Ngay khi Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị rời khỏi Hồng Mông Thiên, nàng để ý đến Đại Hoàng đang chơi đùa với Tiểu Chi Ước.
Sau khi biết Nguyên lực Hồng Mông Thiên có lợi cho việc tu luyện. Diệp Lăng Nguyệt liền để Đại Hoàng ở lại Hồng Mông Thiên, cũng coi như là cho Tiểu Chi Ước có thêm bạn chơi.
Diệp Lăng Nguyệt đợt vừa rồi bận rộn, hôm nay mới có dịp để ý kỹ Đại Hoàng một chút.
Vừa nhìn thì đã bị bộ dạng của Đại Hoàng dọa giật mình.
Lần này, xem ra sự ảnh hưởng của Nguyên Lực ở Hồng Mông Thiên được hưởng lợi lớn nhất không phải là ai khác mà chính là Đại Hoàng.
Đại Hoàng vốn là một con dã thú tạp chủng giữa sói và chó, được Diệp Lăng Nguyệt cứu về. Sau một tháng nuôi ở Hồng Mông Thiên đã biến hóa đến bất ngờ.
Đầu nó mọc dài như măng mọc sau cơn mưa, đặc thù của chó trên người cũng dần biến mất, bộ lông của nó vô cùng bóng mượt.
Cái bụng vốn khô đét nay cũng vô cùng săn chắc. Bốn chân gầy gò nay cũng to ra, bành trướng tự như những bắp thịt nhỏ, từng cuộn từng cuộn săn chắc mọc ra. Lại để ý tới bàn chân và móng vuốt, khi nó chạy trông giống như là một con Tiểu Toàn Phong.
Đại Hoàng trước đây vốn không đuổi kịp Tiểu Chi Ước thì nay cũng đã dần dần đuổi kịp. Ngươi đuổi ta tránh, trông giống như một cuộc đua sức mạnh vậy.
Chẳng lẽ, Đại Hoàng đã từ một con dã thú bình thường lại tiến hóa thành Linh Thú.
Điều này khiến Diệp Lăng Nguyệt mừng rỡ không thôi. Nguyên khí ở Hồng Mông Thiên, không chỉ có ích với dược thảo mà còn có ích với cả các loài thú.
Đại Hoàng bây giờ chí ít cũng tương đương với một con Linh Thú cấp hai cấp ba, đủ để đấu được với cấp bậc võ giả Hậu Thiên nhân loại. Nếu để nó ở Hồng Mông Thiên lâu thêm một chút nữa thì không biết sẽ còn phát sinh biến hóa kinh người đến mức nào.
“Đại Hoàng, lại đây, cùng ta đấu mấy chiêu.” Diệp Lăng Nguyệt thấy Đại Hoàng dũng mãnh như thế, ý chí chiến đấu trong lòng lại kích thích lên mấy phần.
Nàng trước đây đã từng giao đấu với dã thú, nhưng chưa chính thức giao đấu với Linh Thú cấp hai cấp ba. Đại Hoàng không phải là đối thủ mạnh nhất sao?
Trong mắt Đại Hoàng, đầu tiên là có vài phần kinh sợ, nhưng sau khi đấu mấy chiêu với Diệp Lăng Nguyệt, ánh mắt của Đại Hoàng cũng trở nên ngưng trọng.
Chỉ thấy bên trong hai chân, đột nhiên bộc phát ra một cỗ Nguyên Lực. Gầm thét một tiếng, mấy đạo trảo phong xuyên không ra.
Nguyên Lực trong bụng, oanh một tiếng. Diệp Lăng Nguyệt bay lên không trung, tay bắn ra Băng Lôi Quyền, chỉ thấy nàng ra quyền mạnh như gió. Một bộ quyền pháp đánh xuống thì một quyền được bắn ra.
Chỉ nghe thấy vô số những tiếng ầm ầm. Thất Đạo Lôi Thiểm phá vỡ không trung. Đại Hoàng cong cả người lên, bị chấn động bởi lực Lôi Thiểm liền lùi lại mấy bước.
“Chi Ước!” Tiểu Chi Ước nhảy lên trên bả vai Diệp Lăng Nguyệt, kêu một tiếng bất mãn với Đại Hoàng.
Có vẻ như khiển trách Đại Hoàng dám mạo phạm chủ nhân. Đại Hoàng lập tức dừng lại, cụp đuôi ảo não co cuộn nằm trườn trên đất.
“Không sao, Đại Hoàng chỉ là đang luyện quyền cùng ta thôi.” Diệp Lăng Nguyệt vui mừng khôn siết, Thất Đạo Lôi Thiểm, Băng Lôi Quyền của nàng lại tiến bộ hơn rồi.
Điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt càng bất ngờ là, nàng cảm giác Nguyên Lực trong đan điền của mình bởi vì lần tỷ thí này, cuồn cuộn dục động, đây không phải lại là đột phá đấy chứ?
Từ sau Xích Dương tố, Diệp Lăng Nguyệt dừng lại ở Luyện Thể Bát Trọng đã hơn một tháng, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Nguyên Lực trong cơ thể của mình đột phá bình cảnh.
Nàng không dám khinh thường, lúc này khoanh chân ngồi xuống.
“Luyện Thể Cửu Trọng!”
Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Nguyệt đứng lên. Quần áo của nàng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhưng trong đáy mắt lại không có quá nhiều niềm vui.
Lần đột phá này, có một ý nghĩa vô cùng phi thường với nàng.
Thất Thiểm Băng Lôi Quyền, nếu để cho những người khác trong Diệp gia nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Dù sao, ngay đến cả Diệp Hoàng Ngọc cũng không cách nào ra đòn Thất Thiểm.
Kể từ sau khi biết Hồng Phóng có một người con gái riêng tên Hồng Minh Châu là cao thủ Đan Cảnh, Diệp Lăng Nguyệt liền cảm thấy tu vi của mình thật sự là tiến bộ quá chậm.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng không hề nóng giận. Bởi vì nàng vẫn còn một thứ mà Hồng Minh Châu không có. Đó chính là lực tinh thần.
Lần này, thông qua việc luyện tập lặp đi lặp lại, nàng kiểm soát Long Tiên Châm mở rộng Quỷ Môn thập tam châm càng thuần thục hơn. Thất Thiểm Băng Lôi Quyền cộng thêm “Thất Bộ Điệt”, đủ để giúp cho lúc Diệp Lăng Nguyệt đối đầu với Hậu thiên cường giả, luôn đứng ở thế bất khả chiến bại.
Điều này cũng có nghĩa là, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cần đột phá đến Tiên Thiên Cảnh thì sẽ có thực lực ngang ngửa với Hồng Minh Châu của Đan Cảnh.
“Rượu do mới cất, không biết kết quả thế nào, nhưng cứ phải tìm người thử trước đã.” Diệp Lăng Nguyệt nghĩ đến ông ngoại Diệp Cô của nàng.
Diệp Cô năm nay đã năm mươi lăm tuổi. Lúc ông ba mươi tuổi đã bước vào Hậu Thiên, nhưng hai mươi năm nay, vẫn luôn dừng bước ở Hậu Thiên Đỉnh Phong, không thể đột phá Tiên Thiên.
Có lẽ vò rượu mới này, sẽ có lợi cho sự đột phá của ông ngoại.
Diệp Lăng Nguyệt xách vò rượu đi ngay tới chỗ ở của ông ngoại Diệp Cô.
Từ sau khi hai cha con Diệp Cô và Diệp Hoàng Ngọc hóa giải hiềm khích. Rõ ràng tâm tình lão gia tử tốt hơn rất nhiều. Nghe lão quản gia trong nhà nói, Diệp Cô gần đây ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn hai bát.
Diệp Lăng Nguyệt đi tới gần chỗ Diệp Cô ở thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
“Thời gian đại hội Dã luyện đã được chốt lại là vào giữa tháng này, địa điểm thì chọn Ly thành. Nghe nói quán quân đại hội Dã luyện lần này, ngoài việc có cơ hội giành quyền cung cấp mỏ sắt cho quân đội ra, thì còn có thể gia nhập hiệp hội Phương Sĩ của Ly thành.” Diệp Cô đang thương lượng với Diệp Hoàng Thành. Muốn chọn hai người thợ rèn xuất sắc nhất Diệp gia đi Ly thành.
Không có sự cản trở của Tống gia, lại cộng thêm đại hội Dã Luyện lần này là hiệp hội Phương Sĩ và phủ Thái Thú cùng làm chủ, công khai công bằng. Diệp Cô cho rằng lần này, cơ hội Diệp gia đoạt giải nhất là rất lớn.
“Ông ngoại, mọi người đang bàn bạc chuyện gì vậy, sao trông ông ngoại lại vui vẻ thế.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thấy liền bước chân vào.
Trong tay nàng cầm Tân Hầu Tửu, đưa đến trước mặt Diệp Cô.
Vừa nhìn thấy Tân Hầu Tửu, lông mày bất giác dương lên vài phần.
Diệp Cô uống rượu cả đời, cũng chưa từng ngửi thấy loại rượu ngon nào mà lại thơm nồng đậm đến vậy. Với cái mũi của một con sâu rượu mấy chục năm nay của ông trong lúc nhất thời lại không thể ngửi ra bình rượu mà Diệp Lăng Nguyệt mang tới được nấu bằng thứ gì.
“Ta đang cùng Tứ cữu thương lượng chuyện vào thành tham gia đại hội Dã Luyện. Cháu gái ngoan, rượu ngon hôm nay ở đâu ra vậy?” Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Cô, Diệp Lăng Nguyệt cười một tiếng. Ông ngoại của nàng nếu đưa đến Ly Thành, gặp Lam Thái Thú, nhất định sẽ trở thành mạc nghịch chi giao. Hai người hoàn toàn đều là những con sâu rượu.
“Đây là rượu con tự nấu, tặng ông ngoại thưởng thức.” Câu nói của Diệp Lăng Nguyệt khiến Diệp Cô không khỏi tặc lưỡi, cháu ngoại nhà Diệp gia từ khi nào lại có cả kỹ năng này.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy vui mừng của ông ngoại, Diệp Lăng Nguyệt nhân cơ hội nói thêm.
“Ông ngoại, nghe nói trong thành sắp tổ chức đại hội Dã Luyện, con cũng muốn đi xem một chút.” Đỉnh tức của Diệp Lăng Nguyệt lúc này cũng hùng hậu lên không ít.
So với trước đây, bây giờ nàng có thể dùng Đỉnh Tức tinh luyện ra hắc thiết độ thuần khiết khoảng bảy phần mười.
Đương nhiên, nàng cũng không hề tiết lộ bí mật này ra ngoài. Nếu không phải vì nghe thấy có thể gia nhập hiệp hội Phương Sĩ thì nàng cũng không tính đi xem đại hội Dã Luyện lần này.
Lần trước, Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua chỉ là nói chuyện vài câu với Liêu hội trưởng đã cảm thấy có cảm hứng. Nếu lần này, nàng có thể gia nhập hiệp hội Phương Sĩ, chắc chắn đối với việc tu luyện lực tinh thần của nàng, nhất định càng có lợi hơn.
“Lăng Nguyệt à, con cũng có hứng thú với đại hội Dã Luyện. Tiểu nha đầu con không phải đang nhớ nhung tỷ muội tốt ở Ly thành đấy chứ.” Diệp Cô bị Diệp Lăng Nguyệt nịnh cho vui vẻ, vẻ mặt đầy sự cưng chiều.
Chuyện Diệp Lăng Nguyệt kết nghĩa với con gái Thái Thú Ly thành, cả nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều biết.
Diệp Cô có lòng để Diệp gia vào ở Ly thành, Diệp Lăng Nguyệt chịu kết giao với Lam Thải Nhi. Hắn cầu còn không được.
Chuyện hiếm gặp nữa là, lần này Diệp Hoàng Thành lại không hề phản đối chút nào.
Diệp Hoàng Thành lại chọn hai đại sư tu luyện giỏi nhất Diệp gia. Mấy ngày nữa sẽ cùng với Diệp Lăng Nguyệt lên đường đi tới Ly thành.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương