Thần Y
Chương 403
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 403: Mau, mau đưa tao vào viện không tao hỏng hết hàng rồi
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Cái tên gày gò cao nghêu này, không ngờ dám đối phó với cậu nhỏ của mình chứ. Muốn hủy hoại nửa đời sau của mình sao? Rồi Diệp Thanh vội rút những ngân châm dài chừng 10cm trong người ra, giống như sao băng rơi vậy.
- Vù.
Nhẹ nhàng một tiếng, như một tia sáng đánh trung người của Đại Chùy Tử vậy, giống như bị điện giật vậy, đứng cứng đờ ngay tại chỗ, chiếc búa trong tay trái bỗng chốc rơi ngay xuống đất.
- Á...
Đại Chùy Tử mồ hôi chảy ròng ròng, đột nhiên kêu ầm lên, âm thanh vô cùng thê thảm, vang dội trong đêm, dường như nhà nào đó nửa đêm mổ lợn vậy.
- Cút ngay cho tao.
Diệp Thanh chẳng thèm nhìn, một chân đá bay tên tiểu tử đó ra, còn mấy tên côn đồ kia lúc này mới thât sự sợ hãi, đón lấy Đại Chùy Tử rồi kêu la, sau đó kiểm tra hắn.
- Anh Chùy Tử, anh làm sao thế?
- Anh Chùy Tử, sao anh lại bị chơi lại thế nhỉ?
- Anh Chùy Tử, anh bò dậy rồi chiến tiếp nào.
- Chiến cái gì mà chiến hả, anh Chùy Tử bị phế rồi, anh em mình cùng lên thôi, báo thù cho anh Chùy Tử.
- Dừng lại hết cho tao.
Đại Chùy Tử khó khăn lắm mới kêu lên, sau đó không kìm nổi đau đớn, lắp ba lắp bắp nói:
- Bọn mày không đánh lại hắn đâu, cái thằng tiểu tử này đúng là quái vật, bọn mày mau đưa tao vào bệnh viện ngay.
- Chúng ta nên giải quyết hắn trước đã, rồi đưa anh vào bệnh viện sau.
Một tên tỏ ra giận dữ bất bình, rút đao ra, muốn lên nghênh chiến cùng Diệp Thanh, nhưng, Diệp Thanh trừng mắt lên, hắn lại không dám tiến lên nữa.
- Mau, mau, ông mày đau lắm rồi, nếu không đưa tới bệnh viện, chắc rằng, chắc rằng tao sẽ tuyệt tự từ đây.
Đại Chùy Tử khó khăn lắm sờ sờ chỗ dưới cậu nhỏ của mình, tuy không cảm thấy có máu chảy ra, nhưng, hắn cũng biết rằng, cái hồn trong cậu nhỏ của hắn chắc khó mà giữ được rồi.
Bời vì, hiện tại nó không còn có cảm giác gì nữa rồi, giống như mình chưa bao giờ mọc lên cái đó vậy, không biết có bác sĩ nào có thể chữa trị cho mình được không nữa, nếu không chữa được thì sống trên đời này còn thi vị gì nữa chứ..., haizz, cả đời đi đập trứng của kẻ khác, không ngờ hôm nay bị kẻ khác đập trứng mình rồi.
Đại Chùy Tử cứ nghĩ tới lúc mình không làm ăn gì được nữa, ngay cả đám đàn bà xinh đẹp trẻ trung kia có khi còn khinh thường mình ra mắt ý chứ, chắc cùng từ hắn mà đi thôi, vì còn làm ăn gì được nữa mà ở lại.
Nhưng, cái người này cũng có vài phần “ tuệ căn”, không ngờ đem những vấn đề về sau của mình nghĩ ngợi rất chu đáo, phải biết rằng, Diệp Thanh vừa nãy mới dùng một châm thôi, hơn nữa lại chuẩn xác vô cùng, châm trúng vào huyệt Trung Cực của hắn.
Huyệt đạo này, thuộc kinh Túc Tam Âm, Nhâm mạch chi hội, bàng quang chi mộ huyệt, sau khi châm vào, sẽ làm tổn thương khí cơ và tinh hải ( tóm lại là tổn thương khí và tinh).
Trong y học, huyệt đạo này chủ yến trị tiểu tiện bí, đại tiểu tiện không khống chế được, liệt dương, bệnh sa tinh hoàn, kinh nguyệt không đều, đau và ngứa âm đạo, đau bụng kinh, băng lậu, xa dạ con vân vân.
Nhưng trong y học, ắt có hai mặt của nó, có thể chữa bệnh cứu người thì cũng có thể giết người và làm thương người, Diệp Thanh y võ kết hợp, đối với những vấn đề này ngộ tính rất cao có những thủ pháp chữa bệnh nhưng thay đổi một chút ít có thể biến thành vũ khí rất lợi hại.
Cậu nhất thời tức giận, ph nhát kim đó cũng thật tàn nhãn, trong chốc lát đã làm hỏng hàng của hắn, làm tổn thương những dây thần kinh quan trọng gần đó, khiến máu khoog thể cung cấp cho chỗ đấy được, thì làm sao mà có cảm giác gì chứ, tê dại là phải. Những bác sĩ bình thường thì làm sao mà biết những loại bệnh tình phức tạp này mà chữa cho mi chứ.
- Mau mau mau, đưa anh Chùy Tử đi nào.
- Khẩn trương, đưa anh ấy tới bệnh viện.
Những tên đàn em thấy đàn anh dũng mãnh nhất còn bị thế này, trong lòng quả thật cũng rất sợ hãi, thầm nói, lần này đúng làm xui xẻo thật, gặp phải đối rồi, mau tìm một cái cớ để rời khỏi đây thôi, còn đứng đây nữa, ngay cả bản thân mình cũng không bảo toàn được ý chứ.
Còn về đưa hắn tới bệnh viện nào còn chưa biết, dù sáo cũng không thể đưa vào bệnh viện Ngân Hạnh được, bọn họ biết rõ thân phận của Diệp Thanh mà.
Tất nhiên Diệp Thanh cũng không đuổi theo làm gì, tuy đám người này cho dù có đánh tàn phế cũng chẳng sợ bọn chúng báo cảnh sát, đều là những đối tượng còn tiền án tiền sự cả, nếu bị tóm về đồn cảnh sát thì chắc sẽ bại lộ những chuyện bọn chúng làm trước kia.
Nhưng bọn này cũng là có người sai khiến thôi, nhỡ bị báo thù, mình tuy rằng chẳng sợ, nhưng còn cái Tiểu Linh nữa, còn có Não Nhi và Trần Du nữa, còn bệnh viện và công ty hóa mỹ phẩm cùng với rất nhiều nhân công nữa chứ, khó mà phòng bị được.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, có nên tìm một cách nào đó giải quyết ổn thỏa hơn, dây dưa với bọn này không hay ho gì, nhưng, cách tốt nhất chỉ còn cách mình làm đại ca của đám này, nhưng, dù sao mình cũng là một bác sĩ, sau này còn là một thần y nữa chứ, tiền đồ rộng mở, không nên dây dưa nhúng chàm vào thế lực đen tối làm gì.
Ý, vẫn phải nghĩ cách khác thôi.
......
- Thông báo cho bác sĩ Diệp chưa vậy?
- Thông báo rồi.
Vũ Đại Dũng từ trong phòng đi ra, còn Giang Lỵ thì đang ở trong bếp đun bát canh giải rượu cho hắn, tuy người đàn ông của mình không phải say không biết gì, nhưng toàn thân đều mùi rượu thế kia, chắc cũng phải choáng váng đầu óc rồi.
- Bác sĩ Diệp nói thế nào, thái độ với anh có khác gì không?
Giang Lỵ bưng một bát canh giải rượu nóng hổi lên, đưa cho Vũ Đại Dũng, nhẹ nhàng hỏi.
- Bác sĩ Diệp không nói gì, chỉ nói là biết rồi thôi, sau đó thản nhiên nói cảm ơn.
Vũ Đại Dũng có chút buồn bực, thầm nghĩ, mình là người như thế này, chắc người ta cũng không coi mình ra gì rồi, nếu không, tại sao chẳng có chút nhiệt tình gì cả vậy.
- Choáng, người ta dù gì cũng là viện trưởng của một bệnh viện, là người có thân phận địa vị, nói cảm ơn với tên tiểu tử thối như anh còn chưa đủ sao, anh còn muốn thế nào nữa?
Giang Lỵ gõ nhẹ vào trán Vũ Đại Dũng, nói:
- Anh mau uống bát canh giải rượu này đi, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không lăn lộn với đám người của Đinh Chiêu Quân nữa, mà anh đâu nghe.
- Đã nhập vào giang hồ thì thân không tự chủ được, cho dù anh có muốn rời khỏi nhưng cũng không thể rời khỏi nổi, sau này cả đời phải theo cái nghề này rồi, hơn nữa, làm những việc đàng hoàng anh cũng không biết làm gì.
Vũ Đại Dũng cũng biết, tuy loại người như mình oai phong lắm đấy, có tiền có đàn em, tiền hô hậu ủng, thực ra, trên nữa còn có đại ca nữa mà, cũng giống như giám độc của một doanh nghiệp vậy, áp lực cũng nhiều lắm chứ, hơn nữa, trong con mắt người bình thường, những loại người như mình làm gì có địa vị trong xã hội chứ, đau như những giáo sư bác sĩ như người ta.
Uống xong bát canh giải rượu, Vũ Đại Dũng lại bắt đầu hút thuốc lá, khói thuốc bay khắp phòng, Giang Lỵ cũng chẳng thèm quản hắn nữa, vẫn cứ đứng rửa bát thôi.
- Anh Dũng, anh Quân gọi anh tới một chuyến.
Vũ Đại Dũng vừa mới châm cháy điếu thuốc tiếp theo, mới hút được có một hơi, liền nhìn thấy tên đàn em tâm phúc của Đinh Chiêu Quân sai tới.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương