Thần Y

Chương 317

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 317: Một hôn lễ rất đơn giản Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Đây là một đám cưới rất khiêm tốn. Không có người điều khiển chương trình, không có nhẫn kim cương, váy cưới, không có đội đón dâu hoành tráng cũng không có nghi lễ long trọng, đến khách tới trước chúc mừng cũng rất ít. Một đôi nam nữ đã trung tuổi, hân hoan vui sướng, mặc quần áo bình thường, tổ chức một bữa tiệc tại nhà, mời một số bạn bè và anh em thân thuộc. Những người có quan hệ hơi xa một chút đều không được mời. Đó là hôn lễ của An Đông Phóng và Chung Hàn Mai, một người ngoài 50 tuổi, người kia gần 45. Hai người đã quen biết nhau từ nhiều năm nay, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của con gái, họ đã có thể danh chính ngôn thuận về sống với nhau. Ban đầu, An Tiếu Trúc đề nghị họ hãy tổ chức thật lớn, tưng bừng náo nhiệt vào. Nhưng An Đông Phóng nói tuổi đã lớn, không thích hợp mấy chuyện như thế, thêm nữa chỉ cần tình cảm giữa hai người tốt đẹp, cảm thấy hạnh phúc, thì những thứ vật chất, hình thức đều chỉ là phù phiếm. Điều hiếm thấy là, Chung Hàn Mai cũng rất đồng tình. Bà là một quả phụ, chồng đã qua đời từ lâu, cũng không có con cái. Từ khi có quan hệ với An Đông Phóng, bà đã luôn coi An Tiếu Trúc như con gái ruột của mình. Mã Tiểu Linh kéo nhẹ tay Diệp Thanh, đi về phía nhà An Tiếu Trúc, suốt dọc đường cười nói vui vẻ, mãn nguyện vô cùng. Hôm nay cô mặc một cái áo da ngắn màu đỏ mang đầy ý chúc mừng, Chất da sáng, nhìn từ xa trông vô cùng mềm mại. Chiếc áo bó sát người, vừa vặn khiến người khác có cảm giác muốn sờ thử. Những đường cong trên vai, lưng và đặc biệt là ở khuỷu tay vô tình tạo ra một hiệu quả hấp dẫn vô cùng. Chiếc khóa màu bạc sáng lấp lánh, chuyển động theo dáng điệu yêu kiều, vô cùng đẹp mắt. Phía dưới mặc một chiếc quần bò ống bút chì cũng vừa vặn như vậy, làm tôn lên cặp mông căng tròn, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, vô cùng thu hút. Vốn, quần áo của cô chủ yếu là màu đen. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, tới dự đám cưới người ta nên không tiện mặc màu đó. Hơn nữa Diệp Thanh cũng nghe cô gợi ý, đã chuyển từ mặc áo khoác màu đen sang mặc một chiếc màu xanh trắng. -Oa, chị Tiểu Linh, hôm nay trông chị thật cá tính. An Tiếu Trúc đứng ngoài cửa, trông thấy từ xa hai người đang dắt tay nhau tới, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng vẫn tươi cười đón tiếp, còn tặng lời khen ngợi. -Ha ha, em cũng rất xinh. Mã Tiểu Linh không nghi ngờ gì, bá vai An Tiếu Trúc rất thân thiết, cào cào vào cáu mũi nhỏ thanh tú của cô, cười nói. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng có lông quấn quanh cổ, choàng thêm một chiếc khăn màu đỏ, nhìn trông như một đóa sơn trà trong tuyết vậy, xinh đẹp vô cùng. Thêm vào đó là gương mặt trẻ con riêng có của cô học sinh cấp ba, giúp cô có thêm ưu thế. Đứng cạnh Mã Tiểu Linh, hai nàng tuyệt sắc mĩ nhân, môi đỏ răng trắng, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. -Có thế nào cũng không thể xinh bằng chị Tiểu Linh được. Đi nào, em đưa chị vào phòng em. An Tiếu Trúc kéo Mã Tiểu Linh vào phòng, bỏ mặc Diệp Thanh. -Tiếu Trúc này chắc còn giận dỗi Diệp Thanh. Mã Tiểu Linh biết hai người này có gì không phải, nên lắc đầu cười. Nhưng bị An Tiếu Trúc lôi đi bằng được, cũng không kịp nói gì với Diệp Thanh. Chỉ có thể quay đầu nhìn Diệp Thanh, vẻ xin lỗi, ý là không thể đi cùng anh được nữa, anh làm gì thì làm đi. Diệp Thanh cười một cái, vẻ khốn khổ, rồi một mình đi vào phòng. Vừa rồi An Tiếu Trúc đứng sau Mã Tiểu Linh đã lén nhìn hắn một cái, ánh mắt rất oán giận như thể muốn đốt cháy mình luôn, khiến Diệp Thanh cảm thấy hơi chột dạ. -Chú An, cô Chung, chúc mừng chúc mừng. Chúc cô chú bách niên giai lão. Diệp Thanh bước vào phòng, thấy có bảy tám vị khách đã tới, còn An Đông Phóng và Chung Hàn Mai đang ở trong phòng khách đón tiếp khách khứa, liền cười rồi chào lớn. -Ai dà, là Diệp Thanh tới đó hả. Nào lại đây lại đây, ngồi đây đi. An Đông Phóng nhiệt tình mời Diệp Thanh vào phòng khách nghỉ ngơi, ăn chút hạt dưa, bánh kẹo các loại, còn Chung Hàn Mai thì pha cho hắn một li trà Long Tỉnh loại ngon nóng hổi. -Cảm ơn cô Chung. Diệp Thanh đón lấy trà, rồi nhân lúc đó đưa cho họ một phong bao đỏ dày cộp. Đi ăn cưới mà, đương nhiên không thiếu được tiền mừng. Bản thân đã làm con gái người ta ra thế rồi, mối quan hệ này... rất phức tạp, cho nên mừng ít cũng không được. Chung Hàn Mai và An Đông Phóng đương nhiên là không nhận, luôn miệng bảo sợ nhận thì không phải phép, nhưng Diệp Thanh vẫn kiên quyết, nói đây là chút thành ý của hậu bối, không đáng bao nhiêu. Chung Hàn Mai và An Đông Phóng cũng hết cách, đành phải nhận lấy. Đương nhiên họ đối với Diệp Thanh càng thêm nhiệt tình, không phải vì chút tiền này mà bởi thái độ của hắn. Nhìn xem, cậu nhóc này mới hiểu chuyện làm sao. An Đông Phóng vốn nghi ngờ con gái mình và Diệp Thanh có quan hệ bất thường, còn lo An Tiếu Trúc vì chuyện này mà lỡ dở việc học hành. Nhưng sau đó nghe ngóng được Diệp Thanh đã có bạn gái từ lâu, mà người bạn gái này lại là bạn thân của con gái mình, cho nên đã yên tâm hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Phải biết ông thích tên Diệp Thanh này đến mức nào. -Tiểu Diệp này, cháu cứ tự nhiên đi, coi đây như nhà của mình. Hôm nay tới đây đều là anh em, bạn bè thân thiết của gia đình. Tiệc tùng còn phải chờ thêm lát nữa. Chung Hàn Mai mặt mày rặng ngời, càng lúc càng ra dáng vợ chồng với An Đông Phóng. Diệp Thanh cười nói: -Cô Chung, chú An, cô chú bận việc gì thì cứ đi đi ạ, không cần để ý tới cháu. Nói rồi hắn tìm một góc ngồi đó, tính sẽ ngồi im uống chén trà, suy ngẫm về y thuật. Nào ngờ vừa ngồi xuống đã có người chạy lại. -A, anh Diệp Thanh, chỉ có mình anh đến sao? Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn. Cậu bé này nhìn trông rất lịch sự nhã nhặn, mặt mày thông minh, tươi tắn như hoa, thì ra là cậu em họ của An Tiếu Trúc, Hàn Nhạn Băng. Mình đã từng làm phẫu thuật cấy ghép tim cho cậu ấy, và cậu ta thì đang thầm thích em gái mình. -Ừ, sao thế? Diệp Thanh bĩu môi, thầm nghĩ, cậu nhóc này, định xem xem mình có đưa Diệp Tĩnh tới hay không đây mà. Con bé đang học năm cuối cấp, học hành đến là bận rộn, lấy đâu thời gian để ý đến cậu. -Hì hì, không có gì. Anh Diệp Thanh, có thời gian tới nhà em chơi nhé. Hàn Nhạn Băng cười nói,giọng nịnh nọt. -Ừ, có thời gian nhất định sẽ tới. Diệp Thanh mỉm cười, hỏi tiếp: -Xuất viện xong em vẫn ổn đấy chứ? -Vâng, ổn ạ. Cũng may mắn có anh Diệp Thanh y thuật thần thông nếu không cậu em này đã xong đời từ lâu rồi. Hàn Nhạn Băng không đổi giọng, tiếp tục nịnh. Diệp Thanh cười ha hả, Hàn Nhạn Băng hơi lúc túng, mặt đỏ ửng, cảm thấy hình như những gì mình nghĩ đã bị Diệp Thanh nhìn thấy hết. -Cậu nhóc này, còn biết ngượng cơ đấy. Không biết là giả vờ ngây thơ hay ngây thơ thật nhưng cũng sắp bằng anh rồi đấy. Diệp Thanh vỗ vỗ vai cậu ta, đang định nói chuyện, làm công tác tư tưởng với cậu, bảo cậu phải chú tâm vào việc học thì cha mẹ Hàn Nhạn Băng đi tới, nhiệt tình chào hỏi Diệp Thanh và cảm ơn hắn. Đứng trước mặt các vị phụ huynh, đương nhiên không tiện dạy dỗ con cái nhà người ta nên đành thôi. -Á, sao họ cũng tới đấy? Diệp Thanh vừa liếc nhìn thì thấy một đôi nam nữ bước vào, không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.