Thần Y

Chương 396

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương396: Hình thức ban đầu Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Anh biết được là tốt rồi, Trần Du sắp tắm xong rồi, mau chạy đi,lát nữa để cô ấy trông thấy.Thì chị còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. Ninh Não Nhi cũng có chút xấu hổ,ngượng ngùng,vừa đứng sang một bên sửa soạn quần áo vừa đẩy Diệp Thanh ra ngoài cửa.. - Được rồi,ngày mai anh lại đến tìm em. Diệp Thanh nhớ mãi không quên thầm nghĩ.Đây không phải là lúc,nếu không, nhất định phải thể hiện một phen,một đêm đến chơi bảy lần, có chết cũng cam lòng. Não Nhi à!ta nguyện vì em mà có thể đổi cả tính mạng này. -Truyện đó nói sau đi,anh đi trước đi. Ninh Não Nhi tức giận trợn mắt lườm hắn một cái,đã tống hắn ra khỏi cửa.Sau đó đóng soạch cửa lại rồi đột nhiên cả người dựa vào tấm cửa đối diện,nghĩ lại cảnh vừa rồi,tim đập thình thịch,không ngờ lần đầu tiên sờ vào cái đó của đàn ông,lúc đó tim càng đập mãnh liệt hơn. Mặc dù,không cùng Diệp Thanh hợp tác triệt để,hòa hợp thành một,nhưng cũng thấy mơ hồ có một cảm giác tuyệt vời lan tỏa khắp cơ thể,làm cho con người có cảm giác thoải mái muốn dừng cũng không được.Nhưng hình như vẫn không đủ mãnh liệt để đẩy mình vào trận bão a. Ôi!tên này,không ngờ dễ dàng xuất nhanh như vậy.Ha ha,không biết nữ bác sĩ bạn gái của hắn kia dạy dỗ hắn kiểu gì?Bụng nghĩ,nếu như thay mình là người khác nhất định sẽ làm tốt hơn Mã Tiểu Linh đó,đảm bảo Diệp Thanh phải mãnh liệt dai sức hơn nhiều.. Nếu Diệp Thanh biết, trong ý nghĩ của Não Nhi cậu lại non nớt đến thế,không biết là nên vui hay buồn,nhưng dù sao thì cũng nhất định là tủi thân ,đàn ông mà,có ai muốn để lại ấn tượng đó trong lòng phụ nữa chứ?huống hồ hắn là người có thể kéo dài thời gian,cũng không phải là đồ vô dụng mà còn là”Đại năng” nữa chứ. ... Diệp Thanh rầu rĩ bước ra cửa.Không,nên nói là bị đuổi mới đúng,bỗng thấy cực kì xấu hổ thầm nghĩ hya là thấy mình không ổn nên mới đuổi chính mình đi.Buồn bực thật, sau này không còn mặt mũi nàonào nhìn mọi người nữa rồi. Tuy nhiên,vừa mới nghĩ tới nét mặt của Ninh Não Nhi thì lại thấy hưng phấn trở lại, Não Nhi không phải là người như thế.Mặc dù nói giữa nam và nữ,truyện đó rất quan trọng,nhưng không phải là hoàn toàn, Não Nhi không phải là tục tỉu như thế,chỉ là dùng biện pháp lâu dài để chọn người mà thôi. Lập tức lắc đầu cười, , trong đầu nghĩ ngợi linh tinh,cũng không biết là tại sao lại nghĩ ra như thế nữa, đúng là coi thường Não Nhi rồi. Chiếc đèn trên cầu thang,theo tiếng đóng cửa của Não Nhi mà sáng lên, Diệp Thanh ngạc nhiên đứng dậy nhìn cánh cửa nhà đối diện của Nhan Tuyết Khâm.Nghĩ bụng,vốn chuẩn bị trong chốc lát,nhân tiện cảm ơn sự chăm sóc của cô ấy,nhưng xem ra kiểu này thì không ổn rồi,mùi cơ thể nồng nặc,cái quần thì rách một mảnh bị cô ấy nhìn thấy rồi,còn không biết phải nhìn mình như thế nào. Khẽ lắc đầu và đi xuống phía dưới lầu. Hồn nhiên không biết rằng, cửa đằng sau lưng mắt mèo,đôi mắt to tròn đang dõi theo hắn,đúng là Nhan Tuyết Khâm nàng vẫn để ý đến động tĩnh bên ngoài,muốn xem xem tối nay Diệp Thanh có ra ngoài hay không.Lúc này cuối cùng cũng đợi được. Nhưng,hắn sao trông có chút ủ rũ thế kia.Lẽ nào,bị hai cô nương cự tuyệt rồi?không thể như vậy,bọn họ lẽ ra phải có quan hệ đó từ sớm rồi mới đúng chứ?Nếu không Ninh Não Nhi tại sao lại tận tâm tận lực giúp hắn mở công ty? Nhan Tuyết Khâm nhìn theo bóng sau lưng của Diệp Thanh cho đến khi hắn khuất dần xuống lầu,thì mới quay về phòng đi tắm. ... -Não Nhi,hai người vừa rồi làm gì vậy? Diệp Thanh đâu? Trần Du tắm xong,quàng mỗi chiếc khăn tắm rồi đi ra,một đôi chân thon dài trắng ngần rất duyên dáng. -Không làm gì cả,anh ta ngồi một lát rồi đi rồi. Ninh Não Nhi vừa cắn hạt dưa vừa nói.Truyện lúc nãy tự nhiên không thể thừa nhận,nếu không Diệp Thanh sẽ bị người đàn bà kia cười chết mất.Chị có thể cười hắn,người phụ nữ khác thì không được, dù là tiểu thư khuê cát cũng không. Trần Du vừa sấy tóc vừa cười hì hì nói. Ninh Não Nhi và cô sớm chiều đều ở chung với nhau, làm sao mà không biết cái ý nghĩ của cô chứ, lúc đó liền gắt giọng nói: - Đâu có, cô nghĩ ngợi linh tinh rồi. - Ha ha, tôi có nói gì đâu, lẽ nào hắn chỉ ngồi một lát rồi đi sao? Trần Du chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói. - Hừ, chán chẳng buồn nói chuyện với cô nữa. - Chị chột dạ rồi đúng không? - Đâu có. - Còn không có nữa, mặt đã đỏ bừng lên rồi kìa. - Là do trời nóng thôi. - Haiz, sao trong phòng này lại có một mùi lạ lạ thế nhỉ? Hình như là mùi cái ấy của đàn ông, cái... -... tôi đi tắm đây. Ninh Não Nhi chột dạ quá rồi, vội trốn vào nhà tắm. Trong phòng khách, Trần Du cười ha hả, đừng cho rằng tôi không biết hai người làm gì nhé, cái tên Diệp Thanh kia bình thường cũng lợi hại lắm, không ngờ hắn lại làm việc đó với cả Ninh Não Nhi nữa, xem ra không ổn rồi, một mình Não Nhi thì chắc chắn ăn đủ rồi. ...... Khoa cấp cứu bệnh viện Ngân Hạnh. Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải, Ngô Viện Viện, Lý Tiểu Miêu, Tiểu Tiêu và những cán bộ bệnh viện đang thảo luận việc kiến thiết khoa cấp cứu. Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải và những người khác sau này đều đảm đương một khía cạnh, có một phòng mạch riêng, Lý Tiểu Miêu là y tá trưởng, kiêm luôn quán lý bộ phận y tá, Tiểu Tiêu thì đổi nghề làm hành chính nhân sự, kiêm nhiệm thư ký viện trưởng, theo lời cô mà nói, rất thích những công việc hành chính. Ngô Viện Viện thì đảm nhiệm chủ nhiệm khoa cấp cứu, nhìn người như cái tên vậy, rồi đứng dậy phát biểu trước: - Khoa cấp cứu như một bệnh viện thu nhỏ vậy, là nơi có khả năng phản ứng năng lực tổng hợp của một bệnh viện, cho nên tôi rất tán thành cách làm của viện trưởng Diệp, trước hết chúng ta xây dựng khoa cấp cứu trước, sau đó dần dần xây dựng các khoa khác, không cần thiết phải đợi tất cả các công đoạn đều chuẩn bị xong mới khai trương, tới lúc đó chắc kinh phí chi ra lúc nhàn dỗi rất nhiều. Đổng Kế Khải đùa giỡn nói: - Cô là chủ nhiệm khoa cấp cứu, tất nhiên là muốn xây dựng khoa cấp cứu trước rồi, tôi là chủ nhiệm khoa ngoại cũng về sau thôi. Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười ồ lên, bởi vì tất cả những người ngồi đây, ngoài khoa cấp cứu được xây dựng trước còn các khoa khác chẳng phải cũng dựa vào khoa cấp cứu để khám chữa bệnh sao. Diệp Thanh nói: - Hôm nay chính là tiếp thu ý kiến của quần chúng, xem làm thế nào xây dựng khoa cấp cứu lớn mạnh, mọi người có ý kiến gì thì cứ nói ra, đừng giấu làm gì. Ngô Viện Viện cười nói: - Tôi thấy khoa cấp cứu có hai vấn đề cấp thiết nhất, thứ nhất phải tuyển những bác sĩ có năng lực vào làm ở khoa cấp cứu, tuy rằng tất cả mọi người hiện đang giúp đỡ khoa cấp cứu, nhưng một thời gian sau, lúc đó các khoa khác đã xây dựng xong, như bác sĩ Hứa, bác sĩ Đổng đều rời khỏi, còn viện trưởng Diệp và phó viện trưởng Mã sẽ về làm đúng chức trách của mình, cũng sẽ không còn ở lại khoa cấp cứu nữa, vậy thì khoa cấp cứu của tôi thảm rồi, khó mà gánh vác nổi...