Thần Y

Chương 401

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 401: Thiến hắn cho hắn từ nay không thể đụng vào phụ nữ được nữa Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Lời này vô cùng dung tục, mấy người phụ nữ phong trần bên cạnh bỗng chốc cười rộ lên, kiểu cách vô cùng lẳng lơ. Tông Triệu Lâm vô cùng hài lòng, miệng vẫn cười lạnh lùng, trong lòng thì thầm ý, cái thằng nhãi họ Diệp kia, dám tranh dành mỹ nhân với ông mày sao? Ông mày sẽ cho mày cả nửa đời sau không thể nào đụng được vào đàn bà nữa. - Vậy phiền huynh đệ rồi, còn về vấn đề báo thù, vặt vãnh ý mà, không chê ít là được rồi. Tông Triệu Lâm nói xong, rồi lôi ra mấy cái hồng bao, không tới trăm ngàn tệ cũng phải năm mươi ngàn tệ, tuy đều là anh em cùng nghề với nhau, nhưng mời người ta làm giúp mình, nhưng có những quy tắc vẫn phải tuân theo, nếu không người ta sẽ coi thường mình. - Ôi chao, anh em mình là ai mà phải vậy chứ. Đinh Chiêu Quân giả vờ không nhận, đẩy lại, cười nói: - Chuyện vặt vãnh này, còn nói đến tiền long thật coi anh em như người ngoài vậy. Tông Triệu Lâm nói: - Không phải đưa cho chú, mà đưa cho những anh em thuộc hạ của chú coi như tiền nhậu nhẹt đi. Sau đó Đinh Chiêu Quân tỏ vẻ rất miễn cưỡng mà nhận lấy, nói: - Tôi thay mặt anh em cảm ơn anh vậy. Rồi lại nói với gã đàn ông lưng hùm vai gaais, dáng người cao lớn cường tráng đứng bên cạnh: - Đại Dũng, chuyện này giao cho chú làm nhé. Người nà không ai khác chính là Vũ Đại Dũng, là người tình của Giang Lỵ. - Dạ, Quân ca. Vũ Đại Dũng ha hả cười, rồi hỏi Tông Triệu Lâm: - Không biết anh Lâm muốn đối phó với ai ạ? Có hồ sơ của hắn không? - Ở Ninh Thành này tôi không rành cho lắm, chỉ biết tên tiểu tử đó tên là Diệp Thanh, hình như ở khu Giang Ninh thì phải, nghe nói còn xây dựng một bệnh viện nhỏ, gọi là bệnh viện Ngân Hạnh, mọi người nghe thấy bao giờ chưa? Tông Triệu Lâm uống một ngụm rượu trắng, mặt mày toàn thịt, tay thì vừa thọc vào trong người của mỹ nữ bên cạnh, giữa trốn đông người này mà cứ sờ bóp không ngừng, giống như đang làm một việc rất đỗi bình dị vậy. - Diệp Thanh? Trong lòng Vũ Đại Dũng giật thót người lên, thầm nói, lẽ nào là cái tên đã cứu sống mình chăng, hai ngày trước còn nghe Giang Lỵ nói, nói là bác sĩ Diệp mới xay dựng một bệnh viện nhỏ ở đó, hình như tên là bệnh viện Ngân Hạnh, mấy ngày nay đang khám từ thiện, sao tự nhiên là tranh đoạt người phụ nữ cả Tông Triệu Lâm chứ nhỉ? Lẽ nào là người con gái tóc ngắn kia sao, hay là cô bé như một công chúa xinh đẹp kia? Nào ngờ, tên Diệp Thanh lần này lại đổi người khác nữa rồi. - Bệnh viện Ngân Hạnh, thì tôi cũng thi thoảng nghe quá, nhưng chưa tới đó bao giờ, nhưng những bệnh viện nhỏ đó, chắc chắn không có người chống lưng cho đâu, nếu chơi hắn thì giống như giết một con kiến thôi. Đinh Chiêu Quân không thèm quan tâm gì cười nói. Lúc này Vũ Đại Dũng bỗng nhiên ôm bụng kêu lên thảm thiết, cùng lúc này mồ hồ đầy trán, những người bên cạnh lập tức quay nhìn hắn. Vũ Đại Dũng khó khăn lắm mới nói được: - Tôi, tôi không được khỏe cho lắm, có thể bệnh đái thái đường phát tác rồi, không ổn rồi, tôi phải cái từ trước đây, anh Quân, anh Lâm, đừng trách nhé. - Tên tiển này, thế mà đã bị bệnh đái tháo đường rồi sao? Hay là tối qua làm việc quá sức rồi. Đinh Chiêu Quân cũng không nghĩ ngợi gì, liền cười nói. Bệnh đái tháo đường phát tác sẽ đau đớn như vậy sao? Hắn chưa bị nên chưa biết thế nào. Vũ Đại Dũng nói: - Quả thực rất xin lỗi, anh Quân, hay là anh sai người khác làm đi. Hắn quả thực cũng đã sợ Diệp Thanh rồi, hơn nữa, cho dù không sợ, nhưng người ta là người đã từng cứu mình, nên mình cũng không nên làm những chuyện vong ơn bội nghĩa được, tuy là những bọn giang hồ lưu manh, nhưng cũng có nguyên tắc riêng chứ. - Vậy được thôi, Đại Chùy Tử mày đi vậy. Đinh Chiêu Quân lại nói với gã mặt mày xấu xí gày gò, người này có biệt hiệu là Đại Chùy Tử, không phải bộ dạng hắn giống cái búa mà là vũ khí hắn thích nhất là cái búa, bình thường rất thích dùng búa để đánh nhau, cũng là một tên lòng lang dạ sói, thích hợp nhất để làm những chuyện này. - Không vấn đề gì, anh Quân, lát nữa em sẽ tới đó, bảo đảm một búa là xong t hôi, để hắn từ nay về sau sống với thân phận là một thái giám. Đại Chùy Tử vỗ ngực cam đoan nói. - Cứ yên tâm mà làm đi, anh mày lăn lội ở Giang Ninh này đã hơn chục năm rồi, chỉ cần mày không gây ra án mạng thì mọi việc anh mày gánh cho hết. Đinh Chiêu Quân ngẩng đầu lên, uống cạn cốc rượu rồi bắt đầu chém gió. - Ha ha, được rồi. Đại Chùy Tử vui mừng lộ hết trên khuôn mặt, thầm nói, lại tới lúc ức hiếp người khác rồi, làm sao mà không hưng phấn được chứ? Còn hưng phấn hơn cả phang gái ý chứ, đã chờ lâu lắm rồi, đêm nay nhất định sẽ cho tên tiểu tử đó một bài học. Nhưng đâu có biết, ánh mắt Vũ Đại Dũng nhìn hắn vẻ rất đáng thương, vẻ đồng tình, như nhìn một người chết vậy, thầm nói, người kia cũng không dễ đối phó đâu, mày đi hoặn hắn có khi bị hắn hoạn lại đó. Sau đó, Đại Chùy Tử lập tức đứng dậy, cáo từ rồi đi, khí phách rất oai vệ, còn Vũ Đại Dũng vừa rồi cáo bệnh nên cũng không lưu lại đây lâu, rồi lấy lý do bệnh nên rời đi. Đinh Chiêu Quân lập tức cảm thấy quái lạ, liếc nhìn bóng dáng của Vũ Đại Dũng một cái, lúc tên tiểu tử này rời khỏi cửa lớn, bước đi có vẻ thoăn thoắt rồi, tuy vẫn còn ôm bụng, nhưng không có cảm giác đau đớn gì cả. - Chó má, mày đi theo hắn coi. Đinh Chiêu Quân đánh mắt ra hiệu cho một thằng đàn em lập tức bám theo hắn, vừa đi vừa tránh đừng để hắn nhìn thấy là được. ...... - Lại uống rượu nữa à? Vũ Đại Dũng vừa về tới nhà, toàn thân đều mùi rượu, Giang Lỵ không hài lòng nói. - Chỉ uống có tẹo, sao nào. Vũ Đại Dũng cau mày, nằm xuống ghế sô pha, sắn tay áo lên, vô cùng khó chịu nói. Lập tức Giang Lỵ biến sắc, người tình của mình làm sao mình không biết chứ, bình thường mà cau mày, chắc chắn có tâm sự, lúc đó liền hỏi: - Thế nào, lại lo lắng chuyện gì sao? - Haiz... Vũ Đại Dũng thở dài dường như cũng đang hoảng. - Anh nói cho em nghe xem nào. Giang Lỵ ngồi xuống, lay lay hắn, giọng nói có vẻ nũng nịu. Lúc này Vũ Đại Dũng cũng có vẻ mềm rồi, sau đó kể lại những chuyện trên bàn rượu hôm nay cho Giang Lỵ nghe, lập tức cô rất kinh hãi. - Cái gì? Đinh Chiêu Quân và cái tên Tông Triệu Lâm gì đó muốn đối phó với bác sĩ Diệp sao? Lại còn muốn thiến cậu ấy nữa sao? Giang Lỵ không dám tưởng tượng, một người đàn ông sau khi bị thiến sẽ phải sống như thế nào đây. Vũ Đại Dũng lập tức cười nhạo nói: - Hừ, em lo lắng hão huyền làm gì, chắc gì thằng Đại Chùy Tử kia đã làm gì được, có khi còn bị thiến lại ý chứ. - Thế mà anh cũng nói là chắc gì không làm gì được sao? Đại Chùy Tử lòng lang dạ sói, lại rất nham hiểm, cái gọi là đứng ở chỗ sáng khó phòng chỗ tối, Diệp Thanh khó mà bảo toàn được, sau khi đã xảy ra chuyện mà báo cảnh sát bắt tên Đại Chùy Tử kia thì cũng làm gì được, mất cái ấy rồi thì còn bù đắp được sao? Giang Lỵ cứ nghĩ tới điều đó là sợ, vội thúc giục nói: - Mau, còn ngẩn người ra đó làm gì nữa, còn không gọi điện thoại thông báo cho bác sĩ Diệp một tiếng đi. - Á?... Vũ Đại Dũng ngẩn người ra, một lúc sau mới định lại thần hỏi: - Thông báo thật sao? - Đương nhiên rồi. Giang Lỵ có vẻ tức giận nói, thầm nghĩ, đúng là anh quen giao du với những đám côn đồ lưu manh quen rồi. - Vậy phải nói thế nào đây? - Còn nói thế nào nữa, cứ nói thẳng ra. - Nhớ bị Đinh Chiêu Quân phát hiện anh báo tin mật thì có khi sẽ thiến luôn anh đó. - Anh không nói thì để em nói, bác sĩ Diệp chắc chắn sẽ không nói đâu, vậy làm sao hắn biết anh thông báo chứ. - Ồ, vậy được, anh sẽ gọi điện ngay. - Em không có số điện thoại của bác sĩ Diệp, nhưng có số của tổng đài bệnh viện đó hình như là 85331616, hôm đó khi kham từ thiện em nhìn thấy có ghi số điện thoại mà. Cùng lúc này, ngoài ban công, trên một lùm cây, một tên đàn em đang nghe trộm, lập tức tụt xuống đất rời đi nhanh chóng. ...... Phòng làm việc của viện trưởng tại lầu ba bệnh viện Ngân Hạnh. - Tiểu Linh, đi nào, anh dẫn em đi dạo quanh sông Tần Hoài. - Ok. Mã Tiểu Linh liền ôm lấy cánh tay của Diệp Thanh, bộ dạng rất thân mật, cái tên tiểu tử này từ lúc nào mà cũng biết kiểu hẹn hò này nhỉ, lại còn đi tản bộ dọc sông Tần Hoài nữa chứ. - Chúng ta đi bộ nhé, hôm nay cũng bận cả ngày rồi, cũng coi như thả lỏng thả lỏng chút. Đi ra ngoài cửa, màn đêm đã tối mò, ánh trăng như nước, Diệp Thanh liền cười nói. Mã Tiểu Linh nũng nịu: - Xa như vậy, vậy em không đi được thì làm thế nào? - Đi không được thì anh cõng em. - Vậy bây giờ anh cõng em đi. Mã Tiểu Linh cười lớn, liền nhảy lên lưng Diệp Thanh, đôi chân thon dài kẹp vào em của Diệp Thanh, một tay cô ôm cổ cậu một tay sờ sờ vào bụng nói: - Ái dà, bây giờ anh cũng có bụng sáu múi rồi đó. - Chứ sao. Diệp Thanh đắc ý ngẩng cao đầu lên, nói: - Bây giờ em mới phát hiện ra sao? - Đúng vậy, mới phát hiện ra mà. - Choáng, trước kia đã ấy ấy bao nhiêu lần rồi, em đều không thấy sao? - Đâu có, người ta đều nhắm mắt lại mà. Mã Tiểu Linh ngượng ngùng nói. - Vậy lần sau em mở mắt ra nhé, nếu là ban đêm, thì chúng ta sẽ bật đèn lên, tốt nhất trong phòng nên thiết kế vài cái gương to nữa, bốn phương tứ hướng đều có thể nhìn được. Diệp Thanh vừa cõng Mã Tiểu Linh chậm rãi bước đi, vừa nói hươu nói vượn, dù sao đêm hôm yên tĩnh, ở nơi này cũng không sầm uất cho lắm, nên cũng không lo bị người khác nghe thấy, cho dù có người nghe thấy thì đã sao nào, đã là đàn ông thì ai chẳng hiểu cái đó chứ. - Lưu manh, lưu manh quá. Mã Tiểu Linh tức giận vỗ vỗ vào đầu Diệp Thanh, cười rồi mắng yêu: - Cái tên tiểu tử này, càng ngày càng mạnh mồm rồi đó nha. Lập tức Diệp Thanh buồn rầu, hét lên: - Đâu có, gương cũng có thể dùng để tránh tà mà mà, em lại nghĩ đi đâu rồi đó. - Choáng, vậy gương nhỏ là được rồi, cần gì phải kiếm gương lớn làm chi. - Gương lớn mới trừ nổi, hơn nữa, nhìn ngắm cũng tốt hơn nữa mà. Diệp Thanh lúc này mới nói đàng hoàng chút. - Như vậy chẳng mắc cỡ chết đi được, em không đồng ý đâu, nếu anh mà đặt gương, thì em sẽ tìm người khác đó. Mã Tiểu Linh bĩu bĩu môi, lại hối hận rồi, cái tên tiểu tử này, sẽ không nghe lời mình nói chứ, cũng đi tìm người khác thì sao? Nghĩ cảnh Diệp Thanh và một người phụ nữ xinh đẹp nào đó đang hành sự mà có những tấm gương lớn chiếu được bốn phương tứ hướng thế kia, tự nhiên lại thấy ghen tị, thầm nói, cái tên tiểu tử này, lắm trò thật, nếu hắn muốn làm thật thì cứ thỏa mãn hắn đi, nhỡ hắn ra ngoài tìm hoa thì chết à. - Ai đó? Đột nhiên Diệp Thanh kêu lên.