Thần Y
Chương 367
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 367: Cũng được coi là áo gấm về quê đó chứ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ái dà, chúng ta từ nới xa xôi tới đây, mệt gần chết, lại còn lên sân khấu hát một bài để đẹp mặt một ai đó, hài, đáng tiếc, ai đó lại cứ dửng dưng như không, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.
Nhạc Tửu Tịch trợn ngược mắt lên, nhìn vẻ rất đáng yêu, tiếp tục nói những câu đả kích Diệp Thanh.
Diệp Thanh không khỏi khó xử cười chừ, sau đó rất chân thành nói:
- Cảm ơn mọi người đã tới đây là sôi động cuộc vui hôm nay.
Lời này, đúng là thốt ra từ trái tim của Diệp Thanh.
- Có mỗi câu này thôi sao?
Nhạc Tửu Tịch có chút không hài lòng, thầm nghĩ, tên tiểu tử này, tuy thái độ cũng được đấy, nhưng nhìn ánh mắt kìa, chẳng thèm nhìn chị họ mình một cái, xem vẻ mặt chị ấy bây giờ thế nào. chẳng nhẽ anh không biết nói vài câu dễ nghe hơn một chút hay sao, nói những câu như này khách gì nói với những người khách bình thường khác đâu, đúng là tức chết đi được.
- Tửu Tịch.
Nhan Tuyết Khâm nhíu mày lại, trách, sau đó quay đầu lại thản nhiên cười nói với Diệp Thanh:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng tôi phải về đây.
- Á? Sao đi vội vậy?
Diệp Thanh không biết phải làm sao, nhưng cũng thấy hơi đau lòng, tự nhiên gây hiềm khích với Nhan Tuyết Khâm và hai người kia nữa chứ.
- Tửu Tịch, Tiểu Vi, chúng ta đi thôi.
Nhan Tuyết Khâm dẫn theo hai người rời đi.
- Tôi tiễn mọi người nhé.
Diệp Thanh vội vàng chạy theo, nhưng ba người họ không thèm để ý gì tới cậu, chỉ bước nhanh về phía trước. Khiến Diệp Thanh tương đối buồn bực.
Rất nhanh, bốn người đi tới bên đường, vừa may có một chiếc taxi đang từ từ chạy tới, Nhạc Tửu Tịch liền xua tay ngăn lại, sau đó ba người lên xe.
Diệp Thanh cảm thấy vô cùng tiếc nuối và thấy có lỗi liền kêu lên:
- Mọi người mới đến mà đã đi rồi, tôi còn chưa tiếp đãi đàng hoàng được mà.
- Thèm lắm không bằng ý!
Nhạc Tửu Tịch ngoái ra cửa kính liếc cậu một cái kêu lên:
- Ai cần anh phải tiếp chứ, chẳng phải anh rất bận đó sao, đi làm những việc anh thấy cần đi, người ra lặn lội đường xá xa xôi tới đây mà đối xử như vậy đó.
Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi thì không nói năng gì, cũng không thèm nhìn Diệp Thanh, chỉ đưa ánh mắt nhìn về xa xăm.
- Tuyết...!
Diệp Thanh vừa nói ra một từ, Nhạc Tửu Tịch liền ra hiệu cho tài xế chuyển bánh, chạy như bay về phía trước, khiến Diệp Thanh càng buồn bực.
- Xem ra Nhan Tuyết Khâm và Chu Vi tức giận thật rồi, hai người còn chẳng thèm nói với mình câu nào, phải làm thế nào đây?
Vẻ ủ rũ quay đầu đi về, giống như gà rơi vào hố nước vậy, những hình tượng rồi phong độ rồi khí chất đều chẳng thấy đâu nữa rồi, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã, cậu thích Mã Tiểu Linh, nhưng, nhưng cũng rất có cảm tình với những người con gái khác, bây giờ xảy ra chuyện như vầy, trong lòng có thể không buồn bã được sao?
Cùng lúc này, ở phía xa xa, Mã Tiểu Linh đứng ở cửa sổ trong đại sảnh nhìn ra, thấy tình hình này, trong lòng không khỏi mừng thầm.
- Ha ha, xem chừng sau này mấy người con gái này sẽ không thèm để ý gì tới cậu ta nữa rồi.
Nhưng, sau đó liền thở dài, trong lòng cũng có chút xấu hổ thầm nói:
- Cứ cho rằng mình độ lượng lắm, nhưng tại sao bây giờ lại vui mừng thế này chứ, là vui trong lỗi họa của người khác sao? Chẳng nhẽ mình lại xấu xa như vậy sao?
- Bụp!
Diệp Thanh quay đầu đi, bỗng nhiên va mạnh một cái vào cột, đau đớn vô cùng, bên tai còn vang lên những tiếng oán trách:
- Thế nào, không lỡ rồi đúng không?
- Ừ!
Diệp Thanh trả lời theo bản năng gật gật đầu, nhưng ngay lập tức định thần lại, sợ hết hồn đây chẳng phải giọng của Tiểu Linh sao.
Ngoảnh đầu nhìn, quả đúng thật, cô đang mặt chiếc áo bó màu đỏ, nhìn trong rất xinh đẹp, ai nhìn cũng bị hớp hồn, đưa ánh mắt sắc bén về phía cậu, cậu cảm thấy vô cùng khó xử.
- Không phải không phải, vừa nãy anh nghe lầm rồi, anh cứ tưởng em đang nói tới...
Tất nhiên có đánh chết Diệp Thanh cũng không chịu nhận rồi, muốn giải thích nhưng, càng nói trong lòng càng thấy lo lắng thế nào ý, tự nhiên thấy đầu óc loạn hết cả lên, cũng không nghĩ ra được một lý do gì chính đáng, nói được nửa câu đành khự lại.
Cái chàng trai này đúng là tồ quá, ngay cả kiếm cớ để gạt Mã Tiểu Linh cũng không biết, rồi cô liền che miệng cười, nũng nịu trêu tức:
- Tam đại mỹ nhân, anh cũng có thể đeo đuổi một ái đó mà.
- Ái dà!
Diệp Thanh lo lắng thật sự, mồ hồ chảy nhễ nhại, biện giải nói:
- Tiểu Linh, anh và bọn họ không có gì thật mà, cũng chỉ là những người bạn bình thường thôi, mà em cũng biết rồi đó, anh đâu phải là loại đào hoa đâu.
- Chẳng nhẽ anh không phải là loại đó sao?
Thực ra Mã Tiểu Linh cũng đã không còn tức giận gì nữa rồi, rồi đưa tay ra véo nhẹ vào tai cậu, vờ như đang giận quát:
- Được lắm, uổng cho ta đã tin tưởng anh.
- Đau, đau, quả thực anh không có mà.
Diệp Thanh đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi lại, vội cầu xin nói. Thầm nghĩ, sao Tiểu Linh cũng trở lên bạo lực thế này nhỉ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu là người khác, e rằng đã cho mình vài cái bạt tai rồi, rồi sẽ đồi chia tay này nọ ngay, đâu có ai như Tiểu Linh vẫn còn cười hì hì thế này đâu, chỉ véo nhẹ tai mình một cái là không có chuyện gì ngay ý mà. Tự nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Mã Tiểu Linh càng véo mạnh hơn.
- Vậy làm thế nào em mới tin anh đây?
Diệp Thanh không còn kêu đau nữa, đau vẫn còn sướng chán.
- Hừ, có thế nào đi chăng nữa cũng không tin anh đâu.
Mã Tiểu Linh thấy cậu không kêu đau nữa, cảm thấy mất hứng, liền buông tay ra, khẽ hừ một tiếng rồi chạy về phía trước.
Diệp Thanh vội đuổi theo, nói mấy câu như xin làm lành:
- Tiểu Linh Linh, em tin anh đi mà, thực sự anh chỉ một lòng yêu em thôi.
Trong lòng cảm thấy rất buồn bực, đây đâu còn là lúc mới cưa cẩm nữa đâu, đằng này thì đắc tội với Mã Tiểu Linh, đằng kia thì đắc tội với Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi, chẳng nhẽ hậu cũng loạn rồi sao?
- Tin tưởng anh cũng được thôi, chỉ hỏi anh đúng một câu nữa thôi, một câu hỏi nhỏ thôi, xem anh trả lời có thành thực không đã.
Mã Tiểu Linh ngoái đầu lại cười, ánh mắt sáng bừng lung linh hỏi.
- Đương nhiên là sẽ thành thật rồi.
Diệp Thanh liền vỗ ngực nói:
- Đừng nói hỏi một câu mà hỏi cả ngàn câu vạn câu, anh cũng sẽ trả lời rất thực lòng từng câu, rồi sau đó tùy em xử trí.
- Hi hi, đừng có nói oai vậy.
Mã Tiểu Linh vuốt vuốt tóc, vẻ khinh khỉnh nói.
Diệp Thanh cũng cảm thấy có gì đó chột dạ, những câu đã nói ra rồi làm sao thu lại được nữa chứ, lúc đó coi như đâm lao theo lao nói:
- Thế thì sao nào, chẳng phải chỉ hỏi có một câu thôi sao, thực lòng trả lời ai mà chẳng làm được chứ? Nếu anh có nói dối, thì còn khó hơn nói thật ý chứ.
- Hừ, vậy anh thực thà nói, anh làm gì Tiếu Trúc rồi?
Mã Tiểu Linh đột nhiên đứng khự lại, quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu hỏi.
- Á?
Tim Diệp Thanh liền đập thình thịch, chẳng nhẽ bị Tiểu Linh phát hiện rồi sao, lúc này đầu óc hỗn loạn, không biết phải nói thế nào nữa.
- Sớm đã biết anh sẽ có những biểu hiện này rồi mà.
Mã Tiểu Linh bĩu bĩu môi, rồi lại hỏi có vẻ rất nghiêm túc:
- Tiếu Trúc mới lớn, hình như cũng có chút tình cảm với anh, nhưng, anh đừng có mà chiều theo ý thích của nó đâu đó, đang lúc thi đại học, làm ảnh hưởng tới nó là không được đâu đó.
“...” Diệp Thanh ngẩn người ra, lúc đó liền gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Đương nhiên rồi, anh là người thế nào chứ, làm sao mà làm những việc đso với một cô bé chứ.
Trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, mình cũng sớm biết rằng, cô bé An Tiếu Trúc sẽ không thể nào nói ra những bí mật giữa mình và cô ấy cho Tiểu Linh biết đâu.
......
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng một cái đã tới cuối năm rồi, sang năm mới Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh sẽ cùng nhau đi tới xây dựng phân viện Ninh Thành, hiện tại ở bệnh viện Ngô Đồng không có việc gì nữa, nên cùng với Diệp Tĩnh về quê chuẩn bị tết sớm.
Tất nhiên, túi lớn túi nhỏ được Diệp Thanh mua về rất nhiều, có những loại đồ bổ dưỡng mua tặng bố và mẹ mình, mua những thứ đó chẳng thấm vào đâu so với tài chính hiện tại của Diệp Thanh cả, chủ yếu là phụng dưỡng và tỏ ra có hiếu đối với những bậc đã nuôi dưỡng mình nên ngày hôm nay.
- Bố mẹ, coi mình như con đẻ vậy, vô cùng yêu thương, mà bản thân mình lại không có năng lực, suốt ngày để bố mẹ phải lo lắng.
Trong lòng Diệp Thanh thấy áy náy, thấy tóc bố đã bạc, nếp nhăn đã nhiều, cảm thấy mình không có hiếu.
Hiện này sự nghiệp đã ổn, cuối cùng cũng có thể để bố mẹ được hưởng tuổi già rồi, không phải lo nghĩ tìm công việc, tìm người yêu, và sức khỏe của mình nữa, dù sao bây giờ cũng gọi là áo gấm về quê rồi.
Tặng anh trai Diệp Đại Đông một chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, tặng Táo một con búp bê Barbie rất đáng yêu, tất nhiên là không thể thiếu quà cho chị dâu Xà Tư Na rồi, đó là những hóa mỹ phẩm đồ hiệu hẳn hoi.
Hôm trước mua xong đồ đạc, sáng sớm hôm sau liền xuất phát luôn, bắt xe về quê, chừng bốn mươi phút là tới khu chợ giữa thôn Diệp Gia và thôn Vương Đài.
Vốn, Mã Tiểu Linh đề xuất ý kiến lái xe đưa hai anh em về, nhưng tiếc rằng, mấy hôm trước, xe bị người ta đâm vào hỏng rồi, vẫn đang phải sửa, nên không thể đưa hai anh em về được. Hơn nữa, đưa Diệp Thanh về quê thì cô cũng lo lắm chứ bộ, cứ thử nghĩ xem, đưa hai anh em tới cổng, chẳng nhẽ quay đầu xe đi luôn sao, nếu mà vào nhà, đó chẳng phải là ra mắt con dâu sao? Ít nhiều cũng cảm thấy ngại chứ, mà mình vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý cơ mà.
- Mua dầu mè đê.
- Bán tôm đây, vừa mới bắt được dưới khe suối, vẫn còn tươi nguyên đây, giá rất rẻ, mọi người tới mua đi nào.
- Bán táo Sơn Đông đây, vừa giòn vừa ngọt đây.
...
Đã lâu không về quê, cái chợ này càng ngày càng nhộn nhịp náo nhiệt hơn, Diệp Thanh và Diệp Tĩnh vẫn ngồi trên xe taxi, thấy những người bà con ở ngoài, cảm thấy rất xúc động.
- Anh, đầu năm, anh ra bên ngoài làm việc, bố mẹ đều lo lắng cho anh lắm đó, lát nữa gặp anh chắc biết phải biết.
Diệp Tĩnh vô cùng sùng bái anh mình, nhìn anh một cái, thầm nghĩ, trên đời này còn ai giỏi giang hơn anh hai của mình nữa chứ.
Có, tất nhiên là có rồi, nhưng chỉ có điều, trong con mắt Diệp Tĩnh, tuyệt đối không có người nào sánh bằng được.
Diệp Thanh nói:
- Đúng đó, đã lâu lắm không về quê rồi, cảm thấy càng ngày càng thay đổi nhiều rồi.
Diệp Tĩnh nói:
- Em chẳng thấy thay đổi gì, mỗi tháng em về đều thấy vậy hết, ha ha.
- Bác tài, bác dừng trước phòng mạch kia nhé.
Xe bon bon chậm rãi qua khu chợ đó, Diệp Thanh nhìn thấy phòng mạch của nhà mình, rồi chỉ tay vào đó nói với bác tài.
- Được.
Kỹ thuật lái xe của bác tài rất tốt, dừng ngang trước cổng chính của phòng mạch, hơn nữa dừng lại rất gần, sau đó, Diệp Thanh trả tiền, cùng Diệp Thanh xuống xe lấy hành lý ở cốp xe.
- Ái dà, Tiểu Thanh và Tiểu Tĩnh về rồi đó à?
Vừa mới lấy được nửa hành lý, liền có một người cao cao gày gày, để râu, từ trong phòng machjc bước ra, nhìn thấy Diệp Thanh và Diệp Tĩnh liền vô cùng vui mừng kêu lên.
Đó chính là anh trai của hai người, Diệp Đại Đông, tính tình rất ôn hòa, đôn hậu, hồi nhỏ đối xử với hai anh em rất tốt, sau khi lớn thì bị vợ quản chặt quá nên hơi nhu nhược.
- Dạ, anh cả vừa mới tới à, bố có ở đó không anh?
Diệp Thanh nhìn thấy Diệp Đại Đông cũng vô cùng vui mừng, vừa lấy hành lý ra ngoài vừa hỏi.
- Bố ra ngoài khám bệnh rồi, mẹ đi cắt rau ở ngoài đồng rồi, chị dâu chú thì đang giặt quần áo và nấu cơm ở nhà, Táo vừa nãy mới đến đây, lại bị anh quát về nhà làm bài tập rồi, ha ha/
Diệp Đại Đông vội chạy tới, giúp Diệp Thanh và Diệp Tĩnh cầm đồ đạc rất vui mừng nói.
Lúc này Diệp Thanh cũng cảm thấy rất cảm động, cảm thấy anh cả chẳng khác gì ngày xưa cả, vẫn ít nói như trước, bây giờ gặp khó khăn lắm mới nói được những câu như vậy, hiển nhiên gặp được Diệp Thanh và Diệp Tĩnh, trong lòng vô cùng xúc động, vô cùng vui mừng.
Huynh muội tình thâm mà.
Máu mủ tình thâm, tuy mình không có chung máu mủ, là một đứa bé được nhặt về nuôi, nhưng mỗi lần về quê, tình cảm anh em bố mẹ lại vô cùng ôn hòa ấm áp, cho dù chị dâu đôi khi hay chửi mắng nhưng cũng chỉ là phổi bò thôi, mắng xong là thôi ngay.
- Anh cả, đây là anh hai mua riêng cho anh đây.
Vừa vào nhà, Diệp Tĩnh không kìm nổi, còn sốt sắng hơn cả Diệp Thanh, lấy ra chiếc đồng hồ hàng hiệu mà Diệp Thanh mua cho Diệp Đại Đông rồi nói.
- Ố?
Diệp Đại Đông cảm thấy rất hứng thú, cầm lấy, rồi bóc luôn vỏ hộp ra, đối với anh ấy thì cái gì cũng quý, vì từ trước tới giờ tiền bạc trong nhà đều do vợ quản, chẳng chút quỹ đen nào để mua cái gì cho mình cả.
- Tissot à, cái đồng hồ này đắt lắm phải không?
Diệp Đại Đông xem qua đồng hồ, liền biết đó là hiệu Tissot, giá cũng không dưới ba ngàn rưỡi tệ đâu, không khỏi líu lưỡi hỏi.
Vốn dĩ, anh cứ nghĩ, Diệp Thanh tặng đồng hồ cũng chỉ tặng những cái ba bốn trăm tệ thôi, dù sao, chú hai mới đi làm xa chưa được bao lâu mà, lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ, khiến người khác phải kinh ngạc, hiện tại mà nói, có lẽ chú ấy bây giờ đã khác xưa nhiều rồi.
- Không đắt mà.
Diệp Thanh vội xua tay, cười nói.
Tất nhiên Diệp Đại Đông không tin rồi, đột nhiên nghĩ tới mấy ngày trước trên TV có tiên tức, có những chiếc đồng hồ hơn chục ngàn tệ, vừa mới đi ra ngoài đường đã bị kẻ trộm lấy mất, chẳng nhẽ cái đó cũng giống như cái mình đang cầm sao? Tự nhiên thấy giật hết cả mình.
- Đắt quá, chiếc đồng hồ này hơn mười ngàn tệ đúng không, như vậy anh nhận thì ngại lắm.
Diệp Đại Đông cảm thấy hổ thẹn, rồi đưa chiếc đồng hồ đưa lại cho Diệp Thanh, nói:
- Chú vẫn chưa kết hôn, sau này còn phải mua nhà, mua xe, những thứ cần dùng cần còn nhiều lắm, không nên mua cho anh những thứ đắt đỏ như vậy làm gì, anh ở chốn quê mùa này, dùng những đồ đắt như vậy cũng không hợp lắm.
Trong lòng nghĩ, thân là anh cả, Tiểu Thành và Tiểu Tĩnh lớn như vậy rồi, mình chưa tặng cho chúng đồ vật gì đáng giá trị cả, làm sao còn mặt mũi nhận quà của em trai như vậy chứ.
Diệp Thanh nói:
- Anh, anh nói gì vậy, anh em mình là anh em chứ đâu phải người ngoài đâu, những thứ này không nên so đo làm gì.
Diệp Tĩnh cũng nói:
- Đúng đó, anh cả, anh nhận quà của anh hai đi, anh ấy biết anh thích đồng hồ đeo tay, mà từ trước tới giờ có thích đi dạo phố bao giờ đâu, vì mua đồ tặng mọi người nên anh ấy đặc biệt đi dạo phố hai ba ngày liền đó, chọn mãi, mới chọn được cái này hợp ý, em cũng thấy rất hợp với anh mà.
Diệp Đại Đông vẫn cứ rúi lại không nhận, Diệp Thanh kiêm quyết đẩy lại, rồi tự tay đeo chiếc đồng hồ đó vào tay anh mình rồi nói:
- Anh cả, anh đừng làm em khó xử chứ, anh em mình cùng một nhà, anh làm vậy coi em là người ngoài rồi.
- Vậy anh nhận nó vậy.
Diệp Đại Đông không nói lại được em mình, chỉ đành nhận lấy rồi cười nói:
- Nếu chị dâu chú biết, nhất định sẽ vui lắm đây.
Diệp Thanh và Diệp Tĩnh đều cười, thực ra, bọn họ mua nhiều đồ đắt tiền như vậy cho gia đình, thứ nhất là vì tình cảm, thứ hai là vì muốn lấy lòng chị dâu, tuy Diệp Đại Đông thật thà chất phác, nhưng cũng không phải là người đần lắm, nên cũng đoán được vài phần.
Lúc này càng cảm thấy áy náy hơn, em trai em gái mình vẫn hiểu mình nhất, không giống như Tư Na, này nọ quá...
Nghỉ ngơi một lát, uống một cốc nước, Diệp Thanh và Diệp Tĩnh lại mang đồ đạc về nhà mình, Diệp Đại Đông còn phải trông nom phòng mạch nên không đưa hai em về nhà được.
- Tiểu Thanh, chị dâu chú phổi bò, nói gì đắc tội với chú, chú đừng nghĩ ngợi nhiều nhé.
Trước khi đi, Diệp Đại Đông không yên tâm dặn dò một câu, tính tình của vợ mình mình biết.
Vào tới thôn, những tiếng ồn ào ở chợ đã đỡ đi nhiều rồi.
- Chào bà Ba.
Diệp Thanh và Diệp Tĩnh đang đi, gặp một bà lão chống gậy, tóc bạc trắng, xem ra cũng 90 tuổi rồi, liền đồng thanh chào bà lão.
- A, Tiểu Thanh về nhà rồi đấy à?
Bà lão có chút ngẩn ngơ, nhưng cũng nhận ra Diệp Thanh và Diệp Tĩnh, liền cười ha ha nói.
- Dạ, bà Ba dạo này vẫn khỏe chứ ạ?
Diệp Thanh cười nói, không thay đổi sắc mặt, liền khởi động những thiết bị hiện đại trên tay mình quét qua người bà lão một lượt.
Bà Ba năm ngoái bị bệnh phải nằm liệt giường, cứ ngỡ bà lão sắp về với đất mẹ rồi, nào ngờ, bây giờ còn tản bước đi được, đúng là quá tốt.
- Vẫn ổn, năm ngoái bố cháu kê cho bà một phương thuốc, diều dưỡng từ từ, xương bà cuãng đã khỏe lên rồi, có thể đứng lên và đi lại được rồi, chắc cũng sống được hai ba năm nữa, ha ha.
Bà Ba vui mừng nói. Trong lòng vô cùng cảm kích Diệp Thanh Tuyền, từ ngày thôn Diệp Gia có Diệp Thanh Tuyền nhiều bệnh tật đỡ hẳn đi.
...
- Đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ à, từ xa xa đã thấy rồi, cứ nghĩ là ai, hóa ra là hai anh em cháu, Tiểu Tĩnh càng lớn càng xinh đẹp, còn Diệp Thanh càng lớn càng đẹp trai rồi.
Chào bà Ba xong, một lát sau đi qua một nhà, có một cô đang rửa bát thấy hai anh em liền cười nói, rồi khen hai anh em.
- Ha ha, chào thém Tư.
Diệp Thanh và Diệp Tĩnh liền chào hỏi, rồi tặng chút quả vặt, cũng chỉ là vài cái bánh kẹo cho trẻ con thôi. Hai anh em về quê cũng không thể tay không mà về được nên mua ít đồ linh tinh gặp ai thì tặng gọi là có chút quà thành phố.
...
- Anh Diệp Thanh, anh về rồi à.
- Diệp Thanh, nghe nói cậu làm việc ở bệnh viện lớn trong thành phố?
- Diệp Tĩnh, kỳ thi cuối kỳ thế nào rồi?
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương