Thần Y

Chương 605

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 605: Áo khoác blue trắng siêu cấp lại tái xuất.(1+2) Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen -Tình hình tại Liberia phức tạp, chẳng hạn, một người con của Garaphi, còn sở hữu một tộc người có chính quyền quân đội hùng mạnh, nơi đây còn rất nhiều các tộc trưởng phong kiến, rồi thế lực địa phương, không phục giáo hóa, lại có các thế lực nước ngoài nghiêng về phía Garaphi âm thầm cung cấp các viện trợ trên các phương diện chẳng hạn như súng ống đạn dược, kinh tế, chính trị, muốn đánh nhau, thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành. -Liberia tương tự như nước láng giềng Côte dIvoire, đều là các quốc gia có chiến loạn, cũng có thể nói thế này, một châu Phi lớn như vậy, các quốc gia không có chiến tranh lại chẳng có được mấy nước! Cứ cho là không có chiến tranh, thì bất cứ lúc nào cũng rất có khả năng bùng phát chiến tranh! Triệu Tiêu Tinh ngồi bên trên nghe được, không kìm nổi nói xen vào: -Châu Phi sở dĩ lạc hậu thế này, hoàn toàn là do di chứng của cuộc buôn bán nô lệ kéo dài đến hàng trăm năm, đặc biệt là trong hơn bốn trăm năm buôn bán nô lệ đẫm máu mà bọn thực dân tạo ra đó, đã khiến châu Phi mất đi ước chừng hơn một tỷ người lao động mạnh khỏe, cho đến ngày hôm nay, châu phi to lớn thế này, dân số còn không đạt đến con số 10 tỷ, dân số của cả một châu lục, thậm chí còn không bằng dân số của một quốc gia Hoa Hạ! -Bởi vậy có thể thấy được, thực dân và buôn bán nô lệ, đối với thiệt hại mà cả châu phi phải gánh chịu không chỉ là sự sinh sản và phát triển đương thời, mà đối với thế hệ con cháu sau này cũng gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn! Dương Lãng vị thiếu tá có biệt danh là “sói” nói: -Bởi nguyên nhân lịch sử, châu phi vốn dĩ đã có ít những lao động khỏe mạnh, lại thêm vào chiến tranh liên miên, đúng là họa vô đơn chí, bây giờ không ít quốc gia đã có thói quen cưỡng chế thi hành mộ binh trẻ dưới tuổi vị thành niên, thậm chí còn em bé mới sáu tuổi đã bị bắt đi sung quân rồi! -Điều càng kiến người ta đau lòng chính là, cảnh ngộ của những cậu bé binh lính đó cực kỳ thảm khốc, bởi vì tâm hồn của trẻ nhỏ đều rất lương thiện, nhát gan, đặc biệt là các cháu gái, còn quân đội lại bồi dưỡng những binh lính trẻ con này theo khuynh hướng bạo lực, nhằm đề cao sức chiến đấu, thường hay định kỳ tiêm cho những cậu bé cô bé binh lính nhi đồng này những loại thuốc phiện hoặc các thứ thuốc độc khiến con người ta phát cuồng, kẻ nào cự tuyệt không tiêm thì tức khắc sẽ bị đánh chết, còn các cô bé trước khi bị ép buộc dùng thuốc hơn nửa đều phải chịu bạo hành! - Trong thời chiến loạn, thậm chí, không ít người còn bị dồn ép tới mức giết chết cả cha mẹ, từ nhỏ đã bị kích động tới mức tâm hồn biến dạng, khuynh hướng tràn đầy bạo lực và thù hận, như vậy lúc chiến đấu, mới có thể không chút kiêng nể, dũng mãnh xông lên, về phần ẩu đả, tính xâm phạm, làm lao động khổ lực, quả thật là một việc giống như là cơm bữa! Dương Lãng trước kia cũng đến châu phi làm qua vài năm binh lính duy trì hòa bình, thế nên biết được một số việc, bởi vì chỉ có hai xe tải chở người, các binh lính đành chen chúc với các bác sỹ cùng một chỗ, Nhiễm Vân Phi, Dương Lãng, tự nhiên đều ngồi cạnh Diệp Thanh, có việc gì còn tiện liên lạc. Còn trên mỗi một chiếc xe, bao gồm cả xe chở thuốc, đều có các binh sĩ chuyên môn canh gác, trông nom, chỉ cần có chuyện, lập tức nổ súng truyền tin! Nếu như vậy, trên mỗi xe cũng có tầm bốn đến tám binh sỹ. Mọi người nghe Dương Lãng kể lại một số câu chuyện hồi anh ở châu Phi, không khí liền trở nên nặng nề, cảm thán không ngừng, ban đầu, vốn đã chẳng phải đến du lịch! Đây là một vùng đất đai chịu nhiều tàn phá! Những người lớn tuổi như Cát Liên Khôi, tâm địa đặc biệt từ bi, lại càng liên hồi thổn thức, còn Liễu Yên Nhiên, Triệu Tiêu Tinh mấy người con gái, nghe mãi nghe mãi, đôi mắt đã đỏ hoe tự bao giờ! Liễu Yên Nhiên đương nhiên trên suốt chặng đường đều theo sát sư phụ cô, nhìn từ ngoài vào, thì có vẻ như cô quyến luyến không muốn ra rời sư phụ, nhưng những người có con mắt tinh tường như Diệp Thanh thì có thể phát hiện, con nha đầu này chẳng qua cũng là giả mượn tên tuổi này là muốn để tự mình chăm sóc Cát lão tiền bối, suy cho cùng, ông cụ cùng đã cao tuổi như vậy rồi, còn dấn thân vào nơi nguy hiểm này, quả thực là làm cô không yên tâm. Loại người như Đỗ Bác Cấp thì lại chẳng có cái nhãn lực ấy, vẫn cứ tưởng Liễu Yên Nhiên có tình cảm với sư phụ cô, lúc nào cũng ghen bóng ghen gió, nhưng hắn lại không nỡ tách biệt với Liễu Yên Nhiên, đặc biệt là, bây giờ đang ở trên xe tải chật trội, mượn lúc xe quay rẽ, xóc nảy, hoàn toàn có cơ hội có thể chà chà xát xát va va, lợi dụng một tẹo, nên lại càng không nỡ ngồi quá xa! Chẳng trách người ta mới truyền tai nhau câu “xe tải – trai khùng”, “xe bus – quỷ râu xanh”? Lúc này nghe thấy những lời của Diệp Thanh, Nhiễm Vân Phi, Triệu Tiêu Tinh, Dương Lãng, Đỗ Bác Cấp trong lòng không khỏi oán thầm, thầm nói: mẹ kiếp, chỉ giả vờ là giỏi, bình thường nào thấy mày trách trời thương dân gì chứ! Ra vẻ lắm, thì mày cứ giả vờ giả vịt đi, cái hạng mua danh chuộc tiếng, lại còn là hậu nhân của Y thần cơ đấy, tao nhổ! Lúc trước lại còn tự bốc phét mình thành lập cái bệnh viện Ngân Hạnh gì gì, còn kiến thiết y đức với y phong cơ, tao ỉa vào, là cái quái gì! Những lời nói quang minh chính đại ai chẳng biết nói chứ! Hắn đã quên mất, loại người như hắn, hình như ngay cả khẩu hiệu còn chưa hô qua lần nào! Lúc xe chạy được tầm gần mấy chục km, gặp phải một thôn trang không khí đầy vẻ chết chóc, Diệp Thanh liền cho đội ngũ dừng lại, đã là viện trợ chữa trị, thì đương nhiên khi gặp phải tình huống cần giúp đỡ, thì tuyệt đối không có lý do nào để kén chọn. Lúc trước khi còn ở thành phố Hubbell, có vẻ tình hình bệnh tật còn không quá nghiêm trọng, đến những nơi xa xôi thế này, đột nhiên giống như là đến một thế giới hoàn toàn khác vậy. Tình hình bệnh dịch, cực kỳ không bình thường, theo nguyên tắc, cách nhau mấy chục km, bệnh dịch muốn lây nhiễm, thực sự là một việc dễ như trở bàn tay, ngay cả ở Hoa Hạ, nghiêm khắc khống chế dân cư lưu chuyển, cũng vẫn khó lòng phòng ngừa cho được! Việc này, những chuyên gia có mặt đều có chút nghi hoặc khó hiểu, tựa hồ, phía sau hình như có một bàn tay lớn vô hình khống chế, muốn cho bệnh dịch này lan tràn ở đâu, thì có thể lan tràn ở đó vậy! Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cảm giác kỳ quái của Diệp Thanh, nếu nói ra, đoán chừng chẳng có ai tin! Kể cả bản thân Diệp Thanh, cũng lập tức lắc lắc đầu, khẩn trương xuống xe, bắt đầu công việc cứu viện. Xem quy mô nhà ở, đây có lẽ là một bộ lạc không quá hai nghìn người, có điều, hiện tại cả thôn, người sống tuyệt đối không vượt quá năm trăm, nơi nơi đều là cảnh đổ nát thê lương, rách nát thảm hại, thi thể khắp nơi đều có! Hơn nữa, không một ngoại lệ, những thi thể đó đều đã quá đỗi già cỗi, chỉ thừa lại xương với da, có cái thì đầu nhỏ, vừa nhìn đã biết là trẻ em, bởi vì nếu là thanh niên, thì không thể có nhiều thanh niên đến vậy, tuy rằng ở châu Phi, vì các nguyên nhân chẳng hạn như nạn đói, không thiếu những trẻ nhỏ gầy yếu, những cũng không thể gầy đến mức độ này, giống như là, sinh khí của cả con người, đều đã bị hút đến cạn kiệt vậy! -Kiếp lược giả! Diệp Thanh vừa nhìn thấy những thi thể này, điều nghĩ đến đầu tiên chính là loại vi sinh vật biến thái ở vũ trụ xa xôi “kiếp lược giả”! loại sinh vật này, có thể lấy những vật thể sống khác làm thức ăn, những nơi chúng qua, quả thực giống như cảnh tượng có nạn châu chấu bay qua, có thể hủy diệt một lại thêm một nền văn minh khác, chẳng nhẽ, kiếp lược giả này đã thâm nhập vào địa cầu? Chủng tộc ngoại tinh đáng sợ đã thâm nhập vào trái đất? Không phải là công nghệ cao, không phải là siêu năng lực, không phải là thứ văn minh tu chân, mà lại là một loại vi sinh vật nhỏ bé thập chí còn không biết là trình độ trí tuệ đã đạt tới mức nào? Thứ mà ngay cả não cũng không có? Diệp Thanh nhất thời có một loại cảm giác khổ não, có điều nghĩ lại một chút, lại thấy hình như không có khả năng này, nếu thực sự là thứ biến thái đó, cái nhanh trong tốc độ lây lan, cái mạnh trong khả năng lây nhiễm, trái đất e rằng sớm đã loạn tới mức không ra hình thù gì rồi, nói là ngày tận thế còn không đủ để diễn đạt! Ngay cả những người của mình đây, chẳng nhẽ lại còn có thể sống mà đứng ở đây sao? Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc, liền lập tức phân công, mọi người đều mặc hết áo blue trắng lên, lại chính là loại áo mà hắn lúc trước đã sớm đổi ra từ trong y linh bảo tháp, lấy danh nghĩa quyên tặng, cùng với rất nhiều thứ thuốc khác, đem sang đây, bây giờ đều đang ở hết trên xe, tất cả gồm hai trăm chiếc, có điều chỉ có thể để cho bác sỹ và y tá mặc, về phần binh sỹ, hắn cũng không tìm được lý do gì để bảo bọn họ mặc áo blue trắng, không phải sao? Ban đầu cũng muốn tìm một ít trang phục bảo hộ khác, nhưng lại không có những trang phục phòng hộ thích hợp với lúc chiến đấu, nên cũng đành thôi. Loại áo blue trắng dài này, chính là loại áo hồi trước ở trại Cửu Long chốn hoang sơn dã lĩnh, mây mưa bão bùng với An Tiếu Trúc, sau khi xé hết toàn bộ y phục của cô, cho cô mặc, vẫn là thứ đạo cụ y học công nghệ cao sơ cấp, tuy rằng vẻ ngoài và kiểu dáng không khác gì lắm với đồng phục hiện đang lưu hành tại các bệnh viện, nhưng bản chất lại tuyệt đối không giống. Đầu tiên, nó không hề được chế từ “bông” thứ nguyên liệu lạc hậu này, mà là được làm từ thứ được gọi là “lụa cổ” đến từ thế giới tương lai, sợi nhân tạo cực kỳ cao cấp trải qua không biết bao nhiêu công đoạn mới làm ra được, không chỉ mặc thấy thoải mái, hơn nữa lại còn có chức năng tự làm sạch, điều quan trọng nhất nhất là, nó có thể hình thành một loại từ trường phòng hộ đặc thù trên cơ thể người, có thể ngăn chặn được tất cả những vi khuẩn gây bệnh hay virut vô hình , bảo vệ sức khỏe cho người sử dụng, đây chính là đồng phục chuẩn mực trong bệnh viện thời đại văn minh công nghệ cao của tương lai! Hơn nữa, Diệp Thanh còn đặc biệt từ trong linh y bảo tháp, làm thêm cho những chiếc áo blue trắng này một logo thống nhất, cũng chính là lá quốc kỳ nhỏ, một con rồng Viêm Hoàng, tạo hình tao nhã, khá có phong cách, nhưng đồng thời lại không thiếu sự điềm đạm, khí phách, tuyệt mỹ tới bậc nhất! Mặc dù có rất nhiều bác sỹ đều mang theo áo blue trắng mà bản thân bình thường hay mặc, nhưng, vừa nhìn thấy Diệp Thanh cầm ra số áo trang bị này, đã có chút động lòng, một là , trang phục thống nhất, càng mạnh thêm độ tuyên truyền sẵn có, hai là, còn cái gì khác chứ, tấm lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, đặc biệt là mấy cô nữ bác sỹ, nữ y tá, tựa như nhìn thấy quảng cáo giảm giá một nửa trong siêu thị vậy, đều nhao nhao xông lên tranh cướp! Ngay cả Triệu Tiêu Tinh nhà nữ khoa học siêu thiên tài, cũng tràn trề hứng thú, xin Diệp Thanh một chiếc, mở lời tán dương: -Mấy chiếc áo này của cậu đẹp lắm, còn đẹp hơn gấp mấy lần so với cái loại chúng tôi mặc ở viện nghiên cứu, oa~ chất liệu lại còn vô cùng bóng loáng và mềm mại nữa chứ! Bình thường trong các phòng thí nghiệm của các trường đại học, viện nghiên cứu, hay đại loại như nhà máy dược, các nhân viên nghiên cứu khi làm việc, trên cơ bản cũng mặc áo blue trằng, không phải chỉ có bác sỹ mới mặc, đương nhiên kiểu dáng có thể có điểm không giống nhau! Liễu Yên Nhiên đương nhiên cũng mặc một chiếc, làm cho tên Đỗ Bác Cấp tức đến mức cứ nghiến răng ken két, tuy nhiên trước ánh mắt của bao nhiêu người, cũng không tiện ngăn cản, hơn nữa, Liễu Yên Nhiên người ta cũng không nhất định sẽ nghe lời hắn! Có liên quan quái gì tới hắn đâu! -Xì, lão đây không thèm mặc, chẳng qua cũng chỉ là một cái áo? Lúc đến cũng chẳng quy định, nhất định phải mặc đồng phục thống nhất, hơn nữa, lão là bác sỹ đông y, làm gì phải mặc áo blue trắng chứ, muốn mặc thì mặc trường bào, hán phục! Mẹ nó, thằng tiểu tử này, chỉ biết mua chuộc lòng người! muốn dùng cái thứ cỏn con này để hối lộ ông đây, đến cửa còn không có ý! Đỗ Bác Cấp bĩu môi, cực kỳ kinh thường. Tuy nhiên, Diệp Thanh người ta căn bản không thèm để ý tới hắn, cậu thích mặc thì mặc, không mặc chẳng nhẽ còn phải để anh đây cầu xin cậu sao? Về việc bị lây nhiễm vi khuẩn gây bệnh, thì đừng có trách cứ ai! Tuy rằng, có anh ở đây, ngươi cũng không bị chết đâu, nhưng chịu một chút đau khổ, hiển nhiên không tránh khỏi rồi!