Thần Y
Chương 398
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương thứ 398:Bệnh nhân đầu tiên của bệnh viện Ngân Hạnh
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- A,nơi này mới mở một bệnh viện?
Trần Khiết đang do dự không biết có nên vào hay không.Trong lòng rất đau khổ,đã có chút tuyệt vọng, rồi theo lời bác sĩ bênh viện Hoa Đống là các chuyên gia đệ nhất trong nước cũng nói như vậy,bệnh viện nhỏ bé này thì làm sao mà tin được?
Trần Khiết cẩn thận thăm dò,phát hiện,bệnh viện này cơ bản là không có bệnh nhân.Trống rỗng có điểm nhấn duy nhất,dường như khá trang hoàng, nhưng cái này thì có quan hệ gì với y thuật cao minh chứ?
Chỉ có thể thấy ở đây rất đắt,rất có thể chủ nhân của viện là lang vườn,đâu ra nhiều tiền như vậy,phen này phải đi vào viện Hoa Đống mới được,đã tiêu tốn không biết bao nhiêu là tiền rồi,đợi đến lúc đứa trẻ ra đời,còn phải tiêu nhiều hơn nữa.
Trần Khiết lại một lần nữa nước mắt giàn giụa nói:
-Anh,sao đi mất sớm vậy?để ta lại một mình đơn độc,em rất buồn…
-Em gái,đến để kiểm tra trước khi sinh à?
Ánh mắt sắc nhọn của y tá Tiểu Toa,thấy một cô gái yếu đuối nhu nhược phía trước cửa lắc lư,với cái bụng rất to.Chỉ nghĩ là cô ấy đến để kiểm tra,nhưng lại không tiện vào nên vội vàng ra nghênh tiếp.
Viện trưởng Diệp đã dặn chúng tôi rằng phải đối đãi với bệnh nhân thật hòa nhã,ấm áp như nắng mùa xuân.
-Ồ,ta không đến để kiểm tra.
Trong lòng thấy đau xót,có chút trốn tránh vì.
-Ồ,vậy trong người thấy không thoải mái à?cũng có thể đến xem a.Bệnh viện Ngân Hạnh của chúng tôi mặc dù mới khánh thành,nhưng vẫn là phân viện của bệnh viện Ngô Đồng,lai lịch rất rõ ràng.
Người y tá Tiểu Toa này cười cười giới thiệu.Tuy rằng khuôn mặt tròn trĩnh,là nụ cười độc đáo,riêng biệt của nghề y,nhưng lại có đủ sự chân thành và thân thiết,khiến cho người chưa đến cúng thấy ấm áp.
-Bệnh viên Ngô Đồng á?
Trần Khiết có chút thất thần hoảng hốt,nói theo bản năng.
-Đúng vậy,đúng vậy,chị nghe rồi à?
Tiểu Toa ngay lập tức hỏi.
-Hả?Không,không.
Trần Khiết lắc đầu,sau đó hỏi:
Nổi tiếng vậy sao?
Thầm nghĩ, rất nổi tiếng phải không?Trong lòng thiết nghĩ.Nếu như nổi tiếng thì bất luận thế nào cũng phải vào kiểm tra một phen,không chừng viện Hoa Đống làm sai thì sao?Chuyên gia thì sao chứ,chuyên gia cũng có lúc sai mà.
Trong lòng cô thật sự hi vọng, cái tin baby của mình bị chẩn đoán dị hình, là giả, là sai, là chẩn đoán sai, nhưng những gì cô nghĩ thì khó là sự thật lắm.
-Tất nhiên là nổi tiếng rồi,những mặt khác tôi không giám nói,nhưng chúng tôi ở thành phố Phù Liễu,tuyệt đối là bệnh viện hành đầu rồi,đặc biệt là viện trưởng Diệp của chúng tôi.Tuổi đời còn trẻ nhưng y thuật thì cực kì cao siêu,đến những chuyên gia có thâm niên cũng phải hết mực khen ngợi.
Y tá Tiểu Toa này lại khoa trương,đắc ý nói,như là nói về một minh tinh,khiến Trần Khiết thấy tò mò.
-Thực sự là lợi hại vậy sao?không biết có chữa khỏi được cho con của tôi không?
Trần Khiết có chút động lòng,nhưng không dám bước vào,không biết trong đó có phải là bệnh viện bình dân không?
Thực ra,bệnh viện Ngân Hạnh này thiết bị cũng chỉ bình thường thôi chẳng qua là mới thành lập mà thôi,vệ sinh làm tốt có vẻ sạch sẽ,rất hào nhoáng.Hơn nữa,Trần Khiết là người làm công,bình thường cũng chẳng tiếp xúc với cái gì xa hoa,đặc biệt là bệnh viện,do từ trước đến nay sức khỏe vẫn rất tốt.
Y tá Tiểu Toa biết rằng suy nghĩ của cô ấy là rất đỗi bình thường nên thân mật cười và nói:
-Nói cho cô biết một tin vui nhé,khoa cấp cứu của bệnh viện vừa mới mở,khám miễn phí trong ba ngày,không tin hãy nhìn xem.
Nói xong rồi chỉ tay ra cửa chính vừa mới chuyển tấm biển quảng cáo ra.Trần Khiết vừa nhìn ra quả nhiên là như vậy,lại càng mềm lòng rồi.
...
- ChịViện Viện đây là bệnh nhân đầu tiên,nhưng…
Khoa cấp cứu bác sĩ Ngụy khi thấy Ngô Viện Viện,lập tức tiến lại gần,nhẹ nhàng nói.
-A?
Ngô Viện Viện trong lòng thấy sợ hãi,bệnh này nằm trong danh sách thường gặp nhưng không dễ chữa khỏi đâu,chỉ có thể dự phòng là chính mà thôi.Mặc dù bệnh viện Ngân Hạnh này cũng có thể tiến hành phẫu thuật ngoại khoa,nhưng trị liệu có kì hạn,ví dụ như trường hợp của Trần Khiết đây,dị dạng vô cùng nghiêm trọng thì cũng không có hiệu quả lắm.
-Vậy kiến nghị cô gái phá thaai vậy?
Ngô Viện Viện thẳng thắn nói.cô ấy cũng biết,câu nói này có chút vô tình,có người mẹ nào muốn bỏ đứa con của mình đâu?Tình mẫu tử mà,mỗi ngày đều cảm nhận được hơi thở của thai nhi,đối với người mẹ mà nói,đứa tre mặc dù chưa được sinh ra,nhưng đã trở thành một sinh linh tồn tại trên đời rồi.
-Tôi cũng có kiến nghị như vậy,nhưng chưa kịp nói,cô gái này đã vội vàng kích động rồi,tinh thần không ổn định,ta sợ ảnh hưởng tới thai nhi,nên để các y tá bọn họ an ủi vậy,sau đó tìm người đến nghĩ cách thương lượng.
Ngô Viện Viện trầm tư một lúc,cuối cùng thì bất đắc dĩ lắc đầu,giễu cợt nói:
Xem ra,lại phải làm phiền viện trưởng Diệp và viện phó Mã rồi, ý, xem ra cái chức vụ chủ nhiệm khoa cấp cứu của tôi nó thế nào ý.
- Đâu có, chị Viện Vieenjm y thuật của chị cũng rất cao minh mà, chỉ có điều ca bệnh này khó giải quyết quá thôi.
Ngụy Tư Khỉ an ủi nói.
Ngô Viện Viện gât gật đầu,nói:
-Tôi đến xem thế nào, câukđi gọi Diệp viện trưởng và Mã viện trưởng đi, bệnh nhân đầu tiên không thể bó tay được..
- Uhm.
Ngô Tư Khỉ chạy lên phòng của viện trưởng, tinh thần cũng thấy vui vui, không biết lần này viện trưởng Diệp sẽ có chiêu gì nữa đây? Sau đó lại khinh hãi, thầm nói, có phải mình đã quá sùng bái chủ nghĩa rồi không, sao không lo lắng cho bệnh nhân trước mà chỉ biết đợi viện trưởng Diệp tới để giải quyết nhỉ.
Nhưng, viện trưởng Diẹp dù sao cũng trẻ tuổi mà,ngay cả những chuyên gia dày dặn kinh nghiệm,đối mặt với tình huống này cũng bó tay, viện trưởng,hắn Diệp không biết có thể làm gì được không?
Nhưng đâu biết rằng,đàn ông cấm kị nhất là người khác nói”không được”
-A,thiệt..
Ngụy Tư Khỉ vừa tới cửa phòng của vtm trong lòng vừa có những suy nghĩ có vẻ không kính trọng Diệp Thanh, thì lập tức nghe thấy trong phòng vang lên tiếng hắc xì rất đanh của Diệp Thanh vang ra. Bỗng cảm thấy có chút kinh hãi, không phải ngẫu nhiên như vậy chứ? Vwafm mới nghĩ không hay về anh ấy, mà anh ấy liền hắc xì hơi liền rồi, đúng là quá mẫn cảm rồi.
Trong phòng, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đang tiến hành thảo luận công việc,ví dụ như Mã Tiểu Linh đề xuất vấn đề tuyên truyền,đồng thời cũng đề cập tới vấn đề sửa chữa bệnh viện,nhưng không thể làm quá lòe loẹt,khiến cho mọi người nơi đây thấy là sa hoa.Dù sao tbệnh viện Ngân Hạnh chúng ta chủ yếu phục vụ những người dân lao động, đều không phải là những người có quyền thế giàu có, những người giàu có thì đều có những bệnh viện quen thuộc của bọn họ rồi.
Hành y tế thế,vốn dĩ phải lấy dân chúng làm đối tượng chính,những người đó mới là thế yếu,mới cần được các bác sĩ quan tâm giúp đỡ.
Diệp Thanh đột nhiên thể hiện sự đồng ý:
-Vẫn là Tiểu Linh cẩn thận tỉ mỉ, bình thường anh không chú ý tới vấn đề này.
-Anh ý à,một lòng một dạ nghiên cứu y thuật,loại việc vặt này,hãy để em quản lý thay anh.
Diệp Thanh lập tức nắm được điểm yếu của Mã Tiểu Linh,trong lòng cảm động,muốn hôn một cái để báo đáp.
-Thiệt là,nhân cơ hội bắt nạt,không được, hơi một tí là muốn cái kia rồi.
Mã Tiểu Linh tức giận,Diệp Thanh lại hôn mạnh hơn,Mã tiểu Linh liền đứng dạy chạy,lại bị Diệp Thanh nhanh chóng đuổi theo chặn lại ôm lấy.Sau đó,ấn tại bàn làm việc mà hai chân của Mã Tiểu Linh nhấc cao lên đặt trên vai của Diệp Thanh ,kẹp lấy cổ hắn.Không ngừng cười.
Tư thế hai người ham muốn đến cực điểm,vốn là đùa giỡn Diệp Thanh cũng không khỏi cảm giác như thật, cậu nhỏ lại bắt đầu quật khởi, rồi cồm cộm ngay giữa hai chân của Mã Tiểu Linh, như muốn chọc ngay vào lớp quần bò kia vậy.
Đúng lúc này,một tiếng “hắt xì”,cánh cửa của phòng làm việc đã bị đẩy ra , Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh liền giật mình quay đầu nhìn, thì thấy Ngụy Tư Khỉ đang há hốc mồm, đang ngẩn người ra đứng ở giữa cửa.
-Cái này, cái này thường xuyên nghe nói Diệp viện trưởng và Mã viện trưởng hoang đường như thế,thích làm những chuyện này vào ban ngày ,không ngờ rằng đó lại là sự thật.
Ngụy Tư Khỉ mặt mày ửng đỏ lên, tim đập thình thịch.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ngẩn người ra, Mã Tiểu Linh vẫn là người phản ứng nhanh nhất, hai chân liền đẩy Diệp Thanh rời ra, sau đó nhảy xuống đất, rồi chỉnh lại quần áo, vẻ mặt ôn hòa, ngượng ngùng nói:
- Tư Khỉ, không phải cậu nghĩ ngợi đâu.
Diệp Thanh cũng vội vàng giải thích:
-Chúng tôi chỉ đùa chút thôi.
Ngụy Tư Khỉ bĩu bĩu môi, thầm nói, tin được hai người mới là lạ, hai người đều còn trẻ mà, yêu nhau rồi làm những việc đó cũng là thường thôi mà, như vậy còn khiến người ta ngưỡng mộ ý chứ, không biết khi nào mình mới tìm được một người bạn trai nữa, nếu có thì cũng đưa anh ấy tới bệnh viện để làm việc đó cho khác lạ.
Nhưng,hiện giờ không có chút tinh thần nào, Ngụy Tư Khỉ liền nhanh chóng định lại thần, rồi kể lại những bệnh tình của nữ bệnh nhân cho hai người nghe.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh kinh hãi,vội tới phòng khám,hai người như đi chiến trận,bước vài bước.Mặc dù có chút lo lắng nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại được.
-Bị truyền nhiễm ký sinh trùng,tràn dịch não có dấu hiệu sứt môi và hở hàm ếch,viêm võng mạc,bệnh đục tinh thể,bệnh vàng da và thủng can tỳ.
Diệp Thanh đi vào phòng chẩn đoán lieenf nhìn thấy một người 21,22 tuổi,kẹp hai bím tóc,thần sắc tiều tụy,khuôn mặt đau khổ,đang khóc sướt mướt mà người y tá Tiểu Toa,Tiểu Quyên và chủ nhiệm khoa Ngô Viện Viện đang ở bên an ủi.Diệp Thanh lập tức dùng những thiếc bị cao cấp trên cổ tay mình kiểm tra một lượt cho cô gái, trong chốc lát đã biết được tình hình bệnh tình của thai nhi trong bụng Trần Khiết rồi.
- Diệp viện trưởng, Mã viện trưởng.
Ngô Viện Viện đứng lên,nhẹ nhàng nói qua những sự việc một lần, y tá Tiểu Quyên vừa đưa lên tờ báo cái về siêu âm lên.
Mã Tiểu Linh nhìn,chỉ thấy mặt trên viết:Đầu thai nhi rõ ràng lớn hơn tuổi của thai nhi, chu vi đầu to hơn cả bụng và vòng ngực của thai nhi, tỉ lệ ở đầu thai nhi cũng không cân đối lắm.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương