Thần Y

Chương 397

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 397: Thương thay thân phận đàn bà Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Thấy mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Ngô Viện Viện tiếp tục nói: - Vấn đề thứ hai là, về việc sử dụng nhân viên, khoa cấp cứu chúng tôi mới tuyển được mấy nhân viên nhưng đều mới tốt nghiệp không lâu, tương đương với trình đó bác sĩ thực tập, không phải là nói không hoan nghênh những sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng tính chất của khoa cấp cứu không giống các khoa khác, cần những người có nhiều năm kinh nghiệm, nhân tài toàn diện, tốt nhất là những bác sĩ đã từng trải qua lâm sàng ở các khoa khác, nhưng chúng ta vẫn chưa xây dựng các khoa khác, nên vấn đề này có chút mâu thuẫn. Trình độ y học của cô gái này cũng tương đối vững vàng, cũng đã từng rèn luyện vài năm ở bệnh viện Ngô Đồng rồi, cũng được gọi là người có kinh nghiệm và thâm niên, nên đề cấp tới vấn đề này rất thẳng thắn và tương đối có chủ trương. Diệp Thanh trầm ngâm nói: - Cái này, để tôi xem có thể để bọn họ qua bệnh viện Ngô Đồng thực tập một thời gian, rồi sau đó lại điều về đây, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nên tốt nhất khoa cấp cứu chúng ta nên tự nghĩ ra cách, ví dụ, nhân cơ hội mới khai trương, tiếng tăm chưa có lắm, bệnh nhân lại ít thì chúng ta nên mở những lớp bồi dưỡng, diễn tập, để nâng cào trình độ nghiệp vụ của những người mới đó. Mã Tiểu Linh nói: - Về phần nhân sự của khoa cấp cứu, phải vô cùng coi trọng, bởi vì những tiếng huống đột phát không thể nào tránh khỏi, cái này đòi hỏi những nhân viên y tế của chúng ta không được hoảng hốt sợ hãi, phải định được thần, cái này cần nhờ Viện Viện, chị phải bồi dưỡng vấn đề tâm lý này. Hứa Thành Đức vuốt cằm nói: - Vấn đề tâm lý được đặt lên hàng đầu, nếu gặp một tình huống nào đó mà cứ luống ca luống cuống, cho dù y thuật của anh có cao đến mấy cũng chẳng phát huy nổi. Cái người này đúng là đã từng làm ở khoa cấp cứu rồi có khác, khi thấy bệnh viện có tình huống gì là có thể không bị hoảng hốt, nên rất có tư cách nói về vấn đề này. Nhưng, Diệp Thanh cũng biết, Hứa Thành Đức thực ra rất có tình thương, không phải những loại y đức bại hoại, những loại bác sĩ máu lạnh đâu, chỉ có điều tính cách như vậy rồi, nên cậu cũng không thu xếp người này nằm dưới trướng của mình được. Diệp Thanh lại nói: - Khoa cấp cứu có lẽ không phải lập ra để kiếm tiền, nhưng với tầm ảnh hưởng lớn nó có thể liên quan tới cả tổng thể bệnh viện, nên khoa cấp cứu phải làm tốt mọi công việc để sau này chúng ta xây dựng các khoa khác mới thuận lợi được. Mã Tiểu Linh gật đầu nói: - Khoa cấp cứu không phải là một khoa đơn thuần, không phải cứ đem bệnh nhân chuyển đi là được đâu. Sau đó lại nói tiếp về những kinh nghiệm những vấn đề chi tiết khác của khoa cấp cứu, ví dụ như, làm thế nào để thiết kế khoa cấp cứu có đặc thù riêng biệt, coi trọng việc nghiên cứu khoa học, và tiếp tục phát triển bệnh viện vân vân. Cô vốn là chuyên gia có kinh nghiệm ở khoa cấp cứu, lại đã từng làm chức chủ nhiệm khoa, nên mọi người nghe đều gật đầu lia lịa. Ngô Viện Viện là cấp dưới lâu năm của Mã Tiểu Linh, cái chị này cũng đáng để người ta kinh phục, lúc đó vừa nghe vừa lấy bút viết, đêm những gì Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nói ra ghi hết lại, để sau khi về sẽ cân nhắc kỹ lưỡng hơn. Tiếp theo, mọi người đều phát biểu ý kiến riêng của mình, không khí lúc đó vô cùng sinh động náo nhiệt. Ninh Não Nhi ngẫm nghĩ rồi nói: - Còn một điểm nữa, những nhân viên của khoa cấp cứu nên đãi ngộ cao hơn một chút, dù sao, công việc cấp cứu cũng rất vất vả, tiền lương mà ít, thì rất nhiều y bác sĩ không muốn làm đâu. Tiểu Tiêu nói: - Đúng đó đúng đó, gần đây tôi làm công tác tuyển dụng, tôi hiểu rõ nhất, có rất nhiều bác sĩ, cho dù là học lực hay là kinh nghiệm đều rất tốt, nhưng khi nghe nói tới chế độ đãi ngộ của bệnh viện chúng ta, liền tỏ ra không muốn tuyển vào nữa, thêm vào đó, bệnh viện chúng ta lại mới thành lập, rất nhiều trang thiết bị còn thiếu thốn, nên việc tuyển người rất khó khăn. Diệp Thanh cũng nói luôn: - Không có công việc nào là không khó cả. Trong lòng thầm nói, mình tự học y thuật còn khó hơn gấp nhiều lần, đều cố gắng chắt nhặt những thời gian rảnh rỗi để nghiền ngẫm, cho nên mới có thành tựu như ngày hôm nay, hơn nữa, đây cũng chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, học càng nhiều, càng thấy y thuật của mình càng tầm thường. Đương nhiên, y thuật của cậu trong đương đại thì chẳng ai bằng được rồi, còn giỏi hơn cả những giáo sư rồi chuyên ra kia gấp nhiều lần, cũng được gọi là tông sư của giới y học đương đại rồi. - Ồ, biết rồi ạ. Tiểu Tiêu rụt cổ lại, rồi trộm trộm lè lưỡi, rất rõ ràng, bị sự nghiêm khắc của Diệp Thanh sợ mất hồn rồi. Mã Tiểu Linh liền cười, thầm nói: - Cái tên này, uy danh cũng ngày một tăng lên đó nhỉ, hơi tỏ ra không hài lòng cái là những người này đã thấy sợ rồi. Thực ra, cái này cũng bình thường thôi mà, những người thường làm lãnh đạo, càng ngày sẽ càng có những uy danh đặc thù riêng, huống chi, Diệp Thanh là lãnh đạo của Tiểu Tiêu nữa chứ. Lý Tiểu Miêu với thân phận là phụ trách vấn đề y tá hộ lý, lúc này cũng đứng dậy tỏ thái độ: - Hộ lý chúng tôi nhất định sẽ theo sát bước chân của viện trưởng Diệp, tích cực tham gia những lớp bồi dưỡng, phấn đấu trong vòng một tháng sẽ biến những nhân viên mới thành những nhân viên thành thạo và có đủ năng lực làm việc. Lời này cũng có chút nịnh bợ, mà Diệp Thanh nhà ta lại rất ghét những ai nịnh bợ, nhưng, ai cũng biết quan hệ giữa Lý Tiểu Miêu và Diệp Thanh cũng không phải là bình thường, những câu nịnh bợ này đâu phải ai cũng học được. Diệp Thanh liền cười nói: - Áp lực của Tiểu Miêu cúng lớn lắm đó, cũng không được phớt lờ, làm y tá, trình độ nghiệp vụ là thứ nhất, sự cẩn thận, tỉ mỉ là quan trọng nhất. - Biết rồi ạ. Lý Tiểu Miêu hé miệng cười, rồi đồng ý. Rồi sau đó lườm lườm Diệp Thanh một cái, thầm nói, anh chỉ biết tìm cơ hội để đánh vào điểm yếu của tôi thôi, chẳng phải đang ám chỉ vụ cho nhầm thuốc trước kia sao, sau này tôi cũng có mắc chút sai lầm như thế nữa đâu. Diệp Thanh cười nói: - Áp lực của tôi cũng rất lớn, nếu bệnh viện lớn mà xây dựng lên, cũng không phải là việc đơn giản gì, nhất là muốn xây dựng bệnh viện Ngân Hạnh vừa to vừa mạnh, để trở thành vương binh đầu ngành ở Ninh Thành này. Mã Tiểu Linh nói: - Trước tiên là thứ nhất Ninh Thành, sau đó là đứng đầu toàn quốc. Mọi người lập tức đồng thanh nói: - Sau đó là đứng đầu toàn thế giới nữa. - Ha ha. - Ha ha. ... Mọi người đều nhìn nhau cười lớn, bừng bừng tin tưởng, làm bác sĩ ngoài chữa bệnh cứu người, ai mà chẳng muốn có thanh danh chứ? Nhất là cái danh hiệu Thần Y kia, ai mà có cái danh đó thì đúng là bừng sáng cả đời. Tiếp theo, giải tán cuộc họp, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh lại tiếp tục lưu lại phòng họp để bàn một số việc, còn những người khác đều về làm việc rồi, Lý Tiểu Miêu là người đi sau cùng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Mã Tiểu Linh cười ha ha nói: - Tiểu Miêu, từ khi nào mà em cứ nhăn nhó như vậy, có chuyện gì thì cứ nói ra đi nào. Diệp Thanh cũng hào sảng nói: - Chúng ta là ai mà phải ngại. Lời này, cũng là học được tử Lý Tiểu Miêu đó, lúc này Lý Tiểu Miêu liền hì hì cười, tiến lại gần, rồi nói: - Chính là em trai tôi, Lý Tiểu Hổ đó ạ. Diệp Thanh kinh ngạc hỏi: - Tiểu Hổ làm sao? Không phải để nó đi học rồi sao? Lý Tiểu Miêu nói: - Đi học đâu chứ, nó đã lớn thế kia rồi, còn để nó học tiểu học nữa, sao nó đồng ý chứ, cho dù nó có đồng ý, thì những bạn cùng lớp sẽ cười chê nó, cho nên, đi được vài hôm lại không đi nữa. Mã Tiểu Linh tỏ ra thấu hiểu nói: - Không đi cũng được, ở nhà tự học, như vậy cũng có thể thành tài được. Diệp Thanh dường như đã đoán được tâm tư của Lý Tiểu Miêu, rồi dò hỏi: - Có phải cô muốn nó tới làm việc ở bệnh viện này phải không? Ánh mắt Lý Tiểu Miêu lập tức sáng bừng lên, thầm nói, đúng là tên Diệp Thanh này hiểu mình nhất, mình tỏ chút thái độ là hắn đoán ra được rồi, ha ha. - Uhm, đúng vậy, chỉ có điều ngại không dám nói, dù sao, học lực của nó quá kém mà. Lý Tiểu Miêu có chút ngượng ngùng, vội nói tiếp: - Cho dù để nó là tap công cũng được, nó là đứa thông minh, học lỏm cũng rất nhanh. Diệp Thanh không khỏi khúc khích cười, lại còn nói học lực thấp nữa chứ, nó có chút học lực nào đâu chứ, nhưng dù sao nó cũng là đồ đệ của mình, hơn nữa, nhưng trong cái họa lại có cái phúc, tuy ngu si bao nhiêu năm, nhưng một khi đã trở lại bình thường, đã tỏ ra là một đứa rất thông minh, hơn nữa còn có sở trường về xúc xắc nữa, xúc phát nào là trúng phát đó, vậy cũng coi là nhân tài rồi. Ừ, cứ để nó tới bệnh viện làm tạp vụ đã, đơi sau này khoa đông y được thành lập thì sẽ điều nó tới khoa đó, dần dần truyền cho nó chút y thuật, anh trai mình cũng được bố mình truyền cho như vậy mà. - Anh cười cái gì thế? rốt cuộc có được không hả? Lý Tiểu Miêu có chút không vui, không ngờ dám cười chê người ta. - Được chứ, có gì mà không được, y tá trướng Lý đã lên tiếng thì tất nhiên là được rồi. Diệp Thanh cười nói. - Á, vậy cảm ơn anh quá, tôi lập tức sẽ báo cho nó tiên vui này, ngày nào nó cũng muốn tới thành phố của tỉnh như muốn phát điên lên. Lý Tiểu Miêu nói xong liền nhảy dựng lên rồi chạy ra ngoài, chắc chắn là gọi điện thoại rồi. ...... - Tôi phải làm sao đây? Bảo bối, mẹ nên giữ con hay là bỏ con đây? Trần Khiết đi trên đường khu kinh tế mới, than vãn, nước mắt nhạt nhòa, mới hai mốt tuổi đã đi làm công nhân của một xưởng may, sau đó quen được một chàng trai rất nhiệt tình, rồi hai người yêu nhau. Đến lúc kết hôn, tiếc rằng, trời có lúc sáng lúc tối, người có phúc có họa, chàng trai kia nửa đêm tan tầm, thì gặp bọn cướp, nhưng lại chống đối nên bị ba thằng cướp đâm chết, đau thương đến tột cùng. Chu dù sau này bọn cướp đều bị bắt lại, đều đem ra công lý , nhưng cũng không lấy lại được người tình của mình nữa rồi. Trần Khiết mang thai, chưa kết hôn mà đã có chửa, đứa trẻ không có cha, nhưng chuyện này cũng không đáng lo lắng lắm. Bản tính của cô vốn lạc quan, thầm nghĩ, anh đã không còn nữa rồi, cốt nhục duy nhất của anh, mình nhất định sẽ lưu giữ lại, cho dù là người mẹ đơn thơn cực khổ vất vả thế nào mình cũng phải giữ. Vốn dĩ, sự tồn tại của đứa bé, sẽ dần nguôi ngoai sự ra đi của người tình, nhưng, một lần đến bệnh viện kiểm tra, chính là bệnh viện duy nhất của khu kinh tế mới, lúc kiểm tra, bác sĩ nói với cô, thai nhi bị truyền nhiễm do ký sinh trùng, kiến nghị cô lập tức phải bỏ cái thai này đi. Như sấm dội ngang tai, như ngàn vạn tảng đá đang đè vào đôi vai nhỏ bé của cô ấy.