Thần Y
Chương 320
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 320 Đứa trẻ thiếu thốn tình mẹ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Thân thể của cô mềm mại, như con mèo con vậy, sát vào Diệp Thanh, Diệp Thanh thậm chí có thể cảm nhận được hai bầu ngực mềm mại của cô, bầu ngực rất đầy đặn, quả thực so với Tiểu Linh, bầu ngực còn phải cao hơn vài phần, người tuy nhỏ, nhưng ngực lại lớn, có thể nói là một loại vũ khí độc nhất vô nhị khiến cánh đàn ông không thể chống đỡ lại được.
Diệp Thanh này quả là thằng đàn ông háo sắc, làm sao còn có thể chống cự lại được? Lúc này liền hô hấp dồn dập, thân thể cứng ngắc, tựa như một dòng điện lưu chạy qua, tê dại nhưng thích thú vô cùng.
Cùng lúc đó, trong lòng đột nhiên có cảm giác là lạ, sao nha đầu Tiếu Trúc này thân thiết mình vậy, lại thấy có vài phần ác ý? Cô bé biết quan hệ giữamình và Tiểu Linh, lại không ghen không tức giận? Còn đối tốt với mình snhư vậy?
Thực không hiểu cô nữ sinh này đangnghĩ gì nữa?
- Em cũng muốn!
An Tiếu Trúc tới phía trước Diệp Thanh, nắm chặt cổ cậu, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm mấp máy, đôi mắt đẹp nhắm chặt, lông mi run rẩy, vẻ ngượng ngùng bên trong lộ ra sự căng thẳng vô hạn, còn hết sức đáng yêu.
Sắc đẹp thay cơm.
Diệp Thanh trước tiên liền nghĩ tới từ này, tim đập không ngừng, ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ngọc sát mặt mình này, đôi môi mềm mại như đóa hoa, liếm liếm môi, lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sau đó, nhẹ nhàng mà hôn lên.
Hương vị ngọt ngào đến cực điểm.
Chạm vào hai cánh hoa ngọc dịu dàng này. Môi, thật giống như đang hút mật hoa, từng chút từng chút thấm vào ruột gan, mùi thơm chui vào mũi, làm cho người ta say mê, hơn nữa, còn có một cảm giác ngọt ngào, dường như, cái miệng nhỏ nhắn có mật này so với đôi môi hồng của Mã Tiểu Linh lại có một mùi vị rất khác.
Diệp Thanh lập tức có cảm giác tội lỗi.
Tuy nhiên, vừa rồi lửa dục vọng cháy khắp người , hiện tại lại có một cô nữ sinh đáng yêu thuần khiết như vậy chủ động đưa môi ra, Diệp Thanh làm sao còn kìm hãm được, dù sao, hai người đã sớm không minh bạch, ngay cả lần đầu tiên của người ta đều đoạt mất, còn sợ vài cái hôn sao? Làm đàn ông, chính là phải có ý thức trách nhiệm, cũng không thể bội tình bạc nghĩa, hơn nữa, mình cũng khá thích cô bé. Trong lòng Diệp Thanh không ngừng an ủi chính mình, lấy cớ cho mình có thể phóng túng ...
Còn miệng thì tham lam mà hút đôi môi mềm mại như ngọccủa An Tiếu Trúc, rồi đưa đầu lưỡi vào trong miệng của cô, chỉ có điều, dù sao thì kinh nghiệm hôn của An Tiếu Trúc không nhiều lắm, không có giống Mã Tiểu Linh vậy, thường xuyên thực chiến diễn tập cùng Diệp Thanh, cũng có vài phần mới lạ, tuy nhiên chậm rãi, tìm được cảm giác, bắt đầu chủ động đáp lại.
Cái lưỡi nhỏ thơm tho, tựa như thích thú, vui vẻ phối hợp cùng Diệp Thanh, tiến lui, ăn ý đến cực điểm, mặc cho Diệp Thanh tấn công.
- Hứ, cảm giác hôn em thích hơn hay hôn chị Tiểu Linh thích hơn?
An Tiếu Trúc đột nhiên đẩy cậu ra, sờ mặt cậu, mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt quyến rũ mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.
- Hả?
Diệp Thanh trợn tròn mắt, người hóa thạch.
- Phải nói thật đấy, không được nói tương tự như nhau, kiểu như cả hai đều tuyệt.
Diệp Thanh:
- …
Cái này người ta làm sao trả lời đây, hai người đều có phong cách riêng, cái cảm giác sảng khoái này là không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt hết được.
- Hừ, sớm biết rằng anh không trả lời được.
An Tiếu Trúc nhẹ nhàng đấm đánh cậu một cái, sau đó cắn miệng Diệp Thanh một cái.
- Ái!
Diệp Thanh lập tức thở nhẹ, nha đầu kia, sao không đổi được tật xấu cắn người? Còn thù dai việc mình cắn đôi gò hồng đào của cô bé sao?
Đúng lúc này, "Hắt xì" một tiếng, cửa buồng vệ sinh bị mở ra.
Diệp Thanh và An Tiếu Trúc đều là giật mình, dường như bừng tỉnh, khẩn trương nhảy bắn ra, An Tiếu Trúc ở trên giường, vội vàng lật gối đầu và chăn, giả bộ tìm kiếm đồ vật này nọ, còn Diệp Thanh, ho khan hai tiếng, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng lên, cũng không dám chủ động nhìn Mã Tiểu Linh, trong lòng lo lắng không ngừng. Vừa rồi cùng Tiểu Linh ở bên ngoài, bị An Tiếu Trúc nghe trộm được, hiện tại cậu và An Tiếu Trúc như vậy, không biết Tiểu Linh có phát giác không?
Hẳn là không? An Tiếu Trúc dù sao cũng là có chuẩn bị, nói không chừng là có ý nghe trộm, mà Tiểu Linh, vẫn chẳng hay biết gì, nếu không chắc không tỏ ra như vậy.
- Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu. Tiếu Trúc, em đang tìm cái gì vậy?
Mã Tiểu Linh không thấy kỳ quái chút nào, nhìn hai người như vậy chỉ liếc mắt một cái, nói. Hai người này, nếu tán gẫu rôm rả được với nhau, vậy mới kỳ quái. Trước kia chữa bệnh từ thiện cũng không biết cãi nhau bao nhiêu lần.
- A, em ở tìm điện thoại.
An Tiếu Trúc quay đi quay lại, cũng rất chột dạ không dám trực tiếp nhìn Mã Tiểu Linh.
- Điện thoại của em ở trên bàn trang điểm, em tìm cái gì ở trên giường?
Mã Tiểu Linh chỉ chỉ về phía cái điện thoại trên bàn, oán trách trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái, ý tứ là nói, điện thoại ngay tại trước mặt anh, sao không thể nói một tiếng? Hại cô bé tìm tới tìm lui.
Diệp Thanh đỏ mặt, cười cũng không dám cười, sợ lộ ra dấu vết.
- Ồ, vừa rồi em còn dùng mà đã quên rồi.
An Tiếu Trúc nhảy dựng lên, vội vàng cầm lấy điện thoại, thân mật kéo cánh tay Mã Tiểu Linh, hai má đỏ bừng, nói,
- Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu.
Diệp Thanh bóp bóp cái mũi, có cảm giác vài phần có lỗi với Mã Tiểu Linh. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào mình không có lỗi gì với An Tiếu Trúc sao? Ôi, hai cô gái đều ưu tú như vậy, thật làm cho người ta khó có thể lựa chọn.
- Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên....
Đột nhiên, điện thoại An Tiếu Trúc vang lên.
- Tiếng chuông này, thật cổ điển, thật không ngờ em lại để kiểu chuông này.
Mã Tiểu Linh nhìn An Tiếu Trúc một cái, cười nhẹ nói.
Vẻ mặt An Tiếu Trúc thay đổi, than thở nói:
- Tiếng chuông này là điện thoại của mẹ em gọi đến, đã lâu rồi chưa vang lên.
Sau đó liền có vài phần ảm đạm.
Mã Tiểu Linh cũng biết một chút hoàn cảnh gia đình của An Tiếu Trúc, lúc này dịu dàng vỗ vỗ của đầu cô bé, nói:
- Tâm sự với mẹ thật thoải mái nhé! Anh chị ở bên ngoài chờ em.
- Vâng.
An Tiếu Trúc gật gật đầu, cắn môi, liền xoay người đi vào phòng.
Diệp Thanh cổ vũ nhìn cô một cái, An Tiếu Trúc nhìn cậu cười cười, dù sao cô đang quay lưng về phía Mã Tiểu Linh, cũng không ngu để bị phát hiện.
Đây cũng coi như bí mật giữa cô và Diệp Thanh, ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn, cô không tính để cho Mã Tiểu Linh biết được, có thể, ở sâu trong nội tâm, đối mặt loại vấn đề cảm tình phức tạp này, một nữ sinh như cô, cũng không biết nên xử lý như thế nào nữa?
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ đáng thương, Mã Tiểu Linh nhẹ giọng nói:
- Cô bé Tiếu Trúc mệnh thực khổ, nghe điện thoại của mẹ, còn căng thẳng như vậy.
Diệp Thanh nói:
- Đúng vậy, cô bé rất thiếu tình thương của mẹ, hình như có chút quyến luyến với em.
Mã Tiểu Linh nói:
- Em cũng hiểu chứ, cho nên em vẫn luôn chiều nó, Diệp Thanh, về sau anh đừng cố ý đối đầu cùng cô bé đó nữa, nhường cô bé một chút, biết không?
Diệp Thanh suy nghĩ thầm, nếu Tiểu Linh biết người mà cô coi như em gái ruột, Tiếu Trúc, vừa làm chuyện kia, còn không biết sẽ thấy thế nào đây. Nói không chừng có thể sẽ muốn tự sát, cô là người trưởng thành, cũng không giống như Tiếu Trúc, tỉnh tỉnh mê mê.
Lập tức, Diệp Thanh thấy cảm giác tội lỗi lại dân lên.
Trong phòng, chỉ chốc lát sau, liền truyền ra tiếng khóc kích động của An Tiếu Trúc. . . .
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương