“Tống đại thiếu gia, không phải là ta không muốn giúp ngươi chỉ là Thu Phong Trấn không phải là địa bàn của ta, huống chi ngươi cũng biết Diệp gia còn có Diệp Hoàng Ngọc, nàng ta cũng là Tiên Thiên Cao Thủ. Nếu Sơn Hải bang chúng ta giúp ngươi đoạt lại địa bàn, thì cái giá phải trả là rất lớn. Bây giờ sợ rằng ngươi còn không trả nổi cái giá này.” Sa Cuồng cười lạnh một cái.
Sơn Hải bang vốn dĩ không làm những việc mua bán chính đáng, ngoài việc đánh cướp thương nhân ra thì bọn họ còn nhận một số vụ báo thù, ám sát.
Nếu Tống Nghiễm Nghĩa vẫn còn là Tống đại thiếu gia ban đầu, có khả năng bỏ ra mấy vạn lượng vàng thì Sa Cuồng có thể sẽ nhận vụ này.
Nhưng trước mắt, Tống Nghiễm Nghĩa đã trở thành người nghèo rớt mồng tơi, phía sau Diệp gia lại có phủ Thái Thú, Sa Cuồng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Sa đại bang chủ e là còn chưa biết trong hầm mỏ của Diệp gia có Huyền Âm Ngọc Mạch. Chỉ cần công hạ Diệp gia thì Huyền Âm ngọc Mạch coi như thuộc về ông.” Liên đại sư vốn biết Sa Cuồng là một người tham của.
Quả nhiên, Sa Cuồng vừa nghe nói Diệp gia nắm giữ Huyền Âm Ngọc Mạch thì vẻ mặt liền thay đổi.
“Lời này là thật sao? Ha ha, Huyền Âm Ngọc Mạch, cái loại tiểu môn tiểu hộ như Diệp gia ấy thì lấy ở đâu ra tư cách mà nắm giữ một bảo bối như vậy. Ngươi là người phương nào? Vì sao ngươi lại biết chuyện của Diệp gia?” Tuy Sa Cuồng mừng rỡ, nhưng cũng không quên chú ý tới vị Liên đại sư nhìn qua có chút cổ quái này.
Thân hình của người này tuy gầy gò, nhưng quanh người hắn lại có một loại sức lực thần bí.
Ngay cả Tiên Thiên Cao Thủ như Sa Cuồng lúc thấy hắn cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Tại hạ là Liên Bích, đã từng là khách khanh của Tống phủ, đồng thời cũng là một Phương Sĩ, nếu Sa đại bang chủ có hứng thú thì Liên mỗ cũng có thể phò tá bang chủ.”
Nghe nói đối phương chỉ là một tên Phương Sĩ thì Sa Cuồng liền tỏ vẻ khinh thường rồi hạ lệnh tiễn khách.
Nhưng ngay lúc này, trong bàn tay của Liên đại sư lại xuất hiện một con Phù Hạc, con Phù Hạc này khác với con Phương Hạc mà Diệp Lăng Nguyệt đã gặp qua của hiệp hôi, của bọn họ là màu đen, nếu ban đêm lén lẫn vào trong doanh trại thì có thể nói là thần không hay quỷ không biết.
Vài ngày sau, khi bọn người Diệp Lăng Nguyệt trở lại Diệp gia, biết được tin Tống gia đốt lửa ở hầm mỏ núi Thất Bắc thì tất cả mọi người đều bị hù dọa đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Nếu như không có Diệp Hoàng Ngọc thì e là Diệp gia lần này đã khó tránh khỏi tai kiếp.
Biết được mẫu thân đã khỏi hẳn, lại còn đột phá được Tiên Thiên thì người vui mừng nhất không ai khác chính là Diệp Lăng Nguyệt.
“Mẹ, con gái có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi người. Năm đó, Hồng phủ tại sao lại đuổi hai mẹ con chúng ta ra ngoài?” Diệp Lăng Nguyệt thấy diện mạo Diệp Hoàng Ngọc rực rỡ hẳn lên thì liền dứt khoát hỏi hết các vấn đề mà bấy lâu nay vẫn để ở trong lòng.
Theo luật lệ của Đại Hạ, nếu muốn thôi vợ thì cần phải đưa ra bảy lý do.
Diệp Hoàng Ngọc chỉ mới gả vào Hồng phủ được một năm, lại vừa mới sinh con thì tại sao lại vô duyên vô cớ mà bị thôi.
Hôm nay nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.
Diệp Hoàng Ngọc thấy con gái nóng lòng thì biết chuyện năm xưa không còn giấu được nữa.
Nàng cảm thán một tiếng rồi kể lại từng chuyện của mười bốn năm trước.
Diệp Hoàng Ngọc sau khi tranh cãi quyết liệt với Diệp Cô thì gả vào Hồng phủ.
Có lẽ do là con gái của thương nhân nên không có cách nào bước vào từ cửa chính của Hồng phủ.
Ngày nàng gả đi, nàng được một chiếc kiệu nhỏ đón vào phủ bằng cửa bên.
Gả vào Hồng phủ không bao lâu thì Diệp Hoàng Ngọc mới phát hiện trên dưới Hồng phủ căn bản là không có ai tiếp nhận nàng, càng không cần phải nói đến việc xem nàng là thiếu phu nhân.
Những người trưởng bối trên dưới hồng phủ đều cho rằng Hồng Phóng tuy là con thứ, nhưng cũng là tử đệ của hầu môn, còn Diệp Hoàng Ngọc bất quá cũng chỉ là con gái của một người hạ tiện mà thôi.
Nếu không phải là Diệp Hoàng Ngọc mê hoặc Hồng Phóng thì Hồng Phóng ít nhất có thể lấy mười tiểu thư quý tộc để làm vợ.
Những chuyện này Diệp Hoàng Ngọc đều không để ở trong lòng, chỉ cần Hồng Phóng yêu thương hai mẹ con nàng là được.
Nhưng Diệp Hoàng Ngọc có thế nào cũng không thể ngờ tới ngay lúc này Hồng Phóng lại gặp một nữ đệ tử của tông môn tên Chư Cát Nhu.
Hồng Phóng một chân đạp hai thuyền, khiến cho cả hai nữ nhân đều đồng thời mang thai.
Chuyện này trên dưới Hồng phủ đều biết.
Gia chủ Hồng phủ sợ đắc tội với đại tông môn nên bắt Hồng Phóng cưới Chu Cát Nhu làm vợ, nếu Diệp Hoàng Ngọc sinh con trai thì sẽ để nàng ở lại Hồng phủ để làm thiếp, còn nếu sinh con gái thì nàng chỉ có thể làm nô tỳ.
Vì để được trọng dụng trong gia tộc nên Hồng Phóng không tiếc dùng kiệu tám người khiêng để đón Chư Cát Nhu vào phủ.
“Ngày thành thân của Hồng Phóng chính là ngày mà ta chuyển dạ, ta vì muốn gặp được Hồng Phóng mà không quản cơn đau, vừa sinh xong đã ôm lấy con đến quỳ trước phòng động phòng của hắn cả đêm, chỉ mong hắn sẽ liếc mắt nhìn con một lần, đặt cho con đặt một cái tên.” Nói đến đây thì giọng của Diệp Hoàng Ngọc cũng ngày càng nhỏ hơn.
Xảy ra chuyện như vậy khiến nàng vốn là một nữ nhân kiêu ngạo cũng bị ép đến không ngẩng đầu lên được.
Nhiều năm đã trôi qua nhưng chuyện này vẫn giống như con rắn độc ở trong lòng Diệp Hoàng Ngọc.
“Vậy mà Chư Cát Nhu lại lấy tiếng khóc của con quá ồn làm lý do để sai một tên lão nô đến hung hăng ném con xuống đất, nên con mới bị ném đến nỗi trở thành kẻ ngốc.”
Lúc Diệp Hoàng Ngọc tranh cãi với tên lão nô kia cũng bị hắn đả thương.
Điều khiến cho lòng của Diệp Hoàng Ngọc càng nguội lạnh đó là Hồng Phóng chẳng những không ngăn cản, mà ngay sáng hôm sau còn viết ngay một phong thư thôi vợ rồi sai người đuổi hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc ra khỏi Hồng phủ.
Trên dưới Hồng phủ không những không có ai ngăn cản, mà còn có vô số người nhân cơ hội này thêm dầu vào lửa.
Diệp Hoàng Ngọc ôm đứa con bị thương té xỉu ở đầu đường, được một người qua đường tốt bụng cứu giúp.
Sau đó vẫn là do Diệp Hoàng Vân hỏi thăm được tin tức mới len lén đến Đế Đô để đón hai mẹ con nàng về.
Về phần tên cặn bả Hồng Phóng, hắn nhờ có sự giúp đỡ của Chư Cát Nhu mà Hồng phủ một đường thẳng tới mây xanh, nghe nói bây giờ đã trở thành người nắm quyền thứ hai của Hồng phủ, chỉ sau Hồng gia chủ.
Về phần Chư Cát Nhu sau khi sinh hai cô con gái cho Hồng Phóng thì cuối cùng cũng sinh được một người con trai.
“Mẹ, mẹ yên tâm, Hồng Phóng cũng được, ả tiểu tam bỉ ổi đó cũng được, còn có cả Hồng phủ, con nhất định sẽ không bỏ qua. Những ủy khuất mà hai mẹ con chúng ta phải chịu nhiều năm qua, con nhất định sẽ trả lại cho họ.” Trên mặt Diệp Lăng Nguyệt đầy vẻ trầm ngâm, bàn tay nắm chặt.
Lúc này Diệp Lăng Nguyệt giống như là một con mảnh thủ đang chờ đợi vồ mồi, đáy mắt nàng tràn ngập sát khí.
Bộ dạng của con gái như vậy cũng là lần đầu tiên Diệp Hoàng Ngọc nhìn thấy, dù đã là hậu thiên cao thủ, nhưng Diệp Hoàng Ngọc cũng không khỏi có chút sợ hãi ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt.
Đứa nhỏ này...
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương