Thần Y
Chương 482
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 482: Võ đài
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
ở cái chỗ này, bởi vì có cái cửa động, thế nên mùa hè cũng có gì gió mát, vô cùng dễ chịu, lại có có thêm cả cỏ xanh nữa, dựa thêm một chiếc ghế và một cái bàn đá, có thể nghỉ ngơi, các loại cây hoa kỳ lạ đều đua nhau khoe sắc, thêm nữa là giao thông cũng thuận tiện , bên cạnh là tầu điện ngầm, bến xe bus đều có cả, lại còn có cả quảng trường ẩm thực nữa, mới đến xung quanh đã thấy có khá nhiều người đến chơi du ngoạn.
Nhưng mà hôm nay lượng người lại cũng có nhiều hơn bình thường, mới sáng sớm mà người già trẻ nhỏ đã xếp hàng lườm lượp.
- Này, cho tôi hỏi chút, các mọi người xếp hàng ở đây làm cái gì vậy?
Một ông cụ mặc áo ba lỗ vừa mới đi đến chỗ này, đang định tập thể dục thì bị không gian trước mặt làm cho giật mình, trong bụng nghĩ, hôm nay có chuyện gì thế không nữa, đến ngay cả chỗ luyện thái cực quyền cũng bị chiếm mất, thế là liền hướng về phía một cậu sinh viên đại học đeo kính trong đó hỏi.
Cái cậu sinh viên kia chỉ về một góc xa trong đó rồi cười nói với ông cụ:
- Cụ ơi cụ xem, ở đây người ta đang hoạt động khám bệnh tình nghĩa, hay là cụ cũng vào xem sao, bây giờ khám bệnh cũng mắc lắm, một cái bệnh cảm sốt thông thường thôi cũng mất đến mấy trăm tệ rồi, sót lắm.
- Khám bệnh từ thiện? Bệnh viện nào vậy?
Ông cụ nọ có một chút hoa mắt, nhìn không rõ tấm biển lớn ở đằng xa, day day mắt hỏi lại.
Anh chàng sinh viên kia trả lời:
- Hình như là tổ chức của hiệp hội bác sĩ Ninh Thành thì phải, tọa chuẩn ở đây đều là các bác bác sĩ đến từ các bệnh viện lớn, đều là các chuyện gia cả.
- Ồ thế không có bệnh có được xem không?
Không kìm được sự tò mò, trong lòng ông cụ nọ nhức nhối hỏi.
Anh chàng sinh viên kia mỉm cười trả lời:
- Chắc là được thôi, có bệnh thì khám bệnh, không có bệnh thì kiểm tra dự phòng, không kiểm tra thì sao biết có bệnh hay không được?
Thường thường những bệnh hiểm nghèo thì khi đi kiểm tra mới ra bệnh được, nên phải kiểm tra sức khỏe định kỳ một cách thường xuyên, nhưng mà để làm được chuyện đó thì thường là những người có tiền mới có điều kiện.
- Cũng phải, cũng phải, vậy tôi cũng đến xếp hàng vậy, không, để tôi gọi bà nhà tôi cũng đến.
Ông cụ nọ vui mừng nói rồi chạy vội về nhà, bước chân vô cùng nhanh nhẹn.
- Mọi người không nên chen chúc, cứ xếp hàng lần lượt, từng người từng người một.
Diệp Thanh hướng về phía đám người đang chen lấn cất giọng nói, rồi hướng về phía một bác gái tầm năm mươi tuổi gật đầu tỏ ý, đề nghị bác gái nọ đặt ta lên miếng gối đệm trên bàn để bắt mạch.
Bên trong miếng gối đệm này có kiều mạch da, chắc chắn nhưng không rắn, cứng mềm vừa phải, mùa đông ấm mùa hè lạnh, vẫn là do trong nhà của Diệp Thanh chế ra, trong lần khám bệnh từ thiện này cũng đem theo trang bị này đi cùng.
- Bác sĩ à, cái khớp vai của tôi thường xuyên bị căng cứng, không hoạt động được, như là một khối nước đã bị đóng băng lại vậy, mà cũng đau đớn khó chịu quá cơ, cứ đến tối là lại không ngủ được, muốn lật người lại cũng khó.
Bác gái kia đặt tay lên chiếc đệm bắt mạch kia, rồi bắt đầu kể các triệu chứng, nhưng mà ánh mắt nhìn Diệp thanh có ít nhiều một chút không tin tưởng, trong bụng nghĩ, cái cậu bác sĩ trẻ măng như thế này không phải là bác sĩ thực tập đấy chứ, có thể khám chữa giúp mình căn bệnh này được không đây.
Diệp Thanh mỉm cười bắt mạch một chút rồi đoạn nói với bác gái kia:
- Bác là bị viêm quanh khớp vai, còn gọi là bị viêm các tổ trức xung quanh khớp vai, là một loại bệnh mà những người già và trung niên thường hay gặp, và phần lớn là xuất hiện ở phụ nữ, độ tuổi phát bệnh nhiều thường rơi vào từ tầm trên dưới năm mười tuổi, viêm quanh khớp vai thường là do vai bị phong hàn mà dẫn tới, nên thường gọi nó là “lâu kiến phong”, lại thêm vì người bệnh thường xuyên thấy khớp vai căng cứng, không thể hoạt động, như là vừa rồi bác vừa mới nói vậy, giống như một cục nước đông cứng chỗ đó lại vậy, nên cũng còn gọi là đông cứng vai, hoặc chứng cứng vai...
Diệp Thanh giảng giải bệnh lý, nguyên nhân gây bệnh và một vài kiến thức khác về căn bệnh này, anh chàng Diệp Thanh của chúng ta cũng khá là nhạy bén, đã sớm nhìn ra từ trong ánh mắt của bác gái kia ít nhiều cũng không có mấy tin tưởng vào những bác sĩ trẻ, thế nên nhất mới phải lý luận đến kiến thức để “thuyết phục” bác gái kia.
Thế này cùng giống như là một nhân viên bán hàng tiếp thị một cách thú vị với khách hàng để bán được hàng vậy, mở miệng ra nói là toàn những thuật ngữ trong ngành, khiến cho khách hàng cứ ngẩn ngẩn người ra, nghĩ rằng anh ta ghê gớm lắm, và sản phẩm nhất định là rất tốt, nhưng kỳ thực thì cái sản phẩm kia cũng không có tốt đến ngoài sức tưởng tượng của người ta và anh nhân vien bán hàng kia cũng không có gì là ghe gớm cả mà chỉ là nói lại một cái khái niệm mà thôi.
Đương nhiên là ở đây anh bạn Diệp Thanh của chúng ta là có thực lực thật sự, nhưng mà trong lúc này cũng có thể hiện một chút kiến thức phong phú của mình, vẫn là tương đối cần thiết, lấy được sự tin tưởng của bệnh nhân, thế là căn bệnh này đã coi như chữa khỏi được một nửa rồi.
Nếu như mà bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ thì anh có giỏi đến mấy, có viết bài thuốc hay cỡ nào đi chăng nữa thì bệnh nhân cũng đã chưa chắc mà dựa theo những dặn dò của anh mà uống thuốc, về mặt này thì Diệp Thanh cũng có tương đối nhiều kinh nghiệm.
- Vậy có nghiệm trọng lắm không, có thể chữa khỏi được không?
Bác gái kia vội vàng hỏi lại, sự hoài nghi trên gương mặt lúc trước quả thật như đã được quét sạch đi rồi.
Diệp Thanh trả lời:
- Bác bây giờ mơi là thời kỳ đầu, bởi vì chính khí không đủ, doanh vệ thất hòa, lại thêm bị ngoại cảm phong hàn thấp tà tấn công vào kinh mạch, lưu lại mà không đi nên dẫn đến bệnh tình như vậy, cách điều trị, nên doanh vệ, hoạt huyết giảm đau, để tôi viết cho bác một đơn thuốc.
Nói đoạn liền lấy giấy bút “soạt soạt soạt” viết ra.
Cái này chỉ là một phương thuốc kinh nghiệm, cũng không có được y linh trị của mình trong Y Linh bảo tháp, mà là dưỡng phụ của Diệp Thanh Tuyền tìm ra được, có hiệu quả tương đối tốt với viêm khớp xung quanh vai, các vị thuốc bên trong như sau:
Sài hồ 10 khắc, đương quy 10 khắc, bạch thược10 khắc, trần bì 10 khắc, thanh bán hạ 10 khắc, cây khương hoạt 10 khắc, cây cát cánh 10 khắc, đen phụ phiến 10 khắc, tần giao 10 khắc, phục linh 10 khắc. Dùng rượu trắng để tẩm, sắc trong nước, ngày dùng hai lần, sau ăn.
- Bác sĩ, cảm ơn anh, thật sự là rất cảm ơn anh.
Bác gái nọ, nhận lấy phương thuốc cảm ơn liên hổi rồi rời đi.
Diệp Thanh lại gọi bác gái ki lại nói:
- Tôi lại chỉ cho bác vài phương pháp tự rèn luyện chức năng đơn giản và hiệu quả nữa.
- Ắ còn có cả chuyện đó nữa sao, vậy mau nói cho tôi biết đi.
Bác gái nọ liền nhanh chóng thích thú, không chỉ riêng bác ấy, mà cũng không ít nhưng bệnh nhân đang xếp hàng ngay sau đó cũng vô cùng thích thú, cứ nghến nghến cổ lên theo dõi, vốn dĩ lúc đầu cũng có mấy người đứng đợi thúc giục Diệp Thanh làm nhanh một chút nhưng giờ cũng không có giục nữa rồi.
Diệp Thanh kết hợp nội dung bên trong của thủ pháp “quy xà bí thôi”, rồi “khuất trửu bí súy thủ”, “ thủ chỉ ba tường”, “ động tác sí triển”, “ hậu thân mạc cức”, “gối thủ thức”, “ sát hãn thức”, “chẩm thủ thức”, “ toàn kiên thức”, từng thức một biểu hiện ra, những động tác này vô cùng đơn giản và rõ ràng, Diệp Thanh một bên làm mẫu một bên giảng giải các yếu lĩnh của động tác, rất nhanh bác gái kia đã học được.
Rất nhiều người đứng xung quanh cũng ghi nhớ hết tróng bụng, trong lòng nghĩ, sau này cũng có thế khoe khoang chút ít, hơn nữa, những động tác này, tuy rằng vẫn chủ yếu là đều điều trị bệnh viêm khớp quanh vai nhưng mà khi không có bệnh thì cũng vẫn cứ luyện tập nhiều một chút, nhất định cũng có lợi cho cơ thể, cũng gần như là “ ngũ cầm hí” vậy mà.
Bên cạnh đó, cũng cùng trong đội khám bệnh từ thiện, bác sĩ Lý Cổ Kim vô cùng khâm phục, bụng nghĩ, Diệp Thanh đũng là người có kiên nhẫn, chữa trị cho mỗi một bệnh nhân, không cần biết là bệnh lớn hay bệnh nhỏ, đều quan sát tỉ mỉ và điều trị từng li từng tí một, nhiều bệnh nhân như vậy, điều trị đến ngày tháng năm nào mới xong, thế mà , rồi anh ta lại thấy đây đúng là một bác sĩ tận tâm tận lực với công việc, một thái độ mà một bác sĩ nên có, tuyệt đối không thể vì muốn làm cho nhanh mà xem nhẹ chất lượng, như thế chẳng bằng đừng làm.
- Người tiếp theo.
Diệp Thanh và Lý Cổ Kim lại một lần nữa nhập tâm vào công việc khám chữa bệnh.
Thế là đồng thời, ở nhiều chỗ khác, như là quảng trường Ấp Giang Môn vậy, quảng trường đường Sơn Tây, quảng trường Cổ Lâu, Vũ Hoa Đài, Triêu Thiên Cung, và các hợp tác xã, đều có cảnh tượng như trên, biểu ngữ tuyện truyền quảng cao đều viết “ hiệp hội bác sĩ Ninh Thành vì bạn tặng tình yêu, chữa và tặng thuốc miễn phí”
Không ít viện dưỡng lão, cũng có đội ngũ bác sĩ, thăm hỏi và kiểm tra sức khỏe miễn phí cho họ, bảo vệ sức khỏe, có bệnh chữa bệnh, không bệnh phòng bệnh.
