Thần Y
Chương 481
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 481: Hàng tỉ viên linh dược, sự giúp đỡ lớn, cho niềm hân hoan hiện trên khuôn mặt các bệnh nhân trên khắp thiên hạ!!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Bà cụ nọ lúc bắt đầu nói vẫn còn rất là hưng phấn, nhưng nói đến câu cuối cùng thì không kìm được, từng từ một run rẩy, nước mắt lại một lần nữa lã chã rơi, đương nhiê là nghĩ đến người bạn đời đã mẩt của mình, nhớ đến lúc ông ấy còn sống, giọng nói tiếng cuời, quả thật như là đang ở trước mặt vậy, trong lòng đúng là không thể nào chịu nổi!
- Cụ ơi, cụ cũng không nên quá đau buồn quá như vậy, nên chú ý quan tâm đến bản thân!
Mã Tiểu Linh tiến lên phía trước, lấy ra một miếng khăn giấy, chủ động lau nước mắt cho bà cụ mù kia.
Bà cụ kia tuy rằng mù lòa nhưng tuyến lệ vẫn chưa hẳn là liệt, nên vẫn có thể có nước mắt!
Bà cụ nọ lại tiếp tục vừa khóc vừa nói:
- Viện trưởng Tiểu Diệp, ông Hà, ông Hà ông ấy về nhà có nói với tôi, ông ấy đánh cậu, và ông ấy rất hối hận, muốn tạ lỗi với cậu, nhưng lại không còn mặt mũi nào cả, kỳ thực những gì mà câu nói ông ấy đều nghe!
- Nhưng mà, nhưng mà vì ông ấy phải chăm sóc tôi, nên mới không đến bệnh viện, ông ấy biết tôi rất thích ăn quế hoa đường, thế là tuần nào cũng mua cho tôi rất nhiều! Không phải là như cậu nghĩ đâu, mà là tôi, tôi đã hại chết ông ấy!
Bà cụ nọ khóc càng ngày càng to, cảm xúc càng ngày càng bị kích động! Trước đây vẫn ngây ngây ngốc ngốc, là vì cảm xúc chưa có bị kích động, chưa phát tác ra! Nhưng mà, bây giờ òa khóc, có khi như thế lại tốt hơn một chút!
Mã Tiểu Linh đỡ bà cụ ngồi xuống, giúp bà lau nước mắt, đồng thời cũng dịu dàng an ủi. tiếng khóc của bà cụ khiến cho nhiều bệnh nhân và những nhân viên y tế khác cũng vây quanh lại xem. Mọi người bàn tán nói nhỏ với nhau, đầu đuôi câu chuyện được bắt đầu thế nào đều được làn truyền đi!
Ban đầu, ở trong bệnh viện có rất nhiều người không lấy gì làm thoải moái với ông cụ kia, cảm thấy tính tình của ông ấy thật là nóng nảy, dám đánh cả viện trưởng Diệp, đến ngay cả người cứng rắn như viện trưởng Diệp gặp chuyện này cũng sai sót ấm ức làm cho bọn họ càng thêm khó chịu! Nhưng mà đến bây giờ thì bọn họ không nghĩ như vậy nữa!
Viện trưởng Diệp tuy rằng bị đánh, nhưng cũng không có một chút nào so đo tính toán chuyện cũ cả, vẫn cố gắng khuyên nhủ an ủi bà cụ, thái độ quan tâm kiên nhẫn với bệnh nhân như thế này, kỳ thực đã sớm cảm hóa được lòng người, sớm có được sự tín nhiệm của cả người nhà của các bệnh nhân!
Mà ông cụ kia cũng không phải người hung hăng không biết tình người, chỉ là tính tình nóng nảy quen rồi, lại cũng không thích dài dòng giải thích, nên mới làm ồn ào lên như vậy, cũng không màng đến bệnh tình nguy kịch của mình mà vẫn về nhà chăm sóc người bạn đời của mình, làm cơm cho bà ấy, mối tình này càng làm cảm động những cô y tá tre kia!
Nếu như có già đi mà có được một người bạn đời quan tâm chăm sóc đến mình như vậy thì cả cuộc đời này sống cũng có ý nghĩa rồi!
Trong lòng Diệp Thanh càng thấy ảm đạm, càng thêm buồn, tự bản thân cũng đã hiểu lầm ông cụ!
- Bà ơi, cụ Hà đã đi về với tiên tổ rồi, chúng ta cũng nhanh chóng lo hậu sự cho cụ thôi ạ!
Diệp Thanh than một tiếng rồi phân công cho Lý Tiểu Miêu nhanh chóng thông báo cho người nhà bà cụ!
Lý Tiểu Miêu nói:
- Cụ bà này với cụ Hà không có con, chỉ có một đứa cháu ở tận dưới quê xa đanh trên đường đến!
Bà cụ mù kia lại một lần nữa ngồi bên xuống bên cạnh người bạn đời đã khuất của mình, khóc nói:
- Ông Hà, ông dậy đi, chúng ta đi về nhà! Ông dậy đi!
Mọi người xung quanh ai lấy cũng đều ảm đạm, ở bệnh viện thì ngày nào cũng có người ra đi, bệnh viện Ngân Hạnh tu là phong độ y đức tốt, nhưng mà trình độ y thuật chưa phải là đạt đến được khả năng có thể cứu chữa được tất cả các bệnh tật, đem người chết sống lại, những cảnh tượng giống như ngày hôm này thì cũng không có hiếm gặp!
Còn bà cụ mù lòa kia thì sau này sẽ sống ra sao, theo cháu mình về quê sống hay là vào viện dưỡng lão, đều cần phải cân nhẵc! Diệp Thanh cũng đã nghĩ rồi, nếu như mà cháu của bà cụ đúng là cũng khó khăn thì bệnh viện cũng sẽ giúp đỡ một khoản nhỏ.
- Sao thế, vẫn còn buồn à?
Đêm dài tĩnh lặng, đã tầm mười một mười hai giờ rồi, Diệp Thanh không ngủ yên, liên lên trên sân thượng bệnh viện ngắm sao, Mã Tiểu Linh cũng đúng vào ca trực buổi tối hôm này nên biết anh ta ở trên trần, thế là tiện đang nhàn rỗi liền trốn lên ngồi bên cạnh Diệp Thanh hỏi.
- Ừ.
Diệp Thanh gật đầu, hướng về phía tinh cầu trong vũ trụ xa xôi, rồi đột nhiên nghĩ đến, không biết hành tinh băng tuyết ở phương nào trong vũ trụ bao la, thuộc hệ thống hành tinh nào, nhớ đên những sinh vật nhỏ bé, sinh mạng yếu ớt!
Cũng như vậy, so với vũ trụ này, loài người đến như con kiến cũng chưa chắc, đúng là giọt nước giữa biển cả! Nhớ đến bộ lạc người mèo, ở chỗ bọn họ cũng có rất nhiều người bệnh, chỉ là, năng lực bản thân có hạn, không thể đi đến đó chữa bệnh cho người ta được! Đến ngay cả ở trái đất, trong một thành phố nhỏ như Ninh Thành, sợ rằng bản thân cũng chữa không hết bệnh!
Bản thân thường tự xưng là y thuật cao minh, trong lòng còn đắc chí, thật không biết, sức người có hạn, vẫn không thế cứu được nhiều người?
Thiên hạ không bệnh tật, cái gì gọi là thiên hạ không bệnh tật? Có thật là có chiêu thức thần kỳ như vậy không? Diệp Thanh rầu rĩ những vẫn không ngộ ra “thiên hạ vô bệnh” rơ ràng là cảnh giới chưa cao, đấy là thần lực rồi, vượt ngoài khả năng của người thường!
Hàng tỉ viên an đắc linh dược, đánh giá được niềm hân hoan trên gương mặt của bệnh nhân khắp thiên hạ!
Mã Tiểu Linh vỗ vỗ vai anh ta, cười rạng rỡ, ý là nên vui lên một chút, có một số chuyện đã qua rồi thì nên cho qua đi!
Diệp Thanh nói:
- Nếu như lúc trước anh chủ động đến nhà, tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của ông cụ vì sao không muốn đến viện thì chắc là ông cụ không có qua đời đột ngộ như vậy...
- Anh là người chứ có phải là thần đâu, đương lúc đó cũng đâu có hay biết, sự tình như vậy kỳ thực anh cũng không nên quá tự trách mình!
Mã Tiểu Linh an ủi nói.
- Sao anh lại không trách mình được cơ chứ, đáng lẽ anh phải sớm để ý đến vấn đề này rồi! lúc đó sao mà anh lại không nghĩ sâu xa một chút, cố gắng nói chuyện với ông cụ, sao lại không có nghĩ ra một cách nào khác để nói chuyện với cụ cơ chứ?!
Nói đến đây lông mày của Diệp Thanh chau lại, gương mặt có nhiều phần buồn phiền, rõ ràng là trong lòng buồn bực và thật sự hối hận!
Mã Tiểu Linh thản nhiên thở dài, đưa tay ra ôm lấy Diệp Thanh, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu ấy.
Đến ngày thứ hai, khi Diệp Thanh ngủ dậy, thấy Mã Tiểu Linh, thế là cũng không khỏi xấu hổ! Gì đây, rôi qua buồn buồn một chút, thế mà không ngờ có ngay một cô gái ở bên cạnh ôm lấy mình an ủi! nhưng mà, Mã Tiểu Linh cũng tốt với Diệp Thanh thật!
- Sao rồi, không buồn nữa à?
Mã Tiểu Linh mỉm cười hỏi.
Diệp Thanh cũng:
- Hề hề, cho dù có buồn đi nữa thì vết thương này cũng sớm được em dùng miệng liếm làm cho khỏi rồi!
Mã Tiểu Linh lúc đó liền thấy xấu hổ ấm ức:
- Sao mà nói nghe buồn nôn ghê, không ngờ lại dùng từ “liếm”?
- Hê hê, lâu lắm không ấy ấy rồi à!
Diệp Thanh nhìn gương mặt xinh xắn của Tiểu Linh với ánh mắt nóng bỏng cười “hê hê” hư hỏng nói.
- Đie chết đi! Hôm qua em trực cả đêm rồi, bây giờ đi ngủ đây!
Mã Tiểu Linh đẩy anh ta ra rồi cười nói, không ngờ lại đi ngay về phòng làm việc của Diệp thanh, ngủ ở đó, đương nhiên là ngủ ở phòng làm việc của anh ta càng ngon chứ sao!
- Ờ vây em đi đi, chú ý nghỉ ngơi chút!
Diệp Thanh vẫy tay, có chút nuối tiếc nhìn theo bóng cô ấy.
Dáng người Mã Tiểu Linh cao cao, tóc ngắn ngang vai, nhìn mê hồn người, mặc chiếc áo khoác bác sĩ màu trắng nhìn càng thêm đẹp, rồi cô ấy ngoái đầu lại nói:
- Một nát nữa An Tiếu Trúc và em gái của anh muốn quay về, anh đưa họ về nhé, em không đi à!!
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương