Mặc dù trước đó Diệp Lăng Nguyệt đã có bóng gió nghe qua một chút, nhưng lại không nghĩ rằng toàn bộ sự thật so với nàng tưởng tượng còn tàn khốc hơn gấp trăm ngàn lần, nếu không phải là chính miệng Diệp Hoàng Ngọc nói ra thì Diệp Lăng Nguyệt thật không thể tin tất cả những điều này lại là thật. “Lăng Nguyệt, mẹ biết trong lòng con cảm thấy rất uất ức, nhưng Hồng phủ là trụ cột của Đại Hạ, Hồng phủ lại có nhiều người tài, bây giờ con không thể sánh bằng với thực lực của bọn họ. Mẹ nghe nói, nữ đệ tử tông môn kia sau khi mẹ bị đuổi đi hai tháng thì cũng sinh ra một đôi long phượng, bé gái gọi là Hồng Minh Châu, khi sinh ra đã có thiên phú nên bây giờ đã là một Đan Cảnh cao thủ. Nói tới nói lui, đều là mẹ vô dụng, không bảo vệ được con.” Diệp Hoàng Ngọc cảm thán một tiếng. Đều là huyết mạch của Hồng phủ, cũng đều là mười ba tuổi, nhưng sự đãi ngộ của con và viên ngọc minh châu trong tay Hồng Phóng lại khác nhau một trời một vực. “Mẹ, mẹ vừa nói đến Đan Cảnh, chẳng lẽ tu vi của võ giả không chỉ có Luyện Thể và Tiên Thiên?” Diệp Lăng Nguyệt cố đè ác khí xuống đáy lòng. “Con trước giờ đều ở Thu Phong Trấn nên mẫu thân cũng không có nói nhiều. Tu vi của võ giả sâm la vạn tượng, sau khi con đi Ly thành về chắc cũng phát hiện tu vi của võ giả ngoài Luyện Thể Cửu Trọng ra thì còn có Hậu Thiên Cảnh gồm chút thành tựu, đại thành, đỉnh phong, Tiên Thiên Cảnh gồm Tiểu Viên Mãn, Đại Viên Mãn, đỉnh phong, Đan Cảnh, Luân Hồi Cảnh, Thần Thông Cảnh, Hư Không Cảnh, Quỷ Thần Cảnh.Trong những Võ Cảnh này lại có các giai đoạn không giống nhau, mẹ cũng không nắm rõ toàn bộ.” Lúc trước khi Diệp Hoàng Ngọc mang theo con gái trở về thì chỉ hy vọng con gái ngốc áo cơm không lo, bình an mà sống cả đời. Nhưng bây giờ Diệp Lăng Nguyệt đã bắt đầu học võ, hơn nữa Diệp Hoàng Ngọc cũng phát hiện thiên phú võ học của Diệp Lăng Nguyệt rất cao, bây giờ nàng đã luyện tới Luyện Thể Bát Trọng. Cứ với tốc độ này thì một Ly Thành nhỏ bé căn bản sẽ không trói  được con gái nàng. Diệp Hoàng Ngọc sau khi mừng rỡ thì lại có vài phần lo âu, nàng biết rõ tính khí của con gái, nếu đã biết được chuyện năm xưa xảy ra ở Hồng phủ thì Lăng Nguyệt nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe những lời nói của mẫu thân thì cũng âm thầm nghĩ tới chuyện tu vi của Hồng Minh Châu - viên ngọc trong tay của Hồng Phóng là Đan Cảnh. Mình và nàng ta chênh lệch nhau có Hậu Thiên,Tiên Thiên, Đan Cảnh, tất cả là ba Võ Cảnh. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại không có chút nản chí. Hồng Minh Châu sinh ra ở hầu môn, lại có tiểu tam xuất thân tông môn làm chỗ dựa, Võ Cảnh của nàng ta chắc chắn là đã dùng rất nhiều đan dược để luyện thành. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt thì khác, nàng chỉ mới bắt đầu học võ vài tháng trước. Chân trần không sợ mang giày, nàng nhất định có thể đánh bại Hồng Minh Châu, khiến cho trên dưới Hồng phủ gà chó không yên. Diệp Hoàng Ngọc sở dĩ nói với Diệp Lăng Nguyệt nếu chưa đạt tới Đan Cảnh thì không nên đến Đế Đô, một mặt là vì bảo vệ con gái, mặt khác cũng là vì để cho Diệp Lăng Nguyệt biết khó mà lui. Nhưng nàng không hề biết chính điều này lại càng kích thích lòng háo thắng của Diệp Lăng Nguyệt. Với thực lực bây giờ của nàng có lẽ không được, nhưng nàng có Tinh Thần Lực trong tay, lại có Hồng Mông Thiên, nên Diệp Lăng Nguyệt tin tưởng chỉ cần cho nàng đủ thời gian thì chắc chắn sẽ có một ngày nàng vượt qua Hồng Minh Châu. Sau khi Tống gia bị tiêu diệt, Diệp gia cuối cùng cũng ổn định trở lại. Diệp Hoàng Ngọc cũng bắt đầu tiếp quản công việc của gia tộc, đám tiểu bối còn lại thì chăm chỉ tu luyện, hi vọng có cơ hội để tiến vào Huyền Âm Ngọc Mạch nhiều một chút, Diệp Lăng Nguyệt thì lại vô cùng nhàn rỗi. Ngoài tu luyện ra, phần lớn thời gian của nàng đều ở trong Hồng Mông Thiên để nghiên cứu làm thế nào để sản xuất Bách Niên Hầu Tửu và khai phá Hồng Mông Thiên. Sau khi biết được mẫu thân năm đó đã phải chịu uất ức, Diệp Lăng Nguyệt liền muốn báo thù, nhưng nếu chỉ là dựa vào võ công thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Ở biên giới Đại Hạ phân chia giai cấp rất rõ ràng, giữa quý tộc và dân nghèo không chỉ là khoảng cách về gia thế mà quan trọng hơn chính là quý tộc là người nắm giữ toàn bộ tài sản và bí kíp võ học. Thí dụ như ở Diệp gia thì cơ sở võ học cao minh nhất cũng chỉ là võ học hạng tám, nhưng ở Hồng phủ - trong Hầu Môn này chỉ một bộ võ học tạc đá bình thường cũng đã lag hạng bảy tám, thậm chí là hạng bốn năm. Huyền Âm Ngọc Mạch ở Diệp gia được coi là vô cùng quý giá, nhưng ở Hồng phủ, chỉ cần là tiểu bối đạt tới Luyện Thể Ngũ Trọng đều có thể hàng tháng nhận được một số Lam Văn Huyền Âm Đan. Hồng phủ thậm chí còn có Phương Sĩ luyện khí của riêng mình, đối với kiểu con em thiên tài của Hồng phủ thì lão Hầu gia của Hồng phủ sẽ càng bỏ công để bồi dưỡng. Càng không cần phải nói, bên trong Hồng phủ còn có một Chư Cát Nhu, nghe nói tông môn sau lưng bà ta là một tông môn hạng nhất, địa vị của tông môn ở Đại Hạ nhiều khi còn cao hơn cả hoàng thất. Thân là quý tộc Hầu môn, nếu so sánh với Hồng phủ - vương tộc của  Đế Đô thì Diệp gia bây giờ chỉ đơn giản là một con kiến mà thôi. Năm đó, mặc dù làm dữ với con gái Diệp Hoàng Ngọc, nhưng khi Diệp Hoàng Ngọc bị đuổi khỏi Hồng phủ thì Diệp Cô đã không ngần ngại đến Hồng phủ để tìm Hồng Phóng nói lý lẽ. Nhưng đến người Diệp Cô cũng còn chưa thấy thì đã bị những tên thị vệ của Hồng phủ đuổi đánh ra ngoài, Diệp Cô đã đi đến tứng cái nha môn ở Đế Đô, thậm chí là đến Thuận Thiên Phủ, nhưng khi đối phương vừa nghe nói người bị tố cáo là Hồng phủ thì liền đuổi Diệp Cô ra ngoài, thậm chí còn đánh ông một trận. Tất cả những thứ này đều là sau khi Diệp Hoàng Ngọc đã hòa hảo với Diệp Cô, nhị cữu Diệp Hoàng Thụ mới len lén nói cho Diệp Lăng Nguyệt biết. Thế giới này quả thực không có cái gọi là thiên lý, gọi là  vương pháp, ai có quả đấm lớn, thực lực lớn thì người đó sẽ thắng. Mà thực lực của Diệp Lăng Nguyệt và Diệp gia lại cách xa Hồng phủ như thế, nên chuyện thứ nhất phải làm chính là lợi dụng Bách Niên Hầu Tửu để lập quan hệ với phủ Thái Thú, thậm chí là với Đế Đô. Lam Thải Nhi thân là Quận chúa nên bằng hữu của nàng ta chắc chắn đều là vương công quý tộc, chỉ cần thiết lập được mối quan hệ với bọn họ rồi từng bước thành lập mỏ thép để mở ra sản nghiệp khổng lồ thì Diệp gia mới có thể ngẩng mặt lên được. Diệp Lăng Nguyệt thông qua việc bán dược thảo của Hồng Môn Thiên và bán Lam Văn Huyền Âm Đan đã kiếm được một thùng vàng. Nàng dùng số tiền này mua lại một số lượng lớn giống dược thảo Cộng thêm trước đó hãm hại cha con Sa Cuồng lấy được một mớ dược thảo, nên bây giờ trong Hồng Mông Thiên có đến mấy chục loại dược thảo quý. Dược thảo càng nhiều khiến cho thiên địa nguyên khí của Hồng Mông Thiên cũng càng thêm sung túc. Diệp Lăng Nguyệt đem trái cây trồng được bỏ vào trong vò, cho thêm một ít men rượu, sau đó đậy nắp và chôn xuống đất. Bình thường nếu muốn sản xuất rượu thành công thì ít nhất cũng cần thời gian hơn một năm, nhưng do thời gian bên trong Hồng Mông Thiên so với bên ngoài nhanh hơn rất nhiều, nên chỉ cần một buổi tối là giống như đã ủ được một năm. Nàng còn cho thêm một ít dược liệu quý giá vào trong bình Bách Niên Hầu Tửu kia. Ngày hôm sau khi Diệp Lăng Nguyệt lấy rượu ra uống một hớp thì phát hiện mùi rượu đã được mười phần. Nàng lại lợi dụng Đỉnh Tức để tinh luyện một chút, cuối cùng cho ra trăm loại rượu trái cây mà khẩu vị so với Bách Niên Hầu Tửu lúc ban đầu cơ hồ là giống nhau như đúc. Tin rằng chỉ cần đem rượu này đến Túy Tiên cư là có thể thỏa mãn được nhu cầu của Lam Thải Nhi. Vì vậy Diệp Lăng Nguyệt liền tinh luyện thêm mấy vò rượu nữa, dự định lần tới đi huyện thành sẽ đem rượu đưa đến phủ Thái Thú.