Thần Y
Chương 316
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 316: Ngôi sao sáng
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Các bác sĩ và y tá đang bàn tán xôn xao.
-Ài, sao khoa nhi chúng ta lại khổ thế này. Cứ vài ba ngày lại có người tới làm loạn.
-Tôi thấy đúng là chủ nhiệm Diệp bị đẩy tới đây thì có.
-Tôi đã nói từ đầu rồi mà, là cấp trên muốn chèn ép bác sĩ Diệp đó, mấy người còn không tin. E là sau chuyện này bác sĩ Diệp sẽ bị phê bình nặng cho xem.
-Vậy thì thật oan ức cho khoa nhi chúng ta. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi còn gì. Có mấy bác sĩ còn làm tăng ca suốt từ tối qua tới giờ, ngủ còn chưa được ngủ, vẫn đang cứu chữa cho bệnh nhân, thế mà người nhà lại tới làm loạn lên như vậy, tôi nghĩ mà thấy thật buồn lòng đấy.
-Làm bác sĩ khoa nhi thật không có tương lai.
-Thì còn cách nào khác đâu. Ai bảo từ đầu chúng ta chọn nghề này.
-Người ngoài nhìn vào nghĩ bác sĩ chúng ta địa vị xã hội cao, chữa bệnh cứu người, chắc được nhận nhiều phong bì. Nhưng làm gì có ai hiểu cho, bác sĩ khoa nhi chúng ta thật ra cứ như bà mẹ ghẻ vậy, không bị người nhà bệnh nhân mắng chửi đã là tốt lắm rồi.
-Khoa nhi là cái khoa ít béo bở nhất đã thế còn bị ức hiếp nữa chứ, thật chẳng muốn làm gì cả.
-Ài, biết gì không, đứa bé kia không cứu nổi nữa rồi, nhưng chủ nhiệm Diệp vẫn còn kiên trì trong đó kìa. Tôi vừa vào nhìn trộm, thấy chủ nhiệm Diệp mặt đẫm mồ hôi, mắt đỏ ngầu. Còn mấy bác sĩ và y tá khác thì mắt thâm như mắt gấu trúc vậy.
-Thật ra thế là tốt lắm rồi. Người nhà đứa bé tuy người đông sức mạnh, ước chừng cũng phải mười mấy người, thế mà lần này chỉ chửi mồm chứ không động tay động chân.
-Không động tay động chân là vì biết vẫn đang cứu chữa. Đợi tí nữa có tin đứa bé đã chết truyền ra ngoài, tôi không tin họ không xông vào đánh người.
-Mọi người chú ý một chút, đợi tới lúc đó nhất định phải giữ cho chặt. Tuy chủ nhiệm Diệp có thể đánh lại nhưng có lẽ anh ấy sẽ không ra tay đâu, làm không tốt sợ là sẽ chết người đó.
-Hả, có cần phải phóng đại lên thế không?
Một bác sĩ mới tới hỏi.
-Xí, thế là cậu không biết rồi. Cậu không biết vì sao chủ nhiệm Lô phải từ chức đúng không? Chính là bị người nhà bệnh nhân vây đánh. Đánh cho điếc luôn đấy. Không biết giờ đã chữa khỏi hay chưa, nhưng sau đó ông ấy đã từ chức không làm nữa.
-Hả!
Bác sĩ mới tới đó lè lưỡi, cảm thấy khó tin. Bệnh viện Ngô Đồng cũng thuộc loại có danh tiếng mà còn như thế, những bệnh viện khác không phải còn kinh khủng hơn sao?
...
Văn phòng viện trưởng.
-Anh Chư, anh nói gì đi, rốt cục là có chuyện gì? Sao lại để chuyện xảy ra nghiêm trọng tới mức này? Vừa rồi còn có cả nhà báo nghe tin chạy tới nữa.
Thịnh Triều Cẩm cầm một chén trà đặc, sắc mặt u ám, ngồi đối diện với Chư Quốc Bình, hỏi.
Chư Quốc Bình kinh ngạc:
-Hả, đánh động tới cả cánh nhà báo rồi sao? Không đến mức đó chứ. Liệu có phải có người có ý gây rối không?
Thịnh Triều Cẩm không khỏi tức giận nói:
-Nếu không phải các anh làm việc không đến nơi đến chốn, sao lại để xảy ra chuyện này. Nhưng cũng còn may, mấy nhà báo đó đã bị tôi chặn lại mời về rồi. Việc này cũng sẽ không bị đưa tin đâu.
Chư Quốc Bình gật gật đầu. Dù gì thực lực của gia đình họ Thịnh cũng không có gì đáng nghi ngờ. Tốt xấu gì cũng có người làm phó ban thường vụ thành phố, chẳng nhẽ chỉ có cái chuyện con con này cũng không giả quyết được.
Ở bên, Hoàng Húc Quân đang tiếc rẻ lắm. Mấy phóng viên lúc nãy chính là do hắn gọi tới, mục đích chính là chiếm lại chức chủ nhiệm từ tay Diệp Thanh.
-Viện trưởng, chuyện của khoa Nhi, cậu Hoàng biết rõ nhất. Để cậu ấy báo cáo lại cho anh.
Chư Quốc Bình cười ngượng, chỉ chỉ Hoàng Húc Quân đang ngồi bên cạnh, nói.
Thịnh Triều Cẩm gật gật đầu.
Hoàng Húc Quân lập tức nói:
-Anh Thịnh, anh Chư, chuyện là thế này. Đứa bé mới sinh đó tuy là đã mắc bệnh bại huyết từ trong bụng mẹ, nhưng khi sinh ra, tình trạng vẫn tương đối tốt. Khoa nhi chúng tôi rất tích cực chữa trị. Thậm chí chủ nhiệm Diệp còn đích thân tham gia. Thế nhưng sau đó không biết tại sao lại sinh ra chẩn đoán nhầm, nhầm từ bệnh cao huyết áp động mạch phổi sang động mạch vành bẩm sinh, cho nên mới làm lỡ việc chữa trị, khiến cho bệnh tình ngày càng xấu đi.
Thịnh Triều Cẩm giận dữ, đập bàn, quát:
-Thật là, cái tên Diệp Thanh đó còn tự nhận mình là số một bệnh viện Ngô Đồng, đến cái bệnh nhỏ xíu đấy mà cũng không chữa nổi, giữ hắn lại để làm gì?
Hoàng Húc Quân trong bụng cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nói giúp Diệp Thanh:
-Chủ nhiệm Diệp cũng đã cố hết sức, dù gì ngựa cũng có lúc lạc, người cũng có lúc nhầm mà.
Phó viện trưởng Chư Quốc Bình cũng nói:
-Diệp Thanh không phải không có năng lực, chỉ là tuổi còn trẻ, còn ngạo mạn nên khó tránh mắc phải sai lầm.
Thịnh Triều Gấm xua tay, trầm giọng hỏi:
-Thế giờ tình hình bên khoa nhi thế nào rồi?
Hoàng Húc Quân đáp:
-Người nhà đứa bé đang đập phá rất hung hăng. Họ không chỉ mắng nhiếc bác sĩ và y tá mà còn không ngừng lôi người nhà của các bệnh nhi khác đến để kể tội, nói bệnh viện Ngô Đồng chúng ra chuyện ra chữa chết người, khiến cho cha mẹ nhiều bệnh nhi sợ quá ôm con chạy rồi.
Chư Quốc Bình tiếp lời:
-Vừa rồi tôi có tới khoa nhi kiểm tra, qua nói chuyện, gia đình cháu bé cũng đã bình tĩnh hơn. Nhưng nếu lát nữa có kết quả cuối cùng, e là sẽ không gỡ nổi mất. Viện trưởng, anh thấy có nên báo cho bên cảnh sát không?
-Báo cảnh sát cái gì? Còn sợ chưa đủ lớn chuyện hay sao?
Thịnh Triều Cẩm đập bàn, li trà rung lên, đau xót nói:
-Tên Diệp Thanh này, thật đúng là đồ vô dụng. Vừa mới tới khoa nhi đã gây ra chuyện dính dáng đến mạng người, ảnh hưởng đến danh tiếng bệnh viện. Nếu như hắn không thể cứu sống đứa bé này, tôi sẽ đành bất đắc dĩ khai trừ hắn khỏi bệnh viện. Nếu không người khác làm sao phục, rồi còn ăn nói thế nào với người nhà cháu bé.
Cuống, nhưng trong lòng rất vui sướng, thật không dễ dàng gì. Coi như đã có cơ hội danh chính ngôn thuận loại bỏ thằng nhóc này. Danh tiếng của bệnh viện sẽ phải chịu tổn hại nhất định, nhưng loại bỏ được cái gai trong mắt sau này cũng dễ dàng hơn không ít. Có trời mới biết thằng nhóc này có phải là tay trong của Trương Hạo Bác để lại hay không. Bệnh viện của mình phải dùng toàn người của mình mới yên tâm.
... ... ... ... ... ... ... ...
-Haha.
Bên trong phòng bệnh, Diệp Thanh đang châm cứu đột nhiên thấy hưng phấn kì lạ.
Ngay sau đó, các bác sĩ và y tá có mặt cũng lần lượt kêu lên đầy kinh ngạc.
-Chủ nhiệm Diệp, nhịp tim tăng rồi, đang dần hồi phục về bình thường, 40, 45, 50, 60,...
-Chủ nhiệm Diệp, huyết áp cũng đang tăng dần.
...
Tin tốt lần lượt lần lượt truyền đến. Các chỉ số sinh lí của đứa bé dần dần khôi phục lại mức bình thường. Tuy rằng việc điều trị về sau còn tốn nhiều thời gian và tiền bạc, nhưng ít nhất đến lúc này, tính mạng không còn gì đáng ngại nữa.
-Thông báo cho người nhà, mười lăm phút nữa, có thể vào thăm con.
Diệp Thanh nén phấn khích, vừa châm cứu, vừa nói.
Thật ra, hắn là người đầu tiên nhìn thấy bệnh tình đứa bé có chuyển biến tốt. Nghĩ lại, vẫn là tác dụng của linh đan và Thương Lê thần châm cùng kết hợp. Còn về vấn đề châm cứu thế nào mới có công hiệu, có thể là liên qua tới mức độ nghiêm trọng của bệnh.
-Thật thế sao? Có thật không? Con tôi không sao rồi?
Cha đứa bé lại gào lên lần nữa. Nhưng lần này bớt phẫn nộ đi nhiều, thay vào đó là sự sung sướng và ngạc nhiên. Sự biểu cảm ấy làm cho các nhân viên y tế ở chung quanh cùng nhau cười.
-Tốt rồi, cuối cùng cũng tốt rồi.
Ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác đứa bé cùng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy nhau chúc mừng. Bà nội và bà ngoại đứa bé cùng khóc, nước mắt đầm đìa.
-Mẹ, cháu không sao nữa rồi, mẹ còn không gì thế?
Cha đứa bé vui mừng, an ủi.
Mười lăm phút sau, Diệp Thanh mặt mỉm cười bước ra, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, vẻ mặt mệt mỏi.
-Chủ nhiệm Diệp, thần y Diệp, tôi, tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào.
Cha đứa bé mặt rất áy náy nhưng cũng đầy cảm kích, bắt tay Diệp Thanh.
Diệp Thanh mỉm cười nói:
-May mà không phải hổ thẹn với anh. Cháu nhà anh để nghỉ ngơi vài ngày là có thể ra viện.
-Bác sĩ Diệp, cảm ơn anh.
-Phải đấy, thật vô cùng biết ơn cậu.
Người nhà đứa bé thay nhau cảm ơn, thái độ đã quay ngoắt 180 độ. Lúc nãy còn hô hào đòi đánh đòi giết, làm cho các nhân viên y tế có chút không thích nghi ngay được.
Trong phòng phó chủ nhiệm khoa nhi, Hoàng Húc Quân khuôn mặt hung ác nham hiểm, đang ngồi sau bàn làm việc. Nghe thấy bên ngoài hò reo chúc mừng, khiến hắn thật sự muốn phát điên:
-Mẹ nó, cái thằng Diệp Thanh này, rốt cục lại gặp được vận chó gì thế. Bệnh khó như thế mà nó cũng chữa được.
Trong phòng viện trưởng, Thịnh Triều Cẩm nghe báo cáo từ Chư Quốc Bình, trong bụng thất vọng lắm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn.
Chư Quốc Bình cay đắng nói:
-Nếu nói về cậu Diệp Thanh này, cũng là người có chút bản lĩnh. Chỉ là làm người có chút cứng nhắc. Nếu cậu ta chịu chủ động nể phục viện trường, thì cũng không tồi.
Thịnh Triều Cẩm vẫy tay:
-Nhân tài chỗ nào chắc có, thiếu gì người như hắn.
Chư Quốc Bình tới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Diệp Thanh nhờ chuyện này mà được đề bạt thì lão cũng chẳng vui vẻ gì. Vừa nãy chẳng qua là lui một bước, thăm dò ý tứ Thịnh Triều Cẩm mà thôi.
Cùng lúc ấy, kì tích anh dũng của Diệp Thanh đã được Tiểu Tiểu truyền đi khắp bệnh viện.
-Nghe chuyện gì chưa? Chủ nhiệm Diệp lại vừa thể hiện bản lĩnh ở khoa nhi đó. Cứu sống một đứa bé sơ sinh gần như không còn cơ hội sống.
-Thật không? Chuyện đó thì rất bình thường mà. Nếu đổi là người khác thì mới đáng gọi là ngạc nhiên.
-Chủ nhiệm Diệp giỏi thật đấy. Dù bị đẩy đi đâu vẫn thể hiện được tài năng. Bị đẩy tới cái khoa nhi vừa khổ vừa mệt đó mà vẫn làm rất ra trò nhé.
-Mấy cô lúc đó không ở đó chứ tôi tận mắt nhìn thấy. Lâu rồi khoa nhi không thấy cảnh mở mày mở mặt như thế. Mấy người khoa đó trước giờ toàn bị người nhà bệnh nhân chửi mắng chứ nào đã từng được khen ngợi bao giờ.
-Đúng đấy. Nhưng lần này thì không giống thế. Cha đứa bé đã lập tức đặt làm một cái cờ thi đua mới tới tặng đấy.
-Nghe nói vốn là đem tới tặng cho chủ nhiệm Diệp, nhưng chủ nhiệm Diệp nói đó là công của tất cả mọi người cho nên đã treo lên hành lang khoa nhi.
-Chủ nhiệm Diệp thật là khiêm tốn.
-Chủ nhiệm Diệp tới khoa nào, khoa đó lập tức trở thành ngôi sao sáng. Ngày trước ở khoa cấp cứu cũng thế, khoa ngoại cũng vậy, rồi giờ đến khoa nhi cũng một bước lên giời rồi.
-Chẹp, nếu chủ nhiệm Diệp còn ở khoa cấp cứu của chúng ta, thì sẽ cùng chủ nhiệm Mã phu thê song kiếm hợp bích, đến lúc đó khoa cấp cứu chúng ta sẽ là độc nhất vô nhị rồi.
Bệnh viện Ngô Đồng, danh tiếng của Diệp Thanh lại một lần nữa được đề cao.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương