Thần Y

Chương 483

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 483: Sợ đụng hàng Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Anh… Lý Cổ Kim tức giận đến mức như muốn nổ ra, cái góc đó, đã nhỏ lại còn hẻo lánh nữa, bị một bức tường to đoành chắn ngang ra như vậy, mấy người này cũng quá đáng quá cơ như thế thì ai có thể thấy được cơ chứ, không ngờ đến cả cái quảng trường rộng như vậy mà cũng bày bàn ghế chật đầy ra như thế, biểu ngữ lại dài đến như vậy, quây lại thành vòng lớn như thế, một diện tích lớn như vậy các người có sử dụng hết được không. - Thôi bỏ đi, không đáng để so đo với mấy người này. Diệp Thanh đi đến, kéo Lý Cổ Kim đang hậm hực bực tức về. Lý Cổ Kim tức giận nói: - Vốn dĩ là chúng ta tính ở đây khám bệnh từ thiện ba ngày, đến ngày thứ hai không ngờ đám người kia lại đến làm loạn, đều là người của Tần Hoài Y Minh, tôi cũng biết còn có mấy chỗ khác thế mà bọn họ không chọn lại cứ nhất quyết chọn chỗ này, không phải là muốn làm loạn thì là gì? Diệp Thanh vỗ vỗ vai anh ta, tỏ ý nên bớt giận đi, kỳ thực, với tính cách và bản chất của Diệp Thanh thì lúc này đã lao lên rồi, lật hết bàn ghế của bọn họ lên, đuổi toàn bộ người của bên kia đi, dám chơi ác, chiếm địa bàn? Quả thực là chán sống quá đi rồi. Nhưng mà lúc này lại là đang ở trong chỗ công cộng, lại có hành động thô lỗ như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến hiệp hội y sư Ninh Thành, để người khác cảm thấy hiệp hội bác sĩ Ninh Thành là những người hung hăng, vô lễ, tố chất kém, như là dân xã hội đen sao. - Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Lý Cổ Kim hỏi. - Đúng vậy, bác sĩ Diệp, chúng ta tiếp tục ở đây hay là đi tìm một chỗ khác? Một bác sĩ khác tầm hơn hai mươi tuổi hỏi. Những người khác cũng hướng lại hỏi Diệp Thanh, anh ta là tổ trưởng của tổ này mà, đến lúc này đương nhiên là nên hỏi ý kiến của anh ta. - Đổi chỗ khác thì rõ ràng là cho họ thấy chúng ta sợ họ. Diệp Thanh mỉm cười nói, rồi hướng về phía mọi người nhỏ nhẹ hỏi: - Các bạn có sợ họ không? - Không sợ. - Đương nhiên là không sợ. - Tần Hoài Y Minh chỉ là đám cặn bã, trước đây muốn bắt tôi vào đó nữa, đến để ý tôi cũng không thèm để ý nữa là, chưa đâu vào đâu đã nói đến tiền, cái tổ chức này bán đi hình tượng thiên sứ của chiếc áo blue trắng. - Đúng vậy, người bên họ tuy rằng đông nhưng có mấy người đáng để tôi coi trọng đâu, chúng ta có gì mà phải sợ họ chứ. - Ha ha, mà bọn họ sợ chúng ta thì đúng hơn. Những người trẻ tuôi kia đều sôi sục ý chí, khí thế ngút trời, những vị bác sĩ có tuổi ở đó đều mỉm cười nhìn theo, dựa vào cái cảm giác ồn ào của những thanh niên kia và ở cùng với họ, cũng cảm thấy mình trẻ lại đi đến mấy tuổi vậy. … Diệp Thanh vô cùng mãn nguyện, gật đầu đoạn nói: - Đúng vậy, chúng ta căn bản là không sợ họ, vậy thì tại sao lại phải đi tìm chỗ khác, mọi người đi cùng tôi đến cái góc nhỏ kia, chúng ta cùng khám bệnh từ thiện ở đó, chúng ta cần phải cho họ biết, cho dù có không có được lợi thế về địa hình thì chúng ta cũng vẫn có thể hoàn toàn thắng được họ. - Đúng, chúng ta sẽ thắng họ như thế. - Thắng bọn chúng một cách tàn bạo đi. - Mọi người hãy lấy lại tinh thần, chúng ta cần dùng thái độ phục vụ tốt nhất và kỹ thuật y học tốt nhất, dùng trái của mình nữa, để khám và chữa bệnh cho bệnh nhân, tôi tin người dân biết lựa chọn. - Mọi người nhanh tay nhanh chân lên, sắp đến 9 giờ rồi, thời gian trôi đi nhanh lắm. Trong khí thế và ý chí hừng hực như vậy, Diệp Thanh dẫn đầu những thành viên của hiệp hội bác sĩ Ninh Thành, nhanh chóng bày biện sắp xếp bàn ghế, và các thiết bị khí cụ khác cùng thuốc men, bắt đầu tiến hành ngày khám chữa bệnh từ thiện thứ ba. … … … … … … … … Chỗ khám bệnh từ thiện của Tần Hoài Y Minh tại quảng trường Trung Ương. - Bác sĩ, tôi bị sỏi mật nhẹ, xin hỏi có cách chữa trị nào tốt không? Một bác gái tầm năm mươi tuổi, thân hình hơi mập một chút ngồi đến hỏi, mắt nhìn về phía một vị bác sĩ tầm ba mười tuổi, thân khác một chiếc áo blue trắng, mang nhiều phần mong đợi hỏi. - Trước kia bác có kiểm tra qua chưa? Vị bác sĩ kia hỏi lại. - Có kiểm tra siêu âm. Bác gái kia trả lời, trong bụng nghĩ, hỏi thế không phải là phí lời sao, nếu mà tôi chưa kiểm tra qua thì sao biết là mình bị sỏi mật. - Ồ nếu vậy thì chỉ có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi, đây là danh thiếp của tôi, ngày mai bác có thể đi đến bệnh viện Hoa Đống ở khu Giang Ninh, tìm một chuyên gia về sỏi mật họ Trần, rồi hẹn trước với anh ta, cứ nói là tôi giới thiệu, có thể giảm giá 20% cho bác. Vị bác sĩ này chính là bác sĩ chuyên gia nội khoa của bệnh viện Hoa Đông, nói đoạn liền đưa ra một tấm danh thiếp. - Ắ? Lại còn phải trả tiền nữa à? Các ông không phải là khám bệnh từ thiện sao? Bác gái nọ ngạc nhiên hỏi. Vị bác sĩ kia lúc đó liền bĩu môi, bộ dạng như nhìn một người ngốc vậy, đoạn nói: - Bác ơi, bệnh bác mắc phải là sỏi mật bác ạ, chúng tôi giữa ban ngày ban mặt thế này, điều kiện đơn sơ, làm sao mà có thể tiến hành phẫu thuật cho bác được ạ. Sỏi mật, cũng tức là túi mật bị kết sỏi, tức là chỉ bệnh phát tác do trong túi mật bị kết sỏi mà thành, rất thường thấy, theo tuổi tác mà tần suất phát bệnh cũng tăng cao, phụ nữ bị nhiều và rõ ràng hơn đàn ông. Nguyên nhân hình thành lên sỏi mật vô cùng phức tạp, có một vài nguyên tố không thể thay đổi được, ví như: tuổi tác dần dần tăng cao, chủng tộc, nguyên nhân về lịch sử gia tộc, và một vài nguyên nhân nghịch biến khác, ví như: ăn những đồ ăn nhiều nhiệt lượng, nhiều chất béo, thời gian dài không ăn, và một số loại dược phẩm như thuốc tránh thai hay những loại dược phẩm làm nhanh chóng tăng trọng lượng cơ thể. Trong đó béo phì cũng là một nguyên nhân mấu chốt gây lên bệnh sỏi mật, bởi vì tần suất phát bệnh của những người béo phì có phần cao hơn rất nhiều so với những người có cân nặng bình thường. Bác gái có phần không vừa ý nói: - Bị sỏi mật không hẳn là nhất thiết phải phẫu thuật à, với lại tôi bị sỏi cũng nhỏ, lần trước kiểm tra, nó không to quá một milimet, với lại bình thường cũng không có tình trạng gì dị thường cả, các anh có thể viết cho tôi một đơn thuốc không, viết đơn thuốc miễn phí thôi cũng được, còn thuốc thì tôi tự đi bốc cũng được rồi. - Bác à, uống thuốc thì cơ bản là không có tác dụng gì đâu, tôi góp ý bác vẫn cứ nên đi làm phẫu thuật đi, vừa triệt để, vừa nhanh gọn. Cái vị bác sĩ ở bệnh viện Hoa Đống kia nói khinh miệt một tiếng, rồi sau đó có gắng đè nén sự khó chịu phiền phức trong người lại, tiếp tục giới thiệu: - Về phương diện này thì bệnh viện Hoa Đống của chúng tôi có tư liệu lí lịch vô cùng hùng hậu, lại có thêm khoa mổ nọi soi độ an toàn cao, vết thương sau phẫu thuật nhỏ, phản ứng phụ thấp, thời gian nằm viện ngắn, thời gian phục hồi sau phẫu thuật nhanh, vết mổ đẹp, sau khi phẫu thuật, tình trạng dính ruột rất hiếm xảy ra. -… Bác gái nọ nhìn đã nhìn nhầm vị bác sĩ kia, trong bụng nghĩ: - Nghĩ tôi bị ngu chắc, bác mày cũng có biết chút ít, mổ nọi soi à? Nói là tinh vi, vậy thì cái túi mật vẫn không phải là bị mổ phanh ra sao? Vết thương nhỏ, phản ứng phụ thấp? anh lừa ai vậy, túi mật bị cắt ra rồi thì có ảnh hưởng tương đối lớn đến sức khỏe của bệnh nhân chứ có phải đùa đâu. Bác gái kia có người bạn, cũng đã từng làm phẫu thuật này, rồi sau đó mới phát hiện không có giống như là những gì mà bác sĩ đã nói, quả thực là hối hận chết mất, thường xuyên ôm sầu kể khổ với bác gái này. - Hơn nữa, cái chuyện phẫu thuật này cũng cần phải nằm viện nữa, đều là phải từ những bệnh viện nhà nước trở lên, vậy thì cái bệnh viện Hoa Đống này chẳng phải là càng đắt sao. Bác gái kia nghĩ ngợi một lúc, làm phẫu thuật thì bản thân chắc không làm rồi, nhưng không thể đi không một chuyến như thế này được, thế là trong lòng có một chút không cam tâm, yêu cầu nói: - Vậy thì phiền bác sĩ chỉ cho tôi, bị sỏi mật thì cần phải chú ý những gì trong sinh hoạt hàng ngày, ví như là bình thường nên ăn những thực phẩm như thế nào à, vân vân, làm ơn tỉ mỉ và cụ thể một chút, à đúng rồi, tốt nhất là dạy tôi thêm cả những cách tự chữa trị đơn giản cho bản thân và những phương pháp luyện tập thích hợp. Cái vị bác sĩ kia cũng không còn hứng thú gì nữa, bĩu môi nói: - Cái này, khi nào bác đi làm phẫu thuật thì bác sĩ sẽ nói cho bác biết, bác yên tâm, chỉ cần bác làm đến, nói tên của tôi là mọi người đều biết, dám chắc bác sĩ Trần sẽ ưu đãi giảm 20% cho bác. - Nhưng mà, tôi đến đây là vì nghe thấy các vị khám bệnh từ thiện à, nếu mà phải phẫu thuật thì tôi chạy từ xa đến khu Giang Ninh này làm gì, hơn nữa bệnh viện Hoa Đông hình như là một bệnh viện tư nhân, không biết là đắt hơn bao nhiêu lần so với bệnh viện nhà nước nữa, tôi không đi đâu. Bác gái nọ tức giận, cái người này, sao mà cứ luôn đề nghị tôi đi làm phẫu thuật thế vậy, thế là trong bụng cũng oán thầm, khám bệnh từ thiện cái quỷ gì chứ, có mà lợi dụng cơ hội khám bệnh từ thiện để mời chào kinh doanh cho bệnh viện thì có, bà mày không xem nữa, bà đi về. - Người tiếp theo. Cái vị bác sĩ của bệnh viện Hoa Đống kia thấy bác gái nọ bỏ đi, liền nhếch mép cười chế giễu, cũng chán không thèm để ý đến bác ấy, trực tiếp gọi người tiếp theo vào. Và cũng đồng thời, bác gái nọ đi được vài bước, càng nghĩ càng tức, thế là đương lúc đó liền gọi một cuộc điện thoại: - Allo, bà Trương đấy hở, hôm qua bà nói với tôi cái chỗ khám bệnh từ thiện đó, tôi đến xem qua, cái thái độ phục vụ của bác sĩ quả thật là kém không thể tưởng tượng được, không hề có giống như những gì mà bà nói mà… Bác gái nọ liền “ ba láp, ba láp” tố cáo nói lên ra một cách đầy oán hận, còn đầu dây bên kia thì chính là bác gái mà hôm qua đã đến tìm Diệp Thanh khám cái vai bị viêm của mình. Bác Trương hôm đó vô cùng vui mừng, khi về đến nhà làm thử mấy lần những động tác tự phục hồi mà Diệp Thanh chỉ cho, không ngờ phát hiện ra có hiệu quả tức thời, mô hồ như không còn đau như trước nữa, buổi tối đi ngủ cũng có thể ngửa người được rồi, thế là không ngừng được sự sung sướng đó, lấy điện thoại khoe với tất cả bạn bè để cùng chia sẻ. Cái bác Cát này không phải là vì thân hình béo mập, trường kì ăn đồ ăn không hợp lí mới mắc căn bệnh này sao, thế là bác Trương mơi khuyên là sáng nay nên đi đến đây xem xem, thế là bác Cát mới vội vàng chạy ù tới đây, không ngờ lại gặp ngay cái bác sĩ rác rưởi này, đúng là tức chết được. - Ài da, chắc là không phải chứ, tôi thấy thái độ phục vụ của những bác sĩ ở đó tốt lắm, tác phong phục vụ phải nói là không thể chê vào đâu được, có lẽ là bà không gặp may rồi, gặp ngay phải một người tính tình không được dễ chịu thôi, hôm qua khám bệnh cho tôi là một bác sĩ còn khá trẻ tuổi, tên là Diệp Thanh, khoảng chừng ngoài hai mười, khá là nho nhã thư sinh, bà đi tìm xem, nếu không thấy thì thử hỏi xem, bà đừng có xem thường người ta trẻ tuổi, kỳ thực y thuật của anh ta khá là cao minh đó, hình nhà là hiệp hội y sư Ninh Thành thì phải, lại là tổ trưởng của tổ khám bệnh từ thiện nhỏ đó nữa. Bác gái kia vui mừng nói. Bác Cát nói: - Hiệp hội y sư Ninh Thành gì cơ? Đâu có à, chỗ này toàn là , ắ, tổ chức khám bệnh từ thiện Tần Hoài Y Minh. - Ắ, không phải chứ? Chẳng lẽ đi rồi sao? Bác Trương ngạc nhiên nói. - À, tôi nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, cái hiệp hội y sư Ninh Thành kia chốn tít ở trong sau cái góc tường kia mà, hình như người đứng xếp hàng cũng không ít, tôi thử chạy qua xem sao, cúp máy đây, đỡ tốn tiền điện thoại. Bác Cát vô cùng vui mừng chạy đi. … … … … … … … … Vẫn là địa bàn khám bệnh từ thiện của Tần Hoài Y Minh, cách cái bàn của vị bác sĩ Hoa Đống lúc nãy tầm ba bàn. - Bác sĩ, gần đây tôi cứ bị đau bụng dưới luôn, cả lưng cũng đau, lại còn thường xuyên mất ngủ. Một người thuộc thành phần tri thức tầm hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, đi đến ngồi xuống rồi hướng về phía vị nữ bác sĩ chừng khoảng bốn mươi tuổi , bên mép có một nốt ruồi to mỉm cười, rồi bắt miêu tả bệnh tình của mình.