở khách sạn, tắm nước nóng?!
Đương nhiên, những người này cũng chỉ dám oán thầm ở trong lòng, cậu bảo bọn họ la lên những lời lẽ oán giận này trước mặt mọi người, thì có ép thế nào cũng không có khả năng! Làm thế thì càng mất thể diện, càng ảnh hưởng đến hình tượng đó biết không!
Trong đó, đặc biệt không cam tâm tình nguyện chỉ có mấy tên Đỗ Bác Cấp, tên bác sỹ họ Vương và mấy người khác, có điều, Diệp Thanh cũng mặc kệ, coi nhưng không nhìn thấy vẻ mặt của họ, cứ thế dẫn đầu, cùng những chiến sỹ dũng mãnh đó, bắt đầu dỡ hàng từ khoang chứa hàng phía sau máy bay!
Còn không ít bác sỹ, thậm chí mấy người già cả như Cát Liên Khôi, giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân Ái cũng tiến lên giúp đỡ, khiêng những hòm đựng thuốc nhẹ, mấy người đó cũng không thể đứng lì được nữa, buộc lòng phải gạt đi sỹ diện, sắn ống tay áo sơ mi sạch sẽ, bắt tay vào làm!
Đối với loại người này, Diệp Thanh đương nhiên cực kỳ xem thường, thầm nói, đặc biệt đấy, mới sáng sớm ra mà đã mặt mày sưng sỉa như quả mướp đắng cho ai xem chứ! Nếu như là ở bệnh viện của ông đây, ông sớm đã khai trừ mi rồi, chẳng qua bây giờ là lúc cấp bách cần người, cũng không thể lâm trận chém tướng, nhịn một chút rồi bỏ đi!
Người đông sức mạnh lớn, hơn một trăm người cùng lúc hành động, ước chừng chưa đến hơn nửa tiếng sau, toàn bộ đồ vật coi như đã được chuyển hết lên trên mấy chiếc xe tải lớn, tất cả đều được sắp xếp lại một cách ngăn nắp, đặc biệt, trong đó còn có những dụng cụ y học tinh vi, hết sức tinh tế, bởi thế lúc chuyển xuống phải cực kỳ cẩn thận.
Tuy rằng dịch bệnh lần này vô cùng đặc thù, đội viện trợ điều trị còn chưa tìm ra được phương pháp chữa trị thích hợp, nhưng từ trước tới nay châu Phi luôn nhiều bệnh tật, đặc biệt là ở những vùng có các bộ lạc nghèo khó và lạc hậu, các chuyên gia gặp phải, đương nhiên khó tránh khỏi tiện thể chữa trị luôn cho họ, bởi thế, chỗ dược phẩm này vẫn có có chỗ để phát huy hết tác dụng.
Chung quy cũng không thể nói, mọi người đến khám bệnh, có người thậm chí là đã hấp hối đến nơi rồi, nhưng hoàn toàn không phải là do bị lây nhiễm dịch bệnh, thì cậu sẽ không chữa nữa nhỉ? Như thế, đúng là chẳng nhân đạo chút nào, không phù hợp với tôn chỉ của đội viện trợ chữa trị!
Chuyển đồ xong, lại lôi tấm bạt chống thấm màu xanh đạy lên, buộc chặt dây thừng, phòng ngừa mưa hay hả hơi vân vân, tuy là ở châu phi mưa rất ít, Liberia thậm chí còn thiếu nước trầm trọng, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh, người nào người đó tự lên xe, tìm chỗ ngồi xuống, năm chiếc xe tải lớn, ba chiếc trong đó đều là đựng dược phẩm, chỉ có hai chiếc là người có thể ngồi, độ chen chúc thì không phải bàn rồi, vừa nãy còn ngồi khoang hạng nhất, hạng trung của chiếc máy bay chở khách đi quốc tế Boing 748-8 xuống, không ít người còn thực sự là vẫn chưa thích nghi ngay được, có điều rất nhanh, tất cả đều bị phong cảnh đặc biệt nơi đất khác quê người hấp dẫn.
Nhất là, trên đường đi còn nhìn thấy rất nhiều cả trai lẫn gái muôn hình muôn vẻ, trang điểm ăn mặc mang đầy phong cách nước ngoài, dàn da đen tới mức giống như cục than củi, hơn nữa lại cực kỳ thô ráp, còn có rất nhiều những loại cây xanh, thảm thực vật không biết rõ tên, tất cả đều thu hút được con mắt chăm chú ngắm nhìn của mọi người.
Hiện tại nơi mà đội viện trợ đang tiến đến chính là một nơi bệnh dịch nghiêm trọng nhất của Liberia, thuộc vào khu vực đất liền trung bộ của Liberia, tập trung rất nhiều người dân bộ lạc bản xứ, chẳng hạn như Keppel, Barcelona, tộc Dan, Crewe, Ge Leibo, Mano, Loma, Gola, Mandingo, Bell, ...
Từ Hubbell lái về hướng đông hết khoảng chừng một trăm km, sẽ đến được biên giới giáp ranh với khu dịch bệnh.
Về phần tất cả những thủ tục công hàm khác của chính phủ, đương nhiên đã được những nhân viên công tác tại đại sứ quán ở Liberia hỗ trợ xử lý rồi!
Điều khiến mọi người có chút buồn bực nho nhỏ đó là, không ngờ lại không có bất kỳ một vị quan chức địa phương nào đến nghênh đón, cũng may là mọi ngươi cũng không quan tâm đến điều này, tới đây chỉ là để giúp đỡ những người dân cực khổ thuộc tầng lớp thấp nhất.
Lúc đi qua, Diệp Thanh liền nhìn thấy, thành phố lâu nay phải hứng chịu sự tàn phá của bom đạn chiến tranh này, đâu đâu cũng “tràn trề” sự không hài hòa, sườn núi hai bên đường, toàn bộ đều là những căn nhà được làm bằng gỗ ván, các căn phòng hình tròn, hình bát giác, hình thoi, hình chữ nhật, muôn hình muôn vẻ, có thể dễ dàng từ ngoài nhìn thấy những bày biện bên trong, mà vào khu thành phố, hai bên đường vẫn cứ gồ ghề, giao thông hỗn loạn, các kiến trúc hai bên có nhà dân làm bằng gỗ, lại có cả những nhà cao tầng được xây trên những khu đất bằng phẳng, giống như sự kết hợp vào một chỗ của khu vùng núi nghèo khó và một thị trấn thành thị phát triển ở trong nước, tất cả của tất cả đều mang vẻ quái dị như vậy.
Diệp Thanh không kìm nổi cảm thấy bùi ngùi, Habbell một nơi giao thông vốn dĩ tiện lợi như thế mà đã trông suy bại thế này, thì những nơi khác, còn không biết lạc hậu tới mức nào, nhân dân châu phi quả thực là sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
So sánh ra, cuộc sống của mình thật sự là, ôi, khác nhau một trời một vực cũng chẳng thể hình dung ra được!
Mà những người bình thường lúc nào cũng ca thán cuộc sống của bản thân không tốt tới cỡ nào, sau khi nhìn thấy cảnh sống của những người dân châu phi này, phỏng chừng lũy thừa hạnh phúc sẽ nhảy lên vù vù! Chẳng hạn, lúc đầu là ba mươi điểm, đoán chừng đến hiện tại phải nhảy lên đến bảy tám mươi điểm!
Sắc mặt Nhiễm Vân Phi cũng nặng nề, nói:
-Chỗ tốt nhất của Liberia, đoán chừng cũng chỉ có thủ đô Monrovia, những nơi khác về cơ bản cũng không khác gì, đặc biệt là những nơi trong vùng chiến, quốc gia này, tuy là gần năm nay cục diện chính trị có tạm thời ổn định, không phát sinh những xung đột quân sự quy mô lớn, nhưng những đối kháng trong phạm vi nhỏ trước nay chưa từng ngừng lại, thậm chí còn có căn cứ của quân phản loạn, tình trạng có thể nói là cực kỳ phức tạp!
Nghe qua Nhiễm Vân Phi giảng giải, con người trước nay chưa từng quan tâm đến quân sự nước ngoài là Diệp Thanh đây mới biết được, chính quyền hiện tại của Liberia dưới sự trợ giúp của NATO, mới hạ được Gaddafi, trong đó có 90% công lao thuộc về NATO, còn chính quyền lúc trước cùa Gaddafi, đã tồn tại hơn mười năm, cả gọi là thăm căn cố đế, rắc rối phức tạp, mặc dù đã sụp đổ nhưng thế lực tàn dư cũng vẫn cực lớn như cũ!
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương