Thần Y

Chương 318

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 318: Chuyện riêng của con gái Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Người con trai, tầm 27, 28 tuổi, cao khoảng 1,8m, trông cực kì vạm vỡ cường tráng, chỉ có điều trông hơi đen, cũng không có gì thanh tú lắm, nhưng lại có một đôi mắt vừa to vừa sáng. Mắt sáng như sao, trông rất lanh lợi, có thần, nếu chỉ nhìn vào đôi mắt có thể gọi đây là một người cực kì đẹp trai. Trên người mặc một bộ vest phẳng phiu, vừa vặn, không rõ là của hãng nào, nhưng trông có vẻ là đặt làm. Đó chính là người lần trước đã từng đánh nhau với mình trên đường tới Ninh Thành, Vương Trí Bằng. Còn bị mình lợi dụng chiếm một món tiền lớn nữa chứ. Còn cô gái trẻ tuổi kia, tầm 21, 22 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, mặt trái xoan, mặc chiếc váy đính châu sa, có vẻ làm từ lụa. Tuy trông không có vẻ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh, nhưng cũng có thể gọi là một viên ngọc quý. Diệp Thanh cũng nhận ra, đó chính là Trần Hâm, bạn tốt của Đàm Sảnh Sảnh, cùng học với Lạc Tửu Tịch và Chu Vi, nhìn dáng vẻ có lẽ là một cặp với Vương Trí Bằng. Vương Trí Bằng vừa bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức chú ý đến Diệp Thanh đang ngồi trong góc, tức khắc hắn cười gật đầu ra hiệu. Người ta đã rộng lượng như vậy, lại cực kì phong độ, Diêp Thanh cũng không tiện nhỏ nhen quá, liền nâng li trà đứng từ xa chào. -Dì Mai, chúc mừng chúc mừng. Dì và chú An cuối cùng cũng tu thành chính quả. Trần Hâm ôm một bó bách hợp, chạy tới ôm chặt lấy Chung Hàn Mai, rồi chuyển bó hoa sang cho “dì Mai” -Hâm nhi à, mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Chung Hàn Mai cười hoan hỉ, chà mặt vào mặt Trần Hâm, có vẻ rất thân thiết. Trần Hâm cười nói: -Mẹ cháu rất khỏe, vốn bà cũng định tới, nhưng gần đây trong nhà nhiều việc quá không dứt ra được, hơn nữa lại xa quá, nên mẹ cháu không tới được. Chung Hàn Mai nói: -Không cần tới, không cần tới, gọi điện nói chuyện là được rồi. Nếu không phải cháu đang đi học ở Ninh Thanh, dì cũng không bắt cháu phải tới đâu. Nói rồi ánh mắt chuyển sang phía Vương Trí Bằng, nhìn từ trên xuống dưới, bà cũng là người rất thông minh nên đã sớm đoán ra. Trần Hâm hơi ngượng ngùng, tủm tỉm nói: -Cháu và anh ấy mới quen nhau, anh ấy tên là Vương Trí Bằng, Trí trong trí tuệ, còn Bằng trong đại bằng (đại bàng) vỗ cánh. -Ồ.. Chung Hàn Mai là người từng trải, nhìn tình hình này, lập tức ghi nhận, bắt tay nhiệt tình: -Tiểu Vương, chào cháu, chào cháu. -Chúc mừng dì, dì Mai. Chúng cháu tới vội quá, chưa chuẩn bị được quà gì. Vương Trí Bằng cười rồi đưa tặng một hộp trang sức hết sức tinh xảo. -Haha, đến được là tốt lắm rồi, còn mang theo quà làm gì. Chung Hàn Mai từ chối không được đành nhận. Mở hộp ra thì thấy bên trong là một chiếc vòng Phỉ Thúy sáng lấp lánh, nổi ra những vân xanh, trông rất đẹp, nhưng nhận thì thật ngại. -Tiểu Vương này, món quà này đắt tiền quá. Những đồ như thế này, bà đã từng nhìn thấy. Nhân viên bán hàng giới thiệu là ngọc do núi lửa tạo thành. Tuy màu không xanh lắm nhưng rất tươi sáng, có thể phản chiếu ra một màu xanh bất tận, giống như nước hồ mùa xuân vậy. Giá của nó hẳn không nhỏ, ước chừng phải thầm mười mấy vạn mới mua được. Trần Hâm cười cười, tự tay đeo chiếc vòng này cho Chung Hàn Mai, thành khẩn nói: -Đây là chút thành ý của anh Trí Bằng, dì Mai xin hãy nhận lấy. Dù gì chúng ta cũng đâu phải người ngoài. Chung Hàn Mai không tiện từ cối, vội đưa hai người họ tới giời thiệu với An Đông Phóng, nói đây là đứa cháu gái duy nhất đằng ngoại nhà mình, đang học ở đại học Ninh Thành. Diệp Thanh nhìn mà cười thầm, tên Vương Trí Bằng này thật sự là rất có tiền. Xem ra mình đòi hắn bồi thường mười vạn cũng chỉ như bé như một sợi tóc, hắn vốn chẳng để bụng. Cũng không biết là gia đình có điều kiện hay là tự mình kiếm được nhỉ? So với cái vòng đắt tiền đó, mấy nghìn tiền mừng của mình thật sự là hơi ít. Nhưng Diệp Thanh là người thế nào nào, hắn tính tình rộng lượng, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện so bì với người khác, cho nên cười cười rồi không để ý đến chuyện đó nữa. -Bác sĩ Diệp, thật là khéo gặp, trái đất đúng là tròn. Diệp Thanh đang uống trà thì Vương Trí Bằng mỉm cười bước tới. Trần Hâm cũng như con chim nhỏ bám theo. -Ha ha, cậu Vương, lại gặp nhau rồi. Diệp Thanh cười ha hả, trong bụng vẫn chửi thằng này là đồ đạo đức giả, bụng dạ khó đoán. Hừ, bị ông lấy mất mười vạn, lẽ nào thật sự không để bụng sao? Cứ cho mày có nhiều tiền hơn nữa, cũng không đến mức không chút động lòng chứ? -Chị Tuyết Khâm là chị họ của tôi. Vương Trí Bằng hình như đã nhìn ra ý nghĩ của Diệp Thanh, liền bước lại ngồi xuống, mỉm cười, đưa tay ra. -Hân hạnh được làm quen, hân hạnh. Diệp Thanh bắt tay một cách tượng trưng rồi bỏ ra, trong bụng không còn nghi ngờ người này nữa. Vương Trí Bằng cũng không để bụng, tiếp tục cười nói: -Bác sĩ Diệp này, không tới Phù Liễu, thật không biết anh danh tiếng lẫy lừng đến thế. Diệp Thanh khiêm tốn xua tay: -Chỉ là chút tiếng tăm, khó lọt vào mắt cậu Vương. Vương Trí Bằng nghiêm mặt nói: -Không thể nói như vậy được. Đã là danh y đều chữa bệnh cứu người. Chỉ nói riêng chuyện anh chữa cho bà dì tôi, tôi đã phải cảm ơn anh rồi. -Bà dì anh hả? Diệp Thanh ngây người ra, nghĩ nghĩ, rồi lập tức hiểu ra, à, là người ta nói tới bà của Nhan Tuyết Khâm, có lẽ cũng là bà con xa. Nhưng người ta đối với mình khách khí như vậy, không để bụng chuyện cũ lại khiến Diệp Thanh có chút ngần ngại, vẻ rất day dứt nói: -Chuyện mười vạn lần trước... Chưa nói hết câu đã bị Vương Trí Bằng cắt ngang, xua tay nói: -Lần đó là chúng tôi không phải. Cứ coi đó không phải là tiền bồi thường mà là tiền phí thăm bệnh. Nếu anh Diệp Thanh còn nhắc lại chuyện này là không nể mặt người bạn như tôi rồi. Mới vài câu, bác sĩ Diệp đã biến thành Diệp Thanh rồi. Không còn gọi nhau tôn kính như lúc trước mà gọi thẳng tên, làm khoảng cách về địa vị giữa hai người gần lại hơn. -Ha ha, anh Vương. Diệp Thanh cười, thấy có cảm tình hơn với người này, bèn giơ tay ra bắt tay nhau lần nữa, hai người nhìn nhau cười, có cảm giác như hai người tri kỉ của nhau. -Diệp Thanh này, nghe nói ở Ninh Thành anh còn có một công ti mĩ phẩm phải không? Vương Trí Bằng hỏi. Diệp Thanh đáp: -Phải, mới khai trương chưa được bao lâu, hiện tại đã đi vào sản xuất. Vương Trí Bằng nói: -Nghe chị họ nói là sản phẩm anh tự sản xuất, hiệu quả cũng rất tốt. -Sao, anh Vương cũng có hứng thú sao? -Đương nhiên rồi, nếu có cơ hội, tôi muốn tới quý công ti thăm quan. Tuy nói hai chúng ta là bạn bè, nhưng thương trường vẫn là thương trường, nếu như sản phẩm không tốt, tôi sẽ không tâng bốc đâu. Vương Trí Bằng cười nói. Diệp Thanh đáp: -Được, lúc nào cũng hoan nghênh anh. Tuy nói sản phẩm của mình làm ra mình rất tự tin, nhưng sản phẩm còn đưa ra thị trường giờ lại có người chủ động tìm đến, đây cũng là một cơ hội tốt. Nói chuyện một lúc, vẫn chưa thấy Mã Tiểu Linh ra, Diệp Thanh trong lòng có chút thấp thỏm. Không biết hai cô gái nói chuyện gì với nhau, chắc không phải chọn giúp đồ đấy chứ. Rồi hắn chia tay Vương Trí Bằng và Trần Hâm, đi lên lầu. Lên tới tầng ba, hắn lắng tai nghe tiếng phát ra từ một căn phòng. Tiếng hai cô gái lảnh lót như chuông kêu, nói không ngừng. Ngoài Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc ra làm gì có ai giọng nói trầm bổng, đẹp đẽ như vậy chứ? Hai cô gái này, rốt cục đang nói chuyện gì thế nhỉ? Diệp Thanh đi tới trước cửa, vốn định gõ cửa rồi nhưng đột nhiên lại muốn hóng hớt nên dừng lại, vểnh tai lắng nghe. Trong phòng, An Tiếu Trúc đang ngồi trước bàn trang điểm. Mã Tiểu Linh đứng đằng sau giúp cô tết một kiểu tóc khác lạ, để lộ ra chiếc cổ cao, thanh nhã, búi tóc cao trông cực kì đẹp mắt, tạo ra một vẻ đẹp cao sang, quý phát, hệt như một nàng công chúa vậy. -Đẹp quá chị Tiểu Linh ơi. Thật không ngờ chị để tóc ngắn mà lại biết búi kiểu tóc đẹp thế này. Hai mắt An Tiếu Trúc sáng lấp lánh, chăm chú nhìn vào gương, ngắm đi ngắm lại, có vẻ hài lòng lắm. Mã Tiểu Linh cười lớn bảo: -Đây là ngày trước học đại học chị học được đấy. Ngày trước chị cũng nuôi tóc dài, tốt nghiệp xong mới cắt đi đấy chứ. An Tiếu Trúc nói: -Chị Tiểu Linh mà để tóc dài chắc sẽ vô cùng hiền thục đấy nhỉ. Nhưng mà em vẫn thích chị để tóc ngắn hơn, thật sự trông rất xinh trai. -Cái miệng của em đó, sao mà ngọt thế cơ chứ. Không phải nể mặt chị giúp em búi tóc nên mới khen đấy chứ? Mã Tiểu Linh nhéo mũi An Tiếu Trúc, nói. -Đương nhiên là không phải rồi. Đôi môi An Tiếu Trúc đầy đặn, mịn màng, ngửa ra sau nói: -Đừng nói là đàn ông, đến con gái như em mỗi lần đứng cạnh chị đều có cảm giác lâng lâng đấy. Chị có biết chị xinh đẹp thế nào không? Đúng là đồ nịnh hót. Cho dù Mã Tiểu Linh không phải người cởi mở chắc cũng vui hết cỡ mất, cô liền đùa một câu: -Con bé này, mỗi lần đứng gần em, chị đều muốn ôm chặt em vào lòng, thơm cho một cái, sao mà bụ bẫm đáng yêu thế chứ. An Tiếu Trúc cười lớn nói: -Vậy thì thơm một cái đi. Nói rồi liền ôm chặt cái eo thon của Mã Tiểu Linh, cười ha hả, đưa môi lại gần. -Ha ha! Mã Tiểu Linh cười, mặc cho cô bé thơm nhẹ một cái lên má mình. ... An Tiếu Trúc kéo Mã Tiểu Linh ngồi xuống giường, lấm lét nhìn quanh, rồi lén hỏi nhỏ: -Chị Tiểu Linh, chị và anh Diệp Thanh yêu nhau lâu vậy rồi, đã làm chuyện ấy ấy chưa? Nói xong, trái tim cô gái đập loạn nhịp như con non nhỏ, lòng rối bời, sợ Mã Tiểu Linh thấy mình thật quái dị. -Làm gì hả? Mã Tiểu Linh không có chút gì bắt bẻ, nhưng hơi ngượng ngùng, khóe miệng nở nụ cười, làm ra vẻ không hiểu, hỏi lại. -Chính là chuyện đó đó. An Tiểu Trúc ôm lấy eo Mã Tiểu Linh, vẻ mặt chờ đợi, hỏi lại. -Em hỏi chuyện này làm gì? Con quỉ này. Mã Tiểu Linh có chút không nhịn được, mặt đỏ bừng, giận dữ mắng. Lòng An Tiếu Trúc lập tức trùng xuống, xem ra, họ đã làm qua chuyện kia rồi. Tên Diệp Thanh đáng chết này, biết trước là ngươi rất háo sắc mà. Chị Tiểu Linh mê ngươi như thế, ngươi bỏ chị ấy mới là lạ đó. Chỉ là không biết họ nảy sinh quan hệ vào lúc nào, có trước mình hay không? -Tiếu Trúc, có phải em có bạn trai rồi không? Mã Tiểu Linh hỏi. -Không, làm gì có chuyện đó ạ. An Tiếu Trúc hoảng sợ, lập tức phủ nhận. Mã Tiểu Linh nói rất nghiêm túc: -Tiếu Trúc này, em đang học năm cuối cấp, phải lấy việc học làm trọng, nhất định đừng làm chuyện gì đi quá giới hạn, nếu muốn tính chuyện yêu đương, hãy đợi khi nào lên đại học rồi nói, nhé. -Ai dà, em biết rồi mà. Sao chị với An Diệp Thanh nói giống nhau thế? An Tiếu Trúc nhanh miệng, vội vàng bưng bít.