Thần Y

Chương 603

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 603: Lấy đức phục nhân. Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Triệu Tiêu Tinh lè lè lưỡi, nhấp nháp cà phê, thầm nói, thằng cha này, đúng là bụng trâu, trông thì có vẻ gầy gầy yêu yếu, lịch sự nhã nhặn, sao mà vèo một cái ăn hết nhiều như thế chứ? Nhưng cô lại không biết, Diệp Thanh mà không ăn nhiều như thế, thì trên giường làm sao có thể hoành tráng như vậy được chứ! Chỉ có Nhiễm Vân Phi mới không thấy lạ, giúp Diệp Thanh với bản thân gọi thêm một xuất, nói: -Không phải ngại muốn ăn thì cứ ăn, anh ăn cùng cậu! Không ăn no thì làm sao có tinh lực mà làm việc chứ! Sức mạnh võ công của Diệp Thanh hắn ta đã từng nhìn thấy, nếu mà ăn ít, thì hắn mới thấy lạ! Nói cho cùng cậu cũng chẳng phải là tiên nhân! Đợi đến lúc ăn cơm xong, Diệp Thanh liền tuyên bố bắt đầu họp, mọi người phát biểu ý kiến của riêng mình. Lập tức, liền có một vị chuyên gia phát biểu trước tiên: -Cái này hoàn toàn không có cách nào, nói thật, dựa vào kinh nhiệm nhiều năm của tôi, tôi quả là chưa bao giờ gặp qua bệnh dịch nào mà lại kỳ lạ đến mức này! Ngay tức khắc, liền có một người hùa theo nói: -Phải đấy, chúng ta quả thực là đang nhảy vào hố lửa, chỉ hơi sơ xuất một chút thôi, bản thân nhiễm bệnh từ lúc nào có khi còn không biết! Không ít người đều có một cảm giác bất lực, có một số thậm chí còn bắt đầu kêu la đòi quay về! Nhưng, có kêu cũng chẳng có tác dụng, máy bay cũng đã cất cánh rồi, hoặc là tự ông đi mà nhảy xuống, hoặc là sau khi đến châu Phi thì tự mua vé mà bay về! Diệp Thanh nói: -Chúng ta còn chưa đến tận nơi, làm sao có thể chỉ dựa vào tài liệu mà đã bỏ chạy giữa đường được chứ? -Cũng chẳng phải là bỏ chạy giữa được, tôi cũng chỉ là oán trách một tẹo thôi mà! Người đó lập tức bào chữa, nói. Lúc này mà quay về, chắc chắn là một việc mất mặt, còn không bằng cứ đến đó lăn lộn vài ngày, đến cuối cùng , tất cả mọi người đều nản rồi, thì cùng về một lượt cũng chẳng sao! Giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân Ái đặt tài liệu xuống, cất cao giọng, nói: - Tài liệu nói bệnh nhân phát bệnh sau khi bị lây nhiễm, thường thường chỉ trong chớp mắt, mất vài phút cỏn con, người đã tức khắc già cỗi mà chết, nhưng, mấy tháng trước lại khá là bình an vộ sự, bây giờ tôi là nghĩ, bất kỳ một loại virut hay vi khuẩn gây bệnh nào khi lây nhiễm, đều có quá trình, loại bệnh dịch này lây nhiễm nhanh như vậy, thì nó nhất định phải có thời kỳ ủ bệnh! Diệp Thanh gật đầu, vấn đề này hắn cũng từng nghĩ qua, có điều chỉ là chưa gặp qua bệnh nhân nên không thể ra kết luận một cách bừa bãi. Cát Liên Khôi nói: -Kỳ thực bệnh dịch ở châu Phi này so với căn bệnh của Dương thiếu tá tại căn cứ Viêm Hoàng không khác là bao, đều biến già một cách nhanh chóng, chỉ là căn bệnh này lúc phát bệnh lại càng nhanh mà thôi, Dương thiếu tá là do bác sỹ Diệp chữa khỏi, tôi tin là bác sỹ Diệp đối với trận bệnh dịch lần này ở châu Phi nhất định cũng có nhận xét khác chứ? Vừa rứt lời, ngoài những vị chuyên gia có mặt ở căn cứ Viêm Hoàng hôm đó ra, những người còn lại đều hết sức kinh ngạc! Hôm đó, có ba mươi vị chuyên gia, giáo sư lão làng cùng hội chẩn,Cát Liên Khôi cũng là một trong số đó, giáo sư Hồng của bệnh viện Nhân Ái cũng có mặt, còn có mấy người khác nữa, tuy nhiên, đa số các bác sỹ tuổi tác đều thực sự quá lớn, nên không đến tham gia. -Đội trưởng Diệp, là thật sao? Cậu đã từng gặp qua chứng bệnh này? Tiếng nói của một cô gái xinh đẹp cất lên, Diệp Thanh nhìn lại, lại chính là nhà khoa học nữ siêu thiên tài Triệu Tiêu Tinh, trong ánh mắt lộ ra ý cười và sự khâm phục. Diệp Thanh hơi gật đầu, nói: -Chính xác tôi đã từng gặp qua, người bệnh lúc đó là Dương thiếu tá hiện tại cũng ở trong đội ngũ của chúng ta, tôi nghĩ, đây cũng là một trong những lý do mà Khương Lão và Bộ trưởng Thiệu ủy thác chức đội trưởng cho tôi.... Diệp Thanh còn chưa nói xong, Đỗ Bác Cấp sốt ruột liền chen ngang hắn, hỏi: -Diệp đội trưởng nói vậy tức là đã nắm chắc chín phần đối với loại bệnh dịch này rồi? Lời này, quả là mang theo một chút giọng điệu châm chọc, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự không phục của người này đối với Diệp Thanh. Có điều Diệp Thanh lại không chút phật lòng, chỉ cười nhạt, nói: -Chứng bệnh già hóa của Dương thiếu tá là một ngày bằng với hai ba năm, nhưng bệnh dịch ở châu Phi lại bạo phát nhanh chóng chỉ trong chớp mắt,biến già mà chết, hai cái này không thể so sánh được, tôi thì cũng chỉ dám nắm chắc một ít, có điều, vẫn chưa biết được tình trạng cụ thể, thì vẫn chưa thể khẳng định. Đỗ Bác Cấp nghe thấy vậy lập tức cứng lại, sau đó có chút chua xót nói: -Nếu một mình bác sỹ Diệp đã giải quyết được rồi, thì còn muốn chúng tôi đi cùng làm gì? Không bằng để chúng tôi đi về, một mình bác sỹ Diệp anh đi chẳng phải tốt hơn sao? Liễu Yên Nhiên không khỏi mím mím môi, liếc vẹo tên họ Đỗ này một cái, cười nhạt, thầm nói, con người này thật sự là bụng dạ hẹp hòi, một chút độ lượng cũng không có, sau đó liền nhìn Diệp Thanh, người ta lại vẫn cứ cái bộ dạng cười điềm đạm mà vô cùng tự tin, lần này, quả thực là cao thấp đã phân! Tên Đỗ Bác Cấp đáng thương, còn tưởng lời phản kích của mình lúc nãy là vô cùng sắc bén nên cứ dương dương tự đắc cơ, hắn hồn nhiên không biết, hành vi này, đã khiến hình tượng trong mắt nữ hoàng của hắn đã bị trừ một điểm lớn rồi! Diệp Thanh lắc lắc đầu nói: -Chắc anh là Đỗ Bác Cấp của Vương thị bách thảo đường, lời nói này của anh là không đúng rồi, phải biết là, khả năng của một người là có hạn, cứ cho là chúng ta ở đây có hơn trăm vị danh y và y tá, nhưng đối mặt với việc phải cứu hàng triệu người dân khốn khó bị dịch bệnh lây nhiễm của cả châu Phi lớn như vậy, bảy tám quốc gia, cũng chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi! -Cậu! Đỗ Bác Cấp nhất thời tức điên lên, thằng tiểu tử này, nói thế không hóa ra là bảo mình không có y đức sao, không màng đến sống chết của người dân gặp nạn ở châu Phi sao? Quả thực là đánh vào mặt người ta một cách trắng trợn mà, cái thằng khốn nạn này, tuy là lúc nói không có một từ nào tục tĩu, nhưng từng từ từng từ như chém vào tim, thực sự là quá đáng ghét! Quá đáng giận! Đỗ Bác Cấp sắc mặt đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, ngoảnh phắt đầu ra chỗ khác. Cát Liên Khôi nói: -Diệp bác sỹ nói câu này rất hay, chúng là thân là thầy thuốc, thì nên phải lòng mang vạn dân, hành y tế thế, sao có thể vì lo sợ nguy hiểm mà không đi cứu người chứ? Nếu mà như thế, lương tâm của chúng ta có thể yên ổn sao? Cái gọi là lương y như từ mẫu, muốn nói chí là nhân tâm của thầy thuốc, là đạo đức nghề nghiệp mà bất kỳ một người bác sỹ nào cũng đều nên có! Nhiễm Vân Phi chen vào, cười nói: -Cát Lão nói câu này quá hay, kỳ thực, mọi người chắc vẫn chưa biết, Diệp Thanh ở Ninh Thành còn có một bệnh viện Ngân Hạnh, bệnh viện này, đặc sắc lớn nhất chính là y đức vô cùng tốt, nghe nói bác sỹ bên trong bệnh viện trước nay chưa từng nhận qua tiền đút lót, hơn nữa còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện, ngay cả ăn mày trên phố, cũng được mỉm cười đón chào! Lời này vừa dứt, mọi người tất cả đều gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Thanh của không ít bác sỹ đã thay đổi, tên Diệp Thanh này, y thuật như thế nào chưa nói đến, riêng việc tuổi tác trẻ măng mà đã có một tấm lòng nhân ái, đã đáng để tôn trọng rồi! Một vị chuyên gia họ Lưu tầm hơn bốn mươi tuổi nói: -Tôi từng nghe nói về bệnh viện Ngân Hạnh, lên truyền hình không biết bao nhiêu lần, ở Hoa Hạ thì không dám nói, nhưng ở tỉnh Giang Nam thì tiếng tăm không nhỏ, không ngờ lại là bệnh viện của đội trưởng Diệp Thanh, quả thực là tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Diệp Thanh khiêm tốn cười nói: -Bệnh viện Ngân Hạnh cũng là góp vốn cùng người khác, là bệnh viện Ngô Đồng ở thị trấn Phú Liễu, vì gỗ cốt pha có thể ký mượn nên tiết kiệm được không ít, hơn nữa, lúc đó tôi cũng đem từ bệnh viện Ngô Đồng đem theo không ít cốt cán, nếu không có bọn họ, một mình tôi muốn gây dựng được bệnh viện Ngân Hạnh, cũng là việc vô cùng khó khăn! Bởi thế mới nói, sức mạnh đoàn thể là vô cùng lớn, tôi hy vọng, tất cả bác sỹ và y tá của tiểu đội chúng ta, đều có thể đồng tâm hiệp lực, đóng góp một chút sức lực vì hàng triệu bệnh nhân đang chịu khổ ở châu Phi! Vừa nói xong, mọi người đều vỗ ta “baba” nhiệt liệt!