Đồng thời, còn có ba chi đội bác sĩ nữa, ở các địa phương khác, luân hồi tiến hành các tiết giảng khoa phổ cập kiến thức y học cho mọi người, chủ yếu giảng về kinh nghiệm thâm sâu của bản thân, về một số y bác sĩ trong hiệp hội, tuy rằng số lượng thành viên trong hiệp hội bị sụt giảm nghiêm trọng nhưng mà thực lực của đội không hề giảm, nói cho cùng thì đây cũng vẫn là một tổ chức của chính phủ.
Có thể nói, gần như là chỉ trong một đêm, những tên tuổi của hiệp hội y sĩ Ninh Thành đều được truyền đến từng con phố, từng ngõ nhỏ của thành phố Ninh thành, cũng là phần nhiều nhờ đến năng lực quảng cáo, tuyên truyền và nghĩ chuẩn.
Họ Hà, Hà Minh Sơn giận dữ.
- Cậu làm cái gì thế, hiệp hội y sư làm một động tĩnh lớn như vậy, cái hội trưởng Tần Hoàn y minh này của cậu để làm cái gì, không ngờ đên một tin tức cũng không có?
Hà Minh Sơn tức giận chỉ trích Lý Quốc Đống:
- Việc này giao cho anh làm là vì tín nhiệm cậu, thế mà không ngờ cậu dính vào bùn lầy như thế này, đúng là không thể tin được.
Lý Quốc Đống vừa giận dữ vừa xấu hổ, ngập ngừng không biết giải thích thế nào với đại ca:
- Tuy rằng Tần Hoài y minh đã lấy được thế áp đảo, thế mà em lại sơ suất, không nghĩ họ lại có thể làm được như vậy, để em đi điều tra ngay, nhất định sẽ rõ ràng ngay.
- Còn điều tra cái đéo gì nữa, đợi mày điều tra xong thì cũng muộn quá rồi, sự việc tao đã điều tra rõ rồi, lại là cái thằng Diệp Thanh ở bệnh viện Ngân Hạnh đó làm trò quỷ.
Hà Minh Sơn lắc đầu, bộ mặt đầy sự hậm hực không tranh đoạt được, trong bụng nghĩ, nếu không phải là em gái nói khó thì ông mày cũng không có cho mày một cơ hội nhận được nhiệm vụ to lớn như thế này đâu, không ngờ mày làm cũng chẳng đầu vào đâu như vậy.
- Hả, lại là thằng chết tiệt đó.
Lý Quốc Đống, tức giận nghiến răng, chửi lớn.
- Được rồi được rồi, cậu à, nhanh chóng tổ chức người lại cho tôi, bọn họ khám bệnh từ thiện thì chũng ta cũng khám bệnh từ thiện, chúng ta ở ngay địa bàn của họ cướp mối làm ăn của họ xem họ có thể làm gì.
- Em đi làm ngay.
Lý Quốc Đống gật đầu lia lịa như gà môt thóc.
- Hừm, nếu lần này mà còn làm không xong thì tôi cắt lương một năm của cậu.
Hà Minh Sơn quá.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ngày thứ hai, đương lúc hiệp hội y sư Ninh Thành đến những khu vực khác tiến hành khám bệnh từ thiện, thì địa bàn của họ không ngờ bị người khác chiếm mất.
Quảng trường Hán Trung Môn.
Lý Cổ Kim vượt qua trước một cái, lập tức, một bác sĩ bên kia đã ồn ào lên.
- Chỗ này là nới công cộng, lại không phải là của tư nhân, các anh ở đây khám bệnh từ thiện được thì chúng tôi chẳng lẽ không có quyền khám bệnh từ thiện ở đây sao?
- Vậy nhưng chúng tôi đến trước, hôm qua chúng tôi khám bệnh từ thiện ở chỗ này.
Lý Cổ Kim nói.
- Vậy hôm nay chúng tôi đến trước rồi, thật ngại quá, nếu như các anh muốn khám bệnh từ thiện thì ở kia cũng có một góc nhỏ, các anh hoàn toàn có thể làm việc được, đều là vì nhân dân phục vụ cả mà, ở đâu mà chẳng thế.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương