Thần Y

Chương 402

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 402: Cho hắn tuyệt tự rồi làm việc cô em này Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Làm gì đó, mau bước ra đây! Thực ra, trước khi Diệp Thanh rời khỏi đã thấy có mấy người đang đứng ở ngoài quan sát rồi, sau đó nhận được điện thoại của Vũ Đại Dũng, biết những người nay vì mình mà tới đây, nếu mình vẫn còn ở bệnh viện chắc chắn bọn chúng sẽ xông vào thôi, tuy mình cũng chẳng sợ gì, nhưng đánh nhau làm hỏng hết những thiết bị của bệnh viện thì không hay lắm! Hơn nữa, hiện tại đang có mấy bệnh nhân ở khoa cấp cứu, thận chí còn có một bệnh nhân mới nhập viện, để người ta nhìn thấy, truyền ra bên ngoài, thì người ta sẽ cho rằng bệnh viện của mình rất phức tạp, sẽ ảnh hưởng đển hình tượng của mình và của bệnh viện nữa. Cho nên mới đưa Mã Tiểu Linh ra ngoài, để dẫn bọn chúng ra ngoài theo. Quả nhiên, mấy tên lưu manh này cũng bám theo, Diệp Thanh vẫn không cần lên tiếng, đợi tới chỗ vắng vẻ ở bên bờ sông Tần Hoài, lúc này mới kêu lên. Mã Tiểu Linh giật hết cả mình, lúc này không khỏi nhíu mày lại, có chút lo lắng nói: - Gặp phải bọn xấu rồi à? Diệp Thanh có chút ngượng ngùng cười, thầm nghĩ, nhẽ ra mình không nên đưa theo cô ấy đi cùng, nhưng, đêm hôm thế này một mình mình ra ngoài, không có cái cớ nào à, e rằng cô ấy sẽ càng lo lắng hơn. Chi bằng cứ để cô ấy bên mình đi. - Cái tên tiểu tử này, chắc anh cũng đã biết rồi nhỉ? Mã Tiểu Linh nhìn vẻ mặt của cậu, làm sao mà không đoán được chứ, lúc đó vừa tức lại vừa buồn cười, bĩu bĩu môi nói: - Đặt em xuống đi, thật đúng là, cứ tưởng anh lãng mạn cơ đấy, lại còn tản bộ ở bờ sông Tần Hoài nữa chứ, ai mà biết được, haizz... - Xin lỗi em nhé, anh sợ em lo lắng, nên không nói cho em biết. Diệp Thanh xin lỗi nói. - Thôi bỏ đi, sau này gặp phải tình cảnh này, tốt nhất là báo cảnh sát, tự mình giải quyết, không hay cho lắm, nhỡ bị thương thì làm thế nào? Mã Tiểu Linh nhảy xuỗng, né sau lưng Diệp Thanh. - Uhm, chỉ lần này thôi. Hai chân Diệp Thanh hơi động đậy, có vẻ đang đứng thế, chuẩn bị nghênh đón đối thủ vậy. - Ha ha, anh em lên nào. giải quyết tên tiểu tử này, sẽ dẫn bọn mày đi sung sướng. - Đi sung sướng ở đâu thế anh? - Muốn đi đâu thì tới đó. - Anh Chủy Tử, em thấy cái con tóc ngắn kia rất xinh đẹp, hay là chúng ta... hi hi, anh hiểu chứ ạ - Vậy cũng phải làm xong việc chính đã rồi tính. - Hi hi, được ạ, anh Chùy Tử trước mặt bạn trai ả mà làm ả chức là hưng phấn lắm nhỉ? - Cái tên tiểu tử này, đúng là mất hết tính người rồi. Được, lát nữa sẽ cho mi thỏa mãn sự hiếu kỳ này. Cùng với tiếng kêu của Diệp Thanh, xa xa chừng trăm mét, từ khắp các phía một đám sáu bảy tên thân hình cao lớn vạm vỡ nhảy ra, rồi hô hào xông vào Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh. - Diệp Thanh, có cần bán cảnh sát không vậy? Thấy đối phương người đông thế mạnh, Mã Tiểu Linh có chút lo lắng. - Báo cảnh sát làm gì chứ? Đêm hôm thế này, làm phiền người ta làm gì. Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào mấy tên lao về phía mình, rồi cười nói. Vốn dĩ Mã Tiểu Linh có chút lo lắng, nghe thấy cậu thản nhiên kiên định nói vậy, không khỏi mỉm cười, cái tên tiểu tử này, còn biết nghĩ cho cảnh sát nữa chứ, nhưng đêm hôm thế này, xe cảnh sát hú còi, thì sẽ làm bừng tỉnh rất nhiều người. - Tiểu tử, cô nam quả nữ thế này, đêm hôm ra đây làm cái gì thế? - Cái đó còn phải hỏi sao, tất nhiên là tìm cảm giác khác lạ rồi. - Đáng tiếc à, bị chúng ta làm mất cảnh hay rồi... - Ha ha... Những đám người này ai nấy đều rất vạn vỡ, dường như cũng có chút võ nghệ, liền lao tới vây quanh Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, rồi lảm nhảm những câu rất khó nghe, Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh có chút khó chịu, nhất là Mã Tiểu Linh, đã bao giờ nghe thấy những câu khó nghe thế này đâu chứ, lúc này không khỏi cau mày lại, mặt cũng đỏ bừng lên. Chỉ thấy có một gã dẫn đầu, mặt mày gày ót, tay chân dài vô tận, lưng có vẻ hơi còng, nhìn có vẻ ghê sợ phết, trong tay tên này đang khua múa một binh khí nào đó, Diệp Thanh lườm một cái, phát hiện ra đây là một cái búa lớn. - Lực tay của gã này cũng không vừa đâu, không ngờ cầm cây búa lớn như vậy mà như cầm một cây đao nhỏ. Diệp Thanh nheo mắt lại, nhưng, nhưng cho dù tay của gã này có lực nhưng cũng như người bình thường thôi, một khi đã đứng trước mặt mình thì cũng là tầm thường hết. - Các người muốn làm gì vậy? Cướp sao? Diệp Thanh vẻ không vui hỏi, ngũ khí có vẻ lạnh lùng, nếu là một năm trước, mình mà gặp những đám người này chắc sợ mất mật, nhưng bây giờ thì khác rồi, kẻ phải sợ hãi chính là bọn người này mới đúng, đúng là không biết trời cao đất dày là gì, lại cướp mình mới chán chứ. - Để những thứ có giá trị trên người ra, con gái thì ở lại, còn thằng kia thì nhảy xuống sông Tần Hoài. Đại Chùy Tử có vẻ rất khí thế, tây cầm chiếc bú rung lên, rồi hùng hồn nói. Tuy nhiên, hắn cũng biết thằng công tử bột trước mặt mình chính là mục tiêu, nhưng, hắn cũng là người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này rồi nên cứ bình tĩnh, tất nhiên sẽ không nói mục đích của mình tới đây ra đâu. - Tôi không cần biết các người do ai phái tới, làm cái gì, cho các người một cơ hội, biến mất sau năm giây sau, nếu không thì tự chịu hậu họa. Diệp Thanh bình tĩnh lại, nhìn đám người này như đám tiếp riu vậy. Lần này, như cho dầu vào lửa rồi, đám người này vô cùng tức giận như muốn lao lên ngay. - Ha ha, anh Chùy Tử, cái tên tiểu tử này cũng mạnh mồm phết đó chứ. Một gã từ tức lại cười lớn, dùng tay chỉ vào Diệp Thanh, dường như đang nghe một câu chuyện cười vậy. - Đúng đó ạ, anh Chùy Tử, cứ nghĩ chúng ta lăn lộn ở Ninh Thành này vô song, hôm nay cũng gặp cũng được coi là máu mặt nhất rồi, không ngờ, hôm nay lại gặp phải một con rồng ở sông này chứ. Giọng gã này có vẻ nhẹ nhàng, ví von Diệp Thanh như con rồng ở sông này nhưng rõ ràng là những câu châm biếm rồi. - Anh Chùy Tử, đem vũ khí của anh ra, lát nữa nhất định phải chuẩn xác đó, để anh em còn mở mắt ra. - Cút đi, mày chơi hắn đi để ông mày xem nào. - Hê hê, đúng đó, lần đầu tiên phải để cho anh Chủy Tử chứ, anh Chùy Tử, cái con mợ kia nhìn như con nhà lành đó, cảm giác thịt thơm lắm nhỉ. - Đúng đó, nhưng tiếc rằng, ông mày lại không thích người giống đàn ông, ông mày chỉ thích ngực ta mông mẩy thôi, nhìn con mụ kia thấy lép quá. - Này, tiểu tử, năm giây qua rồi, mày muốn bọn tay phải chịu hậu họa gì thế hả? Một gã quát lớn. - Nói nhiều lớn với nó làm gì, anh Chùy Tử, mau đi, cho hắn một chùy vào trứng của hắn, sau đó anh em ta hưởng thụ ả kia, phải tốc chiến tốc thắng, xong chuyện còn phải về báo cáo nữa mà. - Thúc cái con mẹ mày ý. Không biết vì sao, Đại Chùy Tử thấy Diệp Thanh thản nhiên không như những người khác, trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng, anh em đều là những thằng có máu mặt, mình cũng không thể không ra tay được, nếu không, từ nay về sau mình còn mặt mũi nào làm đàn anh của đám này nữa chứ. - Tao không cần biết mày thế nào, đêm này mày gặp tao, cũng coi như là chết chắc rồi. Đại Chùy Tử huênh hoang nói, tự giương oai cho mình, lập tức tung bùa lên lao tới. Thầm nghĩ, mình cũng là thằng xinh tử đám đá nhau nhiều rồi, không biết đã làm tan bao nhiêu trứng của bọn đàn ông, lẽ nào một thằng công tử bột như mày ông mày lại không làm được sao? Cho dù mày có võ nghệ đi nữa, cũng làm gì được ông mày và đám anh em này chứ. - Vù! Chiếc búa lao trong màn đêm, lao vào sau đầu của Diệp Thanh mà bổ tới. - Á! Mã Tiểu Linh kêu lên kinh hãi, cái búa to như vậy, nếu mà đánh trúng, không võ đầu mới lạ. Diệp Thanh cũng không động đậy gì, dùng một chân đá lên, rồi đá mạnh chiếc búa của đối phương bay lại. Chân của Diệp Thanh rất cứng và déo dai, vì dù sao cũng có chân khí Thương Lê bổ trợ, chỉ cần dùng chút lực là có thể đá bay đi rồi. - Bốp bốp. Đại Chùy Tử liền lùi lại liền năm sáu bước, chỉ cảm thấy tay mình như tê dại, dường như tay cũng không cầm nổi búa nữa rồi. - Được lắm tiểu tử. Lần này, đám côn đồ đều cảm thấy kinh hãi, nhưng cùng lúc đó liền cười toáng lên: - Anh Chùy Tử, sao thế, tình hình hôm nay không ổn à? Không ngờ lại bị tên nhãi kia đá lại thế. - Anh Chùy Tử, đêm qua anh làm việc quá sức à, không biết làm bao nhiêu lượt nữa mà hôm nay tay chân run rẩy thế? như vậy là không được đâu đó, phải biết quý trọng thân thể chứ, đời còn dài mà. Những lời nói bẩn thiểu này khó mà lọt tai được, hiển nhiên, sau khi đám người này có chút kinh ngạc, đều cho rằng Đại Chùy Tử nhất thời thất thủ mà thế thôi, nào ngờ không coi Diệp Thanh ra gì cả. Cũng phải, tuy thân thủ của Diệp Thanh cao siêu, nhưng bề ngoài thì rất nho nhã, cơ bắp thì không có, những đám người này đều là bọn côn đồ, lại người đông thế mạnh, coi thường Diệp Thanh cũng là đúng thôi. Mã Tiểu Linh thầm nói, đám người này đúng thật là vớ vẩn, mồm miệng lúc nào cũng có thể thốt ra được những lời bẩn thỉu. Đại Chùy Tử làm sao mà chịu nổi cái nỗi nhục này chứ, lúc đó liền kêu lớn, tay vẫn giơ lên chiếc búa một lần nữa lại bay về phía cổ của Diệp Thanh. Chiêu này, chiếc búa bay lên, khí thế ghê sợ, nếu là người bình thường, e rằng không thể né kịp rồi, nhưng Diệp Thanh là ai chứ, ánh mắt vô cùng sắc bén, vẫn như trước vẫn không cần né tránh làm gì, hơn nữa, Mã Tiểu Linh còn đứng đằng sau cậu, nếu cậu né thì chiếc búa đó sẽ bay vào người của Mã Tiểu Linh, Nhớ bị thương cô ấy thì làm thế nào. - Tiểu tử, ông mày cho mày gãy lưng, để cả đời này về sau mi không thể làm người bình thường được nữa. Đại Chùy Tử cười lớn. Hắn rất tự tin, chiêu này là tuyệt chiêu của hắn, nếu Diệp Thanh mà không né được chiêu này thì chiếc búa này sẽ bắn vào tim và trứng của Diệp Thanh, chắc chắn từ nay về sau sẽ tuyệt tự. Ánh mắt Diệp Thanh đâu phải người thường chứ, làm sao mà không biết được ý đồ của hắn chứ, lúc này cũng cảm thấy tức giận, cái thằng này cũng quả thật là ra tay quá tàn độc. Phải biết, eo chính là chỗ quan trọng của đàn ông, không chỉ gánh đỡ nữa thân người, còn là cái cân của nữa thân dưới nữa, cũng là nơi chứa bộ phận lối dõi tông đường đó.