Thần Y

Chương 368

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 368: Thái độ thay đổi 180 độ (1) Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Cuối cùng cũng về tới nhà rồi. Diệp Thanh và Diệp Tĩnh đẩy cửa cổng, lập tức cảm thấy một không khí xa xưa hiện về, đây là nơi từ nhỏ tới lớn cậu ở mà, nên những hồi ức tự nhiện hiện về. Những hàng cây, những bờ rào, những viên gạch cũ kỹ... những đồ vật vẫn như ngày đầu, không có gì thây đổi lắm. Cho dù hiện tại vẫn là mùa đông nhưng lá ngân hạnh cũng đã rụng hết rồi, nhìn chỉ còn mỗi cành cây trơ trụi. Đẩy cửa đi vào, Diệp Thanh và Diệp Tĩnh thấy chị dâu Xà Tư Na đang giặt quần áo, còn cháu gái Diệp Tử Kỳ, tên thường gọi là Táo, đang ngồi trên một chiếc ghế chăm chú làm bài tập, đầu nghiêng nghiêng như đang suy nghĩ gì đó, nhìn rất đáng yêu. - Á chú, cô, hai người về rồi à. Táo nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mừng rỡ, rồi vứt bút vở đó nhảy lên, chạy tới chỗ Diệp Thanh và Diệp Tĩnh. Cùng lúc này, chị dâu Xà Tư Na cũng chẳng buồn đứng dậy, chỉ liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục giặt quần áo, dường như không có gì xảy ra vậy. Diệp Thanh và Diệp Tĩnh cũng không cảm thấy lạ lùng, chị dâu là như vậy rồi, từ trước tới giờ đều như vậy rồi, nếu mà mừng rỡ nhảy lên như Táo thì mới đáng sợ ý. Nhưng, Diệp Thanh cũng nể mặt anh cả, cũng không trách gì chị ấy, hơn nữa, đều là người một nhà mà, cũng không cần phải so đo làm gì, cậu là người khoan dung mà hiểu biết, lấy đại cục làm trọng nên không tỏ thái độ gì. - Chú. Táo chạy nhanh tới ôm chầm lấy chân Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh cảm thấy rất vui. Lập tức đặt hành lý xuống, rồi ôm chầm lấy cháu gái rồi hôn một cái vào trán cô bé nói: - Ái dà, Táo càng lớn càng đáng yêu. - Người ta là ai chứ, người ta nổi tiếp xinh đẹp đáng yêu khắp cả thôn Diệp Gia này, chú, chú có nhớ cháu không? Diệp Tử Kỳ mặt mày xinh như hoa, khuôn mặt như một bình sứ xinh đẹp, như một tiên đồng vậy, ai nhìn thấy cũng phải véo một cái mới được, lúc này cứ ôm chặt cổ Diệp Thanh, rồi thơm lại vào mặt Diệp Thanh một cái, nũng nịu nói. - Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, làm sao chú không nhớ Táo được chứ? Diệp Thanh cù cù cô bé rồi nói. Xà Tư Na hậm hừ nói: - Cái con bé này, ngay cả bố nó còn không thân thiết như vậy, không biết Diệp Thanh có gì tốt mà nó thích chơi với chú thế chứ. Đồng thời trong lòng cảm thấy uất ức, còn cảm thấy có chút ghen tức nữa chứ. - Vậy chú nghĩ cái gì? Táo sờ sờ tóc của Diệp Thanh, vê vê thành búi, nghiêng nghiêng đầu vẻ rất nghiêm túc hỏi. - Nhó dáng vẻ đáng yêu cảu cháu đó. Diệp Thanh vuốt vuốt mũi cô bé cười nói. - Không được, phải nói cụ thể cơ. Táo lắc đầu nói: - Cô giáo nói rồi, phải tỉ mỉ chi tiết mới, chú hiểu không? Diệp Thanh “...” - Hài, vừa nhìn thấy cháu là không hiểu rồi. - Vậy chú nói xem, chú nhớ cháu chi tiết thế nào nào? - Ha ha, ví dụ, chú muốn nhìn thấy Táo, là muốn gọt táo luôn. Táo chớp chớp mắt, sau đó nói lớn, chưa nói hết câu, đã cười sặc sụa lên rồi. - Đồ quỷ, lát nữa chú sẽ gọt táo cho cháu nhé. Diệp Thanh khẽ búng vào trán cô bé. Xà Tư Na không kìm nổi liếc một cái rồi lại thầm nói: - Chẳng phải chỉ gọt vài quả táo thôi sao, thế mà đã lấy được lòng con nhỏ này rồi, xem ra tối này mình phải dạy bảo nó một trận mới được, nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có chơi đùa với người chú vô dụng này nữa, nếu con không nghe sẽ bị đánh đòn mà. - Táo, cháu xem đây là cái gì nào? Diệp Tĩnh cười ha ha, rồi véo nhẹ vào má cô bé, rồi lấy ra con búp bê Barbie Diệp Thanh mua cho, vừa lắc lắc vừa trêu đùa con bé. - A, búp bê Barbie đẹp quá. Cô bé cũng nhận ra ngay, lập tức reo lên, sau đó đưa tay ra lấy, nhìn vẻ thích thú lắm rồi. - Hi hi. Diệp Tĩnh lại lùi lại một tí, lập tức, Táo liền tóm trượt. - Cô, cô hư quá à. Lần này Táo có vẻ bồn chồn hẳn, vội giãy dụa rồi nhảy từ trong lòng Diệp Thanh xuống, chạy tới đuổi theo Diệp Tĩnh, vừa cưới vừa kêu lên: - Cháu muốn cháu muốn, mau đưa cho cháu đi nào. - Ha ha, vậy cháu tới lấy nó đi nè. Dáng vẻ Diệp Tĩnh cao lớn, tay giơ lên cao, Táo không thể nào với tới được, không khỏi thở hồng hộc, mặt mày đỏ ửng lên, mũi bặt đầu sụt sịt như sắp khóc rồi ý. - Đưa cho cháu nào, nếu không đưa, người ta dỗi đó. Táo dừng lại, chống tay vào eo, bĩu bĩu môi, ra vẻ uy hiếp nói. Lúc này, cũng có dáng dấp của Xà Tư Na rồi đó. Diệp Thanh không khỏi động lòng, lo lắng nói, con bé này, vô cùng đáng yêu thuần khiết, đừng bị tiêm nhiễm những thói xấu của mẹ nó là được. Nhưng, sau này sự thực sẽ chứng minh, cậu chỉ lo nghĩ vớ vẩn thôi, bao nhiêu năm sau, Táo trở thành một cô bé rất đáng yêu duyên dáng, mang khí chất của một mỹ nhân, không có chút đanh đá cá cày như mẹ nó đâu, trái lại còn rất hào phóng nữa ý, đúng là khí chất của một thục nữ, làm người trong mộng của bao chàng trai. - Oa, còn dỗi nữa à.. Diệp Tĩnh cười, rồi ngồi xổm xuống, mặt quay lại nói: - Mau, thơm cô một cái nào, cô sẽ đưa cho cháu. - Chụt. Táo cười rất rạng rỡ, rất biết nghe lời, chạy tới ôm chầm lấy cổ Diệp Tĩnh rồi hôn mấy cái vào mặt cô, trên mặt còn vẫn còn dính nước bọt của cô bé. - Ngoan, nào, cho cháu nè. Diệp Thanh vuốt ve mái tóc của cô bé rồi đưa con búp bê cho nó. - Ha ha, đẹp quá, cảm ơn chú. Tào vừa nghịch đồ chơi của mình vừa cười vẻ mặt quỷ nói với Diệp Thanh. - Choáng, sao cháu không cảm ơn cô chứ? Diệp Tĩnh không vui, bóp nhẽ chiếc mũi của cô bé, giả vờ tức giận nói. - Hừ, cô vẫn còn đang đi học, làm gì có tiền mua đồ cho cháu chứ? Chắc chắn cái này là do chú Thanh mua cho cháu rồi. Táo bĩu bĩu môi, có vẻ rất thông minh nói. - Cái con bé này, hừ. Diệp Tĩnh khẽ vỗ nhẹ vào đầu cô bé, nói: - Vậy cô mang nó từ thành phố về đây thì thế nào đây? - Hí hí, cảm ơn cô ạ. Táo cười khanh khách, rồi cũng biết nịnh cô nói. Không dễ dàng gì à. - Thế còn được. Diệp Tĩnh liền cười nói. - Mẹ, nhìn nè, cô và chú tặng quà năm mới cho con đó. Táo ôm con búp bê của mình càng nhìn càng thấy thích thú, chạy tới bên mẹ khoe. - Chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi thôi mà, xem con thích thú đến vậy sao. Xà Tư Na không vui lắm, vẻ không hài lòng nheo mắt với cô bé, rồi cũng có vẻ hiếu kỳ liếc nhìn con búp bê một cái, bỗng chốc ngẩn người ra. - Cái đồ này rất đắt mà. Trong lòng Xà Tư Na rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thanh lại có thể mua đồ chơi đắt như vậy cho con bé. Tuy cô có chút không vui, nhưng cũng biết cái đồ chơi này cũng không hề rẻ chút nào, lần trước, cô dẫn Táo đi siêu thị chơi, Táo nhìn thấy một loại đồ chơi cũng kiểu như này trong tủ kính, không muốn rời đi, cô định mua nó nhưng hỏi giá, thấy ba ngàn tệ lập tức giật mình rồi lôi Táo đi ngay, sau đó về nhà Táo còn kêu khóc ầm ĩ lên cơ. Vô cùng trùng hợp, trong tay con gái mình lại đang ôm món đồ chơi đó, chẳng phải đó chính là món đồ chơi hôm bữa thấy trong tủ kính đó sao? Nhìn kiểu cách rất tinh xảo tuyệt nhiên là hàng chuẩn rồi không thể là hàng giả được. - Ha ha, Tiểu Thanh, Tiểu Tĩnh, hai người về rồi đấy à. Xà Tư Na cuối cùng cũng cười cười, nói với Diệp Thanh và Diệp Tĩnh. Dáng người cô cao lớn, dải tóc dài quấn ngang vai, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, nhìn thì vẫn vẻ đanh đá như hồi nào, nhưng nghe câu nói này lại thấy thái độ khác hẳn, dường như có gì đó ngượng ngùng.