Sau khi đến Ly thành, đại hội Dã Luyện cũng chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu, Diệp Lăng Nguyệt mang theo bình rượu mới làm đi đến phủ Thái Thú tìm Lam Thải Nhi trước. Không ngờ rằng uổng công vô ích, sau khi nghe ngóng mới biết Lam Thải Nhi đang ở Túy Tiên Cư, nói là hôm nay có mấy vị khách quý đến từ Đế Đô, Lam Thải Nhi đang ở Túy Tiên Cư tiếp đãi mấy vị khách đó. Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe xong liền đi thẳng tới Túy Tiên Cư. Đến Túy Tiên Cư hỏi chưởng quầy thì biết được Lam Thải Nhi đang ở cùng với khách trong phòng trên lầu hai, Diệp Lăng Nguyệt lên cầu thang, đứng ở bên ngoài phòng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lam Thải Nhi. “An quận chúa, ý ngươi là đang chê Bách Niên Hầu rượu của ta không có tiếng tăm, không xứng vớiTúy Tiên Cư sao?” “Lam Quận chúa ngươi đừng tức giận, ta đang nói rượu chứ không phải  nói ngươi. Túy Tiên Cư  là tửu lâu số một của Đại Hạ, không phải là nơi có thể  tùy tiện bán loại rượu nhà tự làm ra.” Giọng nói kiêu ngạo có chút ngỗ ngược bên trong phòng vọng ra. “An Minh Hà, gọi ngươi một tiếng quận chúa, đó là nể mặt An Quốc Hầu và An Thế Tử. Ngươi thật sự cho rằng ngươi cao quý. Ngươi nói xem Lăng Nguyệt là người phụ nữ quê mùa thô tục bị bỏ rơi, thì ngươi chả là cái thứ gì cả, mẫu thân ngươi cũng chỉ là một Thiếp Thị thường dân thấp hèn.”  Lam Thải Nhi cũng không phải vừa, nàng là người luôn bảo vệ người thân bên cạnh mình, nếu nàng đã coi Diệp Lăng Nguyệt là bằng hữu tốt, thì chính là phải một lòng một dạ bảo vệ. Nàng tuyệt đối không cho phép người khác làm nhục bằng hữu tốt của mình. An quận chúa toàn danh là An Mẫn Hà, là thứ nữ của An Quốc Hầu, mẹ đẻ của nàng là con gái của chủ quán rượu mà An Quốc Hầu quen lúc đi thị sát đất đai. Được Hầu gia sủng ái đón về phủ, trở thành Thiếp, lại bởi vì được cưng chiều hết mực, nên phá lệ phong làm quận chúa. Nhưng bất luận thế nào, Thứ Nữ chính là Thứ Nữ, thân phận An Mẫn Hà so với danh đích trưởng nữ của Lam Thải Nhi, chính là thấp hơn một bậc. An Mẫn Hà trong lòng vẫn luôn ghen tỵ với Lam Thải Nhi, vì cùng là xuất thân bình dân, nhưng lại có thể được thái hậu xem trọng, còn được phong làm Quận chúa. An Mẫn Hà và Lam Thải Nhi là người hợp tác, nhưng lại không phải là tri kỉ bằng hữu tốt, hai người biết nhau là thông qua An thế tử, đối với An Mẫn Hà, Lam Thải Nhi cũng đã không vừa mắt từ lâu rồi. “Lam Thải Nhi, tính nhẫn nại của ngươi cũng đủ lớn. Ai mà không biết, ngươi ở Đế Đô đắc tội với Ngọc Quận chúa của Hồng phủ, không thể tiếp tục sống ở đó được nữa mới trốn đến Ly thành.” Lúc An Mẫn Hà mới quen Lam Thải Nhi, còn dùng mọi cách lấy lòng, nhưng sau đó nàng quen biết với quý tộc Lão Bài ở Đế Đô, đặc biệt là mấy Quý Nữ Quận chúa của Phủ Thừa Tướng Hồng phủ, liền bắt đầu coi thường Lam Thải Nhi. Quận chúa thường dân chỉ là Quận chúa thường dân, ngay cả những người kết giao cũng đều thuộc nhiều tầng lớp khác nhau. Lam Thái Thú bị giáng chức đến Ly thành không bao lâu, Lam Thải Nhi sau khi bị bỏ rơi đã kết giao với tỷ muội quê mùa thô tục trong thôn. Ánh mắt An Mẫn Hà lộ rõ vẻ khinh thường, còn Lam Thải Nhi nhìn cũng không thuận mắt. Hồng phủ? Cái tên đã sớm khắc cốt ghi tâm trong đầu, đứng bên ngoài, mí mắt Diệp Lăng Nguyệt giật giật liên hồi. Ngay sau đó, trong phòng vang lên âm thanh loảng xoảng của cốc, đèn rất lớn bị rơi xuống đất. Trong phòng lại phát ra tiếng kéo bàn ghế, xem ra, bên trong sắp động thủ. Xem ra cuộc tranh luận này là từ Bách niên Hầu rượu của nàng mà ra, Diệp Lăng Nguyệt đang lưỡng lự không biết có nên vào trong không. “An Mẫn Hà, có tin ta xé rách miệng ngươi không.” Lam Thải Nhi đang trong lúc tức giận, cũng không cần để ý cái gì gọi là đạo tiếp khách nữa, nàng xông lên giáo huấn cái người gọi là An quận chúa. “Ngươi cứ việc, ta sớm đã muốn lĩnh giáo sự lợi hại được xếp thứ mười của Hạ Ngự Tiền.” An quận chúa vừa dứt lời, một chưởng tung về phía trước cái bàn. Bàn bị một chưởng đánh trúng lật tung xoay tròn, tốc độ giống như con quay, nhanh vô cùng, phi thẳng về phía Lam Thải Nhi, Lam Thải Nhi né người nhanh như chớp, bàn đập vỡ cửa phòng, bay thẳng ra ngoài. Đúng lúc tên tiểu nhị đi qua kêu thảm một tiếng, mắt nhìn chiếc bàn như sắp va trúng người. Trong  phòng, Lam Thải Nhi hơi biến sắc mặt. Lúc này, Tiểu Nhị chỉ cảm giác trước mặt mình đột nhiên có thêm một người nữa. Người này đón lấy chiếc bàn và trong trạng thái lơ lửng không trung. Một tay giữ chặt chiếc bàn nặng mấy chục cân được làm từ gỗ liễu thượng đẳng, nhẹ nhàng để xuống đất. “Tiểu Ca, làm huynh sợ rồi.” Tên tiểu nhị thất hồn phách lạc, trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt với nụ cười tươi xinh như hoa, một thiếu nữ dáng vẻ xinh đẹp đang nhìn mình. Trong phòng, tất cả mọi người đều ngơ ngác. An quận chúa cũng là một võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong, một chưởng nàng đánh ra trong cơn thịnh nộ, lực cũng không nhỏ, mà người này lại có thể giữ chặt một cách nhẹ nhàng như vậy? “Lam tỷ tỷ.” Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên xuất hiện, khiến cho mọi người ở đây đều hết sức kinh ngạc. Thấy Diệp Lăng Nguyệt, Lam Thải Nhi lúng túng, ngượng ngùng nói. “Lăng Nguyệt muội muội, sao muội lại tới đây.” Vốn dĩ Lam Thải Nhi vì để rượu của Diệp Lăng Nguyệt có thể gửi bán ở Túy Tiên Cư, liền đích thân liên lạc với mấy vị hợp tác ở Đế Đô. Những người này, đều là thiếu gia, thiên kim quan to ở Đế Đô. Bọn họ nghe nói có rượu ngon, vốn còn tràn đầy phấn khởi đến Túy Tiên Cư ở Ly thành thưởng thức rượu. Trước lúc uống rượu, còn nói chuyện bình thường, một lát sau, vừa nghe nói rượu được làm từ nữ võ giả thôn trấn vô danh. Thân phận cao quý của An Mẫn Hà trở nên biến sắc. Nàng nói Bách Niên Hầu Tửu không ngon. Tuyệt đối không cho phép loại rượu chất lượng kém như thế này xuất hiện ở Túy Tiên Cư. Lam Thải Nhi liền tranh luận với nàng, kết quả là trận đánh nhau vừa rồi. Trong phòng, một thiếu nữ mặc cẩm y liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt. Thiếu nữ này kém Lam Thải Nhi hai ba tuổi, tầm khoảng mười sáu mười bảy, khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, dung mạo xinh đẹp, không phân cao thấp với Lam Thải Nhi. Chỉ là giọng điệu kiêu căng của nàng rất khó làm cho mọi người có cảm tình. Cùng lúc, An quận chúa cũng đang quan sát Diệp Lăng Nguyệt. An Mẫn Hà luôn cho rằng, một nữ tử sinh ra đã bị bỏ rơi, chắc chắn là dáng dấp thô tục xấu xí không chịu nổi, nhưng không ngờ rằng, Diệp Lăng Nguyệt đang ở trước mặt nàng lại hoàn toàn không giống so với dự đoán. Mặc dù không chút phấn son, trên người mặc võ bào màu trắng, làn da trắng mịn, đôi môi căng mọng, lông mày sắc nét. Đôi mắt đen nhánh như bảo thạch phát sáng trong đêm, tô điểm thêm tổng thể thân hình nàng càng thêm sinh động. Mấy thiếu gia con em quý tộc đến từ Đế Đô có mặt trong phòng, đều nhìn đến không chớp mắt. Một đám không hiểu biết. Thấy mấy tên thiếu gia nhà quý tộc lộ rõ vẻ ái mộ, An Mẫn Hà càng căm phẫn, một đứa nhà quê, lại dám cướp vị trí độc tôn của nàng. “Diệp Lăng Nguyệt, ngươi là cái đứa nhà quê làm rượu?” “An Mẫn Hà, ngươi nói ai là lũ nhà quê!” Lam Thải Nhi tức giận trợn mắt nhìn, trên người luôn giấu Dương Cương khí chỉ chờ động thủ, dọa An Mẫn Hà không nói thành lời. Lam Thải Nhi ở Đế Đô có biệt danh “Bạo Long Lam”, chọc giận người của nàng, cho dù là đương triều Thái Tử, nàng cũng dám đánh. An Mẫn Hà vừa rồi cũng là nhất thời bực bội, mới tranh luận với nàng. “Lam tỷ tỷ, không nên tức giận. Vị cô nương này, ngươi vừa mới nói Bách Niên Hầu Hầu rượu của ta không ngon, không ngon ở chỗ nào?” Diệp Lăng Nguyệt ngăn Lam Thải Nhi lại.