Thần Y

Chương 319

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 319: Người người hạnh phúc Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Đột nhiên Mã Tiểu Linh hỏi: -Sao, Diệp Thanh đã nói thế với em rồi à? -Không có, không có An Tiếu Trúc lắc đầu lia lịa. Nghĩ một lát, rồi lắp bắp nói: -Có, đã từng. Lần trước anh ấy nói với Diệp Tĩnh, nhân thể cũng là dặn dò em. Chị không biết em họ em thầm yêu Diệp Tĩnh, nhưng đã bị anh Diệp Thanh kiên quyết giáo huấn đó thôi. Cô bé An Tiếu Trúc này vì muốn chuyển đề tài, che dấu chuyện mình đang bồn chồn, xấu hổ, liền lôi chuyện em họ mình ra để nói. -Ồ, còn có chuyện đó sao? Quả nhiên, Mã Tiểu Linh rất hứng thú, hỏi tiếp. Con gái mà, bản tính vốn đã có cái thói thích hóng hớt. -Đúng vậy. An Tiếu Trúc cười ha ha, rồi kể tường tận câu chuyện. Mã Tiểu Linh nghe rất chăm chú, như thể chỉ cần việc có quan hệ tới Diệp Thanh thì lập tức sẽ thu hút được sự chú ý của cô vậy. -Chị Tiểu Linh, chỉ kể cho em nghe thiên tình sử của chị đi được không? An Tiếu Trúc rón rén hỏi. Kì thực chuyện cô muốn nghe là những gì liên quan đến Diệp Thanh, chỉ là không tiện hỏi trực tiếp, nên đánh phải bóng gió thế này. -Chị ấy hả, cũng từng với Diệp Thanh đó, trước cũng có yêu đương, nhưng không sâu sắc lắm, chẳng có ấn tượng gì mấy. Mã Tiểu Linh nhoẻn miệng cười. Mắt An Tiếu Trúc bừng sáng, cười ranh mãnh hỏi: -Không sâu sắc là không sâu sắc chỗ nào ạ? -Trời, sao em kinh vậy! Mã Tiểu Linh mặt ửng đỏ, đẩy An Tiếu Trúc ngã kềnh ra giường, mặt hờn dỗi lắm. An Tiếu Trúc cười khúc khích, nhảy bật dậy, hỏi: -Nói thật đấy, chị và anh Diệp Thanh đã từng sâu đến mức đó chưa? -Nếu em đã nghĩ vậy, vậy để chị nói em nghe, chị và Diệp Thanh hả, đã... An Tiếu Trúc nghe mà mặt mày đỏ tía tai, nhưng trong lòng thì đắc ý lắm, thầm nghĩ, chị Tiểu Linh ơi là chị Tiểu Linh, tuy chị và Diệp Thanh quen nhau từ lâu nhưng anh ấy đã bị em dùng trước mất rồi. Hai cô gái này tuy thì thầm với nhau, nhưng giác quan thứ sáu của Diệp Thanh rất nhạy cảm, sao không thể nghe được kha khá chứ. Đứng ngoài cửa đúng là bụng dạ không yên, nhưng vẫn cố nhịn, lén nghe xem thế nào. Người con gái của mình đang cũng một người con gái khác, lại là một con bé nữa, đang kể chuyện hùng tráng của mình, lại còn không ngừng phát ra tiếng cười đùa nữa chứ, làm sao có thể không khiến người ta sôi sùng sục được chứ. -Anh Diệp Thanh, anh ở đây à? Đột nhiên một tiếng hét rất ngạc nhiên vọng lại. Diệp Thanh đột nhiên rất cuống. Cái cậu Hàn Nhạn Băng này, lúc nào không tới, tới ngay lúc này. Tới rồi thì thôi, sao phải hét lên như thế, không biết anh mày đang nghe lén sao? Hừ, xem ra nó không biết thật. -Két.... Cửa phòng mở ra, để lộ ra hai gương mặt tươi như hoa. Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cùng nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh. -Diệp Thanh, sao anh đứng ngoài mà không vào? Đôi mắt xinh đẹp của Mã Tiểu Linh lướt qua, trong ánh mắt có vài phần trách mắng, nói. An Tiếu Trúc thì mặt đỏ phừng phừng, cười không được mà khóc cũng không sao. Bụng nghĩ, cái tên khốn này, biết ngay là anh sẽ đứng ngoài nghe trộm mà. Sao thế? Sợ tôi sẽ kể chuyện tốt anh đã làm với tôi cho chị Tiểu Linh nghe sao? -Hì hì, anh mới lên tới nơi, đang định gõ cửa. Diệp Thanh cười ngượng, nói. Khuôn mặt tuấn tú đó méo xệch, đỏ ửng. Mã Tiểu Linh lườm hắn một cái, nói dối mà cũng không biết đường nói. Hàn Nhạn Băng sao có thể nghĩ ra mối quan hệ phức tạp giữa ba người này. Hơn nữa cậu ta còn tin tưởng một cách vô điều kiện người anh vợ tương lai này. Lập tức cậu ta không để ý nữa, nói với An Tiếu Trúc: -Chị, cho em mượn cái Ipad của chị chơi đi. -Ừ, chờ một chút nhé. An Tiếu Trúc đồng ý, quay người lấy chiếc Ipad 2 mầu trắng đưa cho Hàn Nhạn Băng, nói: -Trong nhà có wifi đấy, nhưng trong phòng khách tín hiệu không tốt lắm đâu. -Không sao, để em thử xem. Hàn Nhạn Băng vui vẻ nhận lấy, rồi chạy luôn xuống lầu. -Anh ở dưới kia một mình chán quá nên lên đây tìm bọn em. Diệp Thanh rốt cục cũng tìm được một lí do còn tạm nghe được. -Tiếu Trúc, cho anh ấy vào không? Mã Tiểu Linh hỏi. Dù sao đây cũng là khuê phòng của con gái người ta. Diệp Thanh là một thằng con trai, vào cũng có chút không hợp lí lắm. Nên phải hỏi trước một câu, nếu An Tiếu Trúc không bằng lòng thì sẽ tự mình đi cùng anh ấy. Hơn nữa Mã Tiểu Linh cũng có ý muốn tìm hiểu quan hệ giữa An Tiếu Trúc và Diệp Thanh. Hai người này cứ làm mình làm mẩy mãi, chắc là có chuyện gì. -Vào thì cứ vào thôi. An Tiếu Trúc bĩu môi, quay người bước vào trong. Diệp Thanh cười ha ha, lách người mà vào. Vừa vào đến nơi, đã ngửi thấy một mùi thơm thoảng thoảng. Không biết là mùi vốn có trong phòng hay là mùi tỏa ra từ cơ thể hai cô gái. Nói chung là ấm áp lắm. -Hai người ngồi đi, nói chuyện tự nhiên. Em vào nhà vệ sinh chút. Trước mặt Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc không hề nhìn Diệp Thanh. Chỉ thản nhiên cười với Mã Tiểu Linh rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Phòng ngủ này của cô gái ấy thật sự rất lớn. Phòng vệ sinh cũng nằm ngay trong phòng. Bên trong còn có một cái bồn tắm rất lớn. Tốt xấu gì người ta cũng là thiên kim của thị trưởng, thêm nữa cũng là người có rất nhiều tiền, cho nên căn phòng được bố trí còn xa hoa hơn cả phòng khách sạn năm sao. -Nói thật đi, lúc nãy đứng đó bao lâu rồi, nghe trộm được những gì rồi? An Tiếu Trúc vừa đóng cửa nhà vệ sinh, Mã Tiểu Linh liền cười một tiếng, nhéo tai Diệp Thanh hỏi. -Á, đau. Diệp Thanh kêu nhỏ, nói: -Thật, thật là không nghe thấy gì mà. -Xí, không thành thật. Mã Tiểu Linh véo còn đau hơn. Diệp Thanh chỉ còn cách ngoan ngoãn khai tất: -Nghe thấy hết rồi. -Nghe được những gì? -Em và Tiếu Trúc kể chuyện lần đầu tiên của hai chúng ta. -Hả, sao anh lại bỉ ổi thế hả, dám nghe trộm người khác nói chuyện. Mã Tiểu Linh thưởng cho hắn một cái cốc đầu thật to. Diệp Thanh cười hà hà nói: -Em được kể mà anh không được nghe trộm sao? Nói rồi, không nhịn nổi vòng tay qua eo Mã Tiểu Linh, ôm lấy cả người cô. -Đừng làm trò nữa, để Tiếu Trúc nghe được không hay đâu. Mã Tiểu Linh vội cự tuyệt. -Cũng chẳng sao cả. Cô bé vào nhà vệ sinh rồi. Diệp Thanh vừa nãy máu sôi sùng sục, ngứa ngáy lắm rồi. Giờ mĩ nhân đã ở trong lòng, làm sao còn nhịn nổi nữa. Nói rồi, hắn gí sát miệng vào Mã Tiểu Linh, hôn. Mã Tiểu Linh không ngăn được hắn, há nhẹ hàm răng để Diệp Thanh thò lưỡi vào, vùng vẫy trong miệng. Hai người quên hết mọi chuyện, hôn nhau say đắm. -Đừng. Mã Tiểu Linh không nén được, kêu nhẹ một tiếng. Thân dưới Diệp Thanh căng cứng lên. Chẳng bao lâu sau thì nóng lên hầm hập như muốn thể muốn thiêu cháy cả lớp quần. Nếu không phải đang trong phòng An Tiếu Trúc, cô ta có thể ra bất cứ lúc nào thì hai kẻ này nói không chừng đã lăn kềnh ra giường, “lâm trận” rồi ấy chứ. Đôi tay Diệp Thanh không nhịn nổi, sờ soạng khắp người Mã Tiểu Linh, thậm chí còn cho hẳn vào trong người cô. Bị nội y ngăn cách, phía dưới nội y Cũng có thể là vì căn phòng quá lãng mạn, cũng có thể là vì tình hình gấp gáp quá, nhưng tóm lại hai người hưng phấn rất nhanh, cảm thấy kích thích vô cùng, cơ thể cảm thấy rất kích động. -Á, đừng. Tiếu Trúc sắp ra rồi. Nghe thấy tiếng giật nước bồn cầu, Mã Tiểu Linh giật mình hoảng hốt, đẩy vội Diệp Thanh ra. Diệp Thanh cũng rất rối loạn, quay người lại, bước vội tới bên cửa sổ, giả vờ như ngắm cảnh bên ngoài, giữ khoảng cách với Mã Tiểu Linh. -Kìa, chị Tiểu Linh, hai người sao vậy? Sao lại mỗi người một ngả thế kia? An Tiếu Trúc bước ra, nhìn cảnh hai người làm ra vẻ như những người xa lạ, không khỏi ngạc nhiên, hỏi. Diệp Thanh giật mình vỗ trán. Diễn kịch mình từng diễn qua, những đôi tình nhân bình thường sao lại đứng cách nhau, không ai nói chuyện với ai, rõ thật là giấu đầu hở đuôi mà. Mã Tiểu Linh cũng rối trí lắm, khuôn mặt xinh xắn ngượng ngùng cười nói: -Có gì đâu, anh ấy ngắm cảnh bên ngoài đó mà. -Ồ An Tiếu Trúc hiểu ra, gật gật đầu, bảo: -Chị Tiểu Linh, chị có đi vệ sinh không. Lát nữa phải xuống rồi đó. -Ừ, vậy em đợi chị nhé. Mã Tiểu Lih nói rồi tiếng vào nhà vệ sinh. Một là có chút rối, hai là muốn trốn khỏi cảnh xấu hổ này. Diệp Thanh này, bảo hắn đừng có làm, hắn cứ làm. Phía dưới chỗ nào cũng dinh dính, vừa hay có thể vào nhà vệ sinh sửa sang một chút. Diệp Thanh chột da, nhìn ra cửa sổ, không động đậy. Không dám quay lại vì sao? Tiểu Diệp Thanh phía dưới đang trương lên kia kìa. Vừa rồi nhanh như thế, lên cơn rồi mà không được giải tỏa. Giờ thấy hơi xấu hổ và có chút hối hận. Sao lúc nãy lại xúc động thế chứ. Không làm trò với Tiểu Linh không được. Lẽ nào trong thâm tâm mình thật sự có cái thú vui xấu xa đó? Ôi, thật là biến thái. -Anh đang nhìn gì thế? Nhìn thích không? An Tiếu Trúc bước nhẹ tới, cười ha ha hỏi. -Có nhìn gì đâu. Diệp Thanh nghiêng nghiêng người, dùng lưng chắn ánh mắt cô gái, nói. -Á Đột nhiên, Diệp Thanh kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, thì ra là An Tiếu Trúc từ đằng sau ôm lấy hắn. -Em làm gì thế? Mau buông ra. Diệp Thanh cuống quýt nói nhỏ. -Sao anh có thể nhất bên trọng nhất bên khinh thế? An Tiếu Trúc hơi giận, cay đắng nói. -Hả? Diệp Thanh nhất thời hỗn loạn. Nghe cô bé này nói vậy, lẽ nào lúc nãy mình và Tiểu Linh...? Ôi, vậy thì mất mặt chết đi được. Làm chuyện xấu cứ tưởng không bị người khác thấy, hóa ra người ta đã lén nghe cả rồi, còn có gì thảm hơn thế này sao? -Em nghe thấy cả rồi? Diệp Thanh hỏi. -Đương nhiên, hai người lớn tiếng như vậy, đúng là muốn biến phòng em thành chiến trường vậy. Ánh mắt An Tiếu Trúc oán giận làm Diệp Thanh không dám đối mặt. -Em bỏ anh ra trước đã, không lát nữa bị Tiểu Linh nhìn thấy đấy. Diệp Thanh lúng túng nói. -Em không bỏ Khóe miệng An Tiếu Trúc nở nụ cười. Như thể Diệp Thanh càng vùng vẫy, cô càng thấy vui vậy. Trong phòng vệ sinh có tiếng gọi của Mã Tiểu Linh: -Này Diệp Thanh, anh đang làm gì thế? -À, anh không làm gì cả. Diệp Thanh đáp. -Ồ, không được bắt nạt Tiếu Trúc đâu đấy. Mã Tiểu Linh dặn dò. -Yên tâm đi, sao có thể thế được. Diệp Thanh toát mồ hồi hột. Mình bắt nạt cô ta? Cô ta bắt nạt mình thì có. -Hi hi, đừng động đậy. Anh còn vùng vẫy nữa, chị Tiểu Linh sẽ thấy đó. An Tiếu Trúc nhân cơ hội, ôm hắn còn chặt hơn, ngả đầu lên lưng hắn rất hạnh phúc, nhỏ giọng dọa dẫm.