Thần Y

Chương 369

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 369: Rượu quý Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Ha ha, ha ha. Táo nhếch miệng cười không ngừng, hai chân nhảy nhảy trên đất suốt, vẻ rất buồn cười. - Ha ha, cười gì mà ghê vậy. Diệp Thanh cũng cười nói. Diệp Thanh đưa tay cù vù vào sườn của cô bé khiến cô bé cười bò ra, ngã nhào xuống đất, cả bộ quần áo mới toanh lăn xuống đất thế này, một lát sau đã biến thành màu đen kịt, ở nông thôn mà, sân vẫn chỉ là sân đất thôi. Táo cười đến nỗi nước mắt chảy hết ra, mặt mày đỏ bừng rồi đưa bàn tay nhỏ véo véo vào mặt Diệp Thanh. Diệp Thanh không để cho cô bé véo, nên bê bổng cô bé lên rồi lạ hạ xuống đất, Táo cảm thấy vô cùng thích thú quay đầu lại nói: - Chú, chú, cao hơn tí nữa đi, cao hơn tí nữa đi mà, cháu muốn bay. - Ha ha. Diệp Thanh cũng vô cùng vui mừng, lúc đó liền tung Táo lên cao hơn, nhưng dù sao cậu cũng biết chừng mực, cứ chơi đùa như vậy rất dễ xảy ra chấn thương, nhỡ lỡ tay để Táo rơi xuống đất, thì hậu quả cũng khó mà lường được, cho nên tung lên một lúc Diệp Thanh liền đặt cô bé xuống đất, sau đó cười nói: - Đi nào, chơi thế đủ rồi, chú dạy cháu làm bài tập nào. - Choáng, lại làm bài tập à, sáng nay người ta đã làm rồi mà. Táo tỏ ra không hứng thú gì, bĩu bĩu môi. - Vậy không làm bài tập thì chú kiểm tra xem cháu làm thế nào. Trẻ con ham vui chơi cũng là bình thường thôi mà, Diệp Thanh cũng không bắt ép cô bé, chỉ nghĩ cách khác thôi, thầm nghĩ, lát nữa kiểm tra phát hiện sai sót, chú sẽ dạy cháu, đó chẳng phải tốt hơn sao. Làm như vậy còn hơn ép cô bé làm bài tập. - Táo, kỳ cuối này cháu thành tích của cháu thế nào? Diệp Thanh vừa mở vở của cô bév ừa hỏi cô bé. Một lát sau, mẹ cậu từ ngoài đồng trở về, trong làn chất đầy những cây bắp cải non mơn mởn, Diệp Thanh và Diệp Tĩnh cùng tới nói chuyện với mẹ, đương nhiên, những thứ mua tặng mẹ cũng mang tới luôn, khiến bà cụ cũng vui lắm. Tôn Tuệ Phân đã hơn sáu mươi rồi, dáng người thì không cao lớn gì, do nhiều năm lao động, lưng cũng đã hơi còng rồi, những sợi tóc bác cũng đã xuất hiện nhiều rồi, khuôn mặt cũng đã rất nhiều nếp nhăn, đây đều là những dấu vết của tuổi già. - Hai con về thì về, còn mua lắm đồ đạc thế này làm gì, người một nhà mà, có phải người ngoài đâu mà khách khí. Tôn Tuệ Phân nhìn thấy túi lớn túi nhỏ, cũng vô cùng vui vẻ, cũng biết nhưng đồ này cũng tốn không ít tiền, nhưng cũng không có những biểu hiện quá kích động như chị dâu Xà Tư Na, chỉ cười cười, rồi nói những câu đại loaij thôi. Kiểu cách nói chuyện của bà rất hiền lành, Diệp Thanh nghe thấy cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút khổ sở, mình là một bác sĩ, trong con mắt những người dân thành phố đều coi là Thần y, nhưng không thể nào khiến cha mẹ mình cải lão hoàn đồng được. - Mẹ, đây cũng là tấm lòng hiếu thảo của anh hai mà. Diệp Tĩnh cười nói, sau đó lấy ra một chiếc áo lông rất hợp với những người như mẹ mình, đưa cho Tôn Tuệ Phân thử. Tôn Tuệ Phân ngại ngùng nhưng vẫn phải làm theo ý con mình. - Ừ, cũng thoải mái lắm, hai con cũng biết chọn đồ gớm nhỉ. Tôn Tuệ Phân cười ha ha rồi khen con mình nói. - Mẹ, mẹ thích là tốt rồi. Diệp Thanh lấy mấy chụp ảnh ra, nhân cơ hội này chụp một kiểu, cậu cảm thấy, lúc này mẹ cười vô cùng rạng rỡ, cứ nghĩ mình đã có tiền đồ thế này, mẹ mình sẽ thấy an ủi phần nào rồi. - Con ý à, bây giờ cũng coi như đã có một công việc ổn rồi, sau này phải chăm chỉ làm việc, bố mẹ cũng không cần con phải báo đáp gì đâu, chỉ hi vọng các con mạnh khỏe, bình an, cuộc sống vui vẻ là được rồi, những thứ như tiền bạc, quyền thế đều là những thứ bề ngoài thôi, không nhất thiết phải xem nó nặng nề làm gì, Tiểu Tĩnh à, con cũng vậy, việc con học hành thì chuyên tâm là được, đừng có làm những gì không phải là được. Tôn Tuệ Phân cởi chiếc áo lông ra, có chút không lỡ mặc, rồi lại mặc lại chiếc áo vá rất nhiều miếng, nhưng được giặt rũ rất sạch sẽ, rồi nói những câu thâm tình với Diệp Thanh và Diệp Tĩnh. - Mẹ, con biết rồi ạ, mẹ cứ yên tâm, con trai mẹ đã bao giờ làm mẹ phải lo lắng đâu nhỉ. Nói xong câu này, Diệp Thanh cũng cảm thấy ngượng ngùng, cùng lúc này, cậu cũng cảm thấy khâm phục mẹ mình, cho dù là những người có học thức cũng chưa chắc đã nói được những câu này, nhưng mẹ mình lại khác. Diệp Thanh thầm nghĩ, chắc những khí chất thản nhiên của mình được thừa hưởng từ mẹ mình chăng? Tuy mẹ không phải là mẹ đẻ của mình, nhưng mình là người bú sữa của mẹ mà trưởng thành, hai mươi mấy năm vất vả nuôi nấng con thành người, còn thương hơn cả con đẻ của mình ý chứ. Tiếp theo, Diệp Thanh và Diệp Tĩnh cũng với mẹ vào bếp, ba mẹ con bắt đầu nấu cơm. Diệp Tĩnh phụ trách rửa rau, Diệp Thanh phụ trách thái rau, Tôn Tuệ Phân thì phụ trách xào nấu, nhìn những món mẹ mình nấu, nước miếng không khỏi tiết ra liên tục, đã lâu lắm rồi chưa được ăn những món mẹ nâu năm xưa. Từ nhỏ tới lớn đều ăn những món mẹ nấu, đúng là những món ăn ngon nhất trên đời này. Một lát sau, bố Diệp Thanh Tuyền vai đeo túi đồ nghề trở về, liền gọi Diệp Thanh đi lên phòng khách nói chuyện, hỏi cậu những công việc, rồi cuộc sống, cũng giống như mẹ cậu, Diệp Thanh Tuyền cũng không tạo nhiều áp lực cho Diệp Thanh, không nhất thiết phải kiếm được thật nhiều tiền, không nhất thiết phải là ông nọ bà kia, tuy Diệp Thanh của chúng ta bây giờ đã có tiền, nhưng vẫn giữ được vẻ thuần khiết của một người xuất thân từ nông thôn. Cho dù bây giờ Diệp Thanh thất nghiệp trở về nhà, chắc bố mẹ cậu cũng không nói nặng lời, chỉ an ủi cậu, người ta thường nói, nhà chính là nơi ấm áp nhất mà. Lúc gần tới bữa trưa, Diệp Đại Đông và chị dâu Xà Tư Na cũng trở về, cùng với Táo cả nhà bảy nhân khẩu ngồi cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Điều đáng quý nhất chính là thái độ của chị dâu Xà Tư Na cũng đã khách khí với Diệp Thanh rồi, lại còn nói những câu khen ngợi và nói vẻ nịnh bợ nữa, khiến Diệp Thanh Tuyền và Tôn Tuệ Phân đều thấy kinh ngạc vô cùng. Diệp Thanh Tuyền nhìn Diệp Thanh rất thâm tình, ngẩm nghĩ một lát thì đoán ra ngay, cái thằng tiểu tử này đã tặng gì đó chó chị dâu nó rồi, Xà Tư Na, tuy tâm địa không xấu xa, nhưng tính khí lại rất nóng nảy, được gả vào nhà họ Diệp bao nhiêu năm nay mà vẫn chưa học được sự thản nhiên của họ cả. Tôn Tuệ Phân thì liên tục gật đầu, thầm nghĩ, Tiểu Thanh càng ngày càng biết nghĩ rồi đó, thái độ của Xà Tư Na như vậy, thế mà không có chút để ý gì, đúng là đưa tốt dạ, nếu Xà Tư Na có được ba phần của Diệp Thanh thôi thì gia đình đã hòa nhã hơn gấp nhiều lần rồi. - Hôm nay là ngày lành, cả nhà đoàn viên, nào, chúng ta uống chút rượu nào. Diệp Thanh Tuyền vô cùng vui mừng, lấy ra một bình rượu mình cất giữ lâu năm. Diệp Đại Đông và Diệp Thanh liền thấy thèm nhỏ dãi, những hũ rượu này không phải những loại rượu tầm thường, mà là một loại rượu thuốc mà bố mình đã cất, rượu là do nhà mình làm, dược liệu cũng do bố mình phối, tất nhiên là vô giá rồi. Diệp Thanh còn nhó, lúc đó chỉ vào khoảng bảy tám tuổi thôi, vẫn còn ngồi nê ngồi na phía sau anh trai xem bào chế dược mà. Phương thuốc cụ thể, lúc đó Diệp Thanh không nhớ rõ, nhưng sau này học y thuật, bố cậu đã truyền dạy cho cậu, và gọi đó là rượu bổ, được phối những loại thuốc như Nhân sâm 30g, Đương quy 30g, Ngọc trúc 30g, Hoàng tinh 30g, Hà thủ ô 30g, Cẩu kỷ tử 120g, Cúc hoa 30g, Thục địa 10g, Quế viên nhục 240g, Địa cốt bì 20g, Ngưu tất 10g, (sao) Sa uyển tử 10g, Ba kích thiên 10g, Dương khởi thạch 5g, Lục giác sương 10g, Thượng du quế 10g, bột Sắn dây 30g, đường 100g, vừa đủ 21 vị thuốc và những ngũ cốc tạp lương mà bào chế thành. Mỗi ngày 1~2 lần, mỗi lần 1-2 chén nhỏ, có tác dụng kiện thân ích thọ, dưỡng sinh phòng bệnh, bổ thận ích tì, cường kiện eo, nhuận da đen tóc.... rất nhiều công dụng. Lắp vò rượu mở ra, một mùi hương nồng khắp phòng, khiến người khác chỉ ngửu thôi đã đủ say rồi. - Ừng ực, ừng ực! Diệp Đại Đông và Diệp Thanh không kìm nổi nuốt từng ngụm nước miếng, đàn ông mà, có ai là không thích rượu đâu chứ, nhất là những loại rượu quý thế này, những người khác làm sao mà mua được chứ, chỉ cần ngửi mùi, đã khiến nước miếng chảy ra hết rồi. Diệp Đại Đông cầm lấy vò rượu, rồi rất cẩn thận rót cho từng người, cười nói: - Lúc bố cất vò rượu này đã nói, đợi Tiểu Tĩnh lấy chồng thì mới lấy ra để uống, con cứ nghĩ, chắc phải đợi rất nhiều năm sau, không ngờ bây giờ đã được uống rồi. Diệp Tĩnh ngượng ngùng nói: - Chẳng phải rượu Nữ nhi hồng, cần gì phải đợi em lấy chồng mới đem ra uống chứ, vui thế này lấy ra uống là được rồi, đúng không mẹ? Tôn tuệ phân cười ha hả không nói gì, Táo đã chen vào nói: - Cô, Nữ nhi hồng là rượu khi con gài tròn 18 tuổi uống à, chẳng phải năm nay cô vừa tròn 18 tuổi đó sao? - Hừ, tiểu nha đầu, cháu còn nhỏ làm sao biết Nữ nhi hồng được. Diệp Tĩnh gắp cho cô bé chiếc đùi gà rồi cười nói. Táo đưa chiếc đùi gà lên miệng, vừa nhai vừa hàm hồ không hiểu nói: - Đương nhiên là cháu biết rồi, lần trước học môn ngữ văn cô giáo giảng cho cháu rồi. Mọi người đều cười, Diệp Đại Đông nói: - Lúc đó quả thực bố có ý đó, nhưng rượu vần còn rất nhiều mà, hồi đó cất tận tám vò, đây là vò đầu tiên, năm Tiểu Thanh thi đại học, bố nói, đợi Tiểu Thanh đạt kết quả tốt, đỗ một trường có tiếng, sẽ mở một vò ra để uống, nhưng tiếc rằng... Chưa nói hết câu, Xà Tư Na liền trừng mắt lên, rồi khẽ véo đùi anh ấy, thầm nói, anh đúng là đầu đất, không nghĩ hôm nay là ngày gì à, cả nhà đoàn viên, đang vui vẻ thế này, nói những chuyện cũ rích đó ra làm gì chứ, chẳng nhẽ anh không biết chú ấy vì chuyện thi đại học không tốt mà buồn suốt đó sao? Diệp Đại Đông lập tức cười ngượng ngùng, không nói gì nữa, lại tiếp tục rót rượu cho mọi người, thực ra trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, vợ mình có thái độ quay ngoắt 180 độ với em mình, không như trước đây, sẽ nói thêm vài câu móc máy Diệp Thanh ngay. Đương nhiên, vừa nãy anh ấy cũng chỉ tiện mồm thôi, nói nhầm một chút, nhưng, anh cũng không hề để trong lòng, những điều đó cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, e rằng mọi người cũng không còn vì chuyện này mà buồn rầu nữa rồi. Đương nhiên rồi. Diệp Thanh làm sao mà trách anh mình vì chuyện nhỏ đó được chứ. Thành tích hiện tại của cậu còn hơn cả những thạc sĩ tiến sĩ tốt nghiệp những trường danh tiếng rất nhiều, trình độ y thuật thì rất cao siêu, lúc đó liền thản nhiên cười nói: - Đáng tiếc à, năm đó em trượt đại học, phải học cao đẳng, nhưng vẫn còn cơ hội, đợi sang năm Tiểu Tĩnh thi đỗ đại học Ninh Thành, chúng ta cũng có thể mở một vò nữa ra chúc mừng rồi. Tôn Tuệ Phân nói: - Còn sáu vò nữa mà, đợi con lấy vợ mở tiếp hai vò nữa, đợi Tiểu Tĩnh lấy chồng tiếp tục mở hai vò nữa... Táo nói: - Vậy còn hai vò nữa thì sao? Diệp Thanh cố ý đùa cô bé nói: - Vẫn còn sao? - Rõ ràng còn hai vò nữa mà, chú tưởng cháu không biết tính sao? Táo nhảy lên, rồi giơ tay lên đếm: - Hôm nay mở một vò, cô Tiểu Thanh đỗ đại học mở một vò, hi hí, chú Tiểu Thanh lấy vợ mở hai vò, cô Tiểu Tĩnh lấy chồng mở hai vò, thì chẳng còn lại hai vò là gì. Vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến mọi người đều bật cười. Diệp Thanh cười ha ha nói: - Còn lại hai vò, chờ cháu lên mười tuổi thì mở nhé. Trẻ em lên mười, sẽ mở một bữa tiệc, đây cũng là phong tục của người dân thành phố Phù Liễu, đương nhiên, lúc đó cũng làm một vài mâm cơm, mời những người có quan hệ thân thích, bằng hữu đến dự thôi. Tôn Tuệ Phân nói sáu vò rượu kia đều dùng hết, còn hai vò nữa định dành cho đứa cháu nội của mình, nhưng bị mọi người ngắt lại, làn sao Diệp Thanh không biết chứ, còn hai vò cuối là để dành cho Táo là đúng rồi, Rượu này không phải là loại rượu đắt đỏ gì, nhưng lại có giá trị tinh thần rất lớn. Nghe Diệp Thanh nói vậy, Diệp Đại Đông và Xà Tư Na đều rất vui mừng, Xà Tư Na nói: - Chú hai tốt với Táo quá, sao trước kia chị không để ý nhỉ? Liền liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay chồng mình, lập tức cảm thấy rất xấu hổ, phát hiện trước kia mình đã quá nhỏ nhen với chú ấy rồi, chú Diệp Thanh sau này tiền tài đều có cả, cần gì phải tranh dành chút tài sản này với chồng mình chứ, người ta bây giờ đã có tiếng tăm tiền bạc rồi. Tôn Tuệ Phân và Diệp Thanh Tuyền đều gật đầu lia lịa, Diệp Thanh vốn là người có trí, cho dù bố mẹ mình không nói ra, nhưng mình cũng đoán được, biết Diệp Thanh sau này là đứa có tiền đồ nhất trong ba anh em, chẳng phải sao, bây giờ đã làm viện trưởng của một viện rồi, nghe Tiểu Tĩnh nói, nó còn cùng với bạn bè mở một công ti hóa mỹ phẩm nữa. Hai người nhìn nhau, vẻ rất vui mừng, tuy nhiên đối với bọn họ mà nói, tiền tài chỉ là những thế ngoài thân thể, nhưng thấy con trai mình sống sung túc hai người cũng thấy rất vui rồi. - Hay quá hay quá, quá hay rồi, cháu cũng có hai vò rồi. Táo vui mừng vỗ tay kêu lên, vừa nãy cô bé cầm đùi gà ăn nên bây giờ tay đều dầu mỡ. Xà Tư Na nhìn thấy không hài lòng, liền lôi cô bé vào lòng, sau đó lấy khăn lau tay cho cô bé, rồi lại khiển trách: - Nói với con bao nhiêu lần rồi, phải giữ vệ sinh chứ, nếu không đau bụng thì làm sao. Táo có vẻ rất sợ mẹ mình, bị Xà Tư Na quát nên cũng cúi đầu không dám nói gì. Diệp Thanh nói: - Trẻ con mà, nghịch ngợm chút cũng không sao. Nếu là trước kia, Xà Tư Na đã tranh luận nảy lửa với Diệp Thanh rồi, nhưng hiện tại, cô còn khách khí với Diệp Thanh còn không kịp làm sao dám tranh cãi với cậu chứ, lúc đó liền cười cười nói: - Trẻ con mà mặc kệ, sau này sẽ trở thành thói quen sấu, hơn nữa, Táo là con gái, càng phải giữ thể diện chứ, mẹ nói có đúng không nào? Diệp Tử Kỳ nhà mình là một người đẹp có tiếng trong thôn mà. Diệp Thanh mới nói có một câu, mà sắc mặt của Xà Tư Na đối với Táo đã hòa nhã hơn rất nhiều rồi, nếu mà là trước kia thì không am dám nghĩ đó là sự thật. Táo lập tức không sợ nữa, cười khách khách, nhìn Diệp Thanh vẻ rất cảm kích, thầm nói, chú mình vẫn thương mình nhất, lần nào cũng đứng về phía mình. - Nào, bố, me, anh cả, chị dâu, Tiểu Tĩnh, chúng là cạn ly nào. Diệp Thanh đứng dậy, cầm cốc lên nói. Tôn Tuệ Phân nói: - Còn cạn ly làm gì nữa, uống ít một thế này là được rồi, đây cũng chỉ là rượu thuốc thôi mà. - Nói nhầm rồi, nhầm rồi, là chạm cốc. Diệp Thanh cười, lập tức sửa lại ngay. Sau đó, mọi người đều rất vui vẻ hòa thận cùng anhau uống. Táo tỏ ra không vui, tức giận kêu lên: - Lẽ nào con không phải là người trong nhà này sao? Sao không rót rượu cho con thế. Diệp Đại Đông hỏi ngượi lại: - Con còn bé như vậy, uống rượu là gì vậy? - Không, không, con muốn uống, con muốn uống. Táo không vui, như muốn khóc vậy. Xà Tư Na lại trách: - Không được uống, nếu không nghe lời, mẹ đánh đít đó. - Oa oa oa. Lập tức Táo gào khóc lên, khóc được một lát thì giọng đã khàn lại, hiển nhiên là thấy tức giận rồi. - Ngoan nào, đừng khóc nữa đừng khóc nữa nào. Diệp Thanh và Diệp Tĩnh liên tục dỗ dành cô bé, nhưng một khi trẻ con đã khóc thì rất khó ngăn lại được. Diệp Thanh Tuyền liền cười nói: - Rót cho nó một cốc nhỏ đi, dù sao rượu này nồng độ cũng thấp, uống một chút cũng tốt cho sức khỏe. - Nào nào nào, để bà rót cho cháu nào. Tôn Tuệ Phân lập tức đi lấy một chiếc cốc nhỏ, sau đó đích thân rót nửa cốc rồi đưa cho Táo. - Ha ha. Lập tức táo không còn khóc nữa, cười khanh khách ngay, nâng ly lên liền uống một ngụm, vừa uống vào miệng, rồi mặt mũi nhăn nheo lại, tỏ ra rất đắng. - Để con uống xem có uống được không nào. Xà Tư Na lau nước mắt trên mặt cô bé, sau đó lấy một thìa canh nóng, rồi thổi thổi, liền đưa bón cho cô bé, tuy nói vẻ khắt khe những động tác thì rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là cũng rất yêu thương con gái mình rồi. Táo vừa gào khóc lên, khiến không khí bàn ăn càng thêm náo nhiệt hơn. Qua bà chầu rượu, Diệp Thanh liền cười nói: - Sau này đợi Diệp Tĩnh thi đỗ đại học uống một vò nữa, đợi Táo lên mười lại uống một vò nữa, sau đó lại phải đợi Tiểu Tĩnh đỗ đại học, sau đó tốt nghiệp đại học, học tiếp nghiên cứu sinh, rồi mới lấy chồng, chắc cũng phải đợi bảy tám năm nữa ý chứ. Diệp Tĩnh bĩu bĩu môi nói: - Nói em làm gì chứ, nói anh đi, chẳng phải anh sắp kết hôn rồi đó sao.