Diệp Cô cùng Tống Vạn Sư đấu cả đời, thực lực của đối phương ông là người biết rõ nhất, có thể giết Tống Vạn Sư, Thu Phong Trấn từ khi nào lại có một nhân vật lợi hại như vậy?
Bởi nguyên nhân cháy dầu mà hầm mỏ Thất Bắc lửa cháy rất mạnh. May mà có Diệp Hoàng Thành thông thạo đường đi trong hầm mỏ này dẫn đường mới thoát ra được đám lửa đang cháy, nhưng một số người không ít thì nhiều cũng đã bị thương.
Diệp Cô đang chờ người kiểm tra những thi thể trên mặt đất, muốn điều tra rõ rốt cuộc là kẻ nào đã giết Tống Vạn Sư.
Bên kia, Diệp Hoàng Thành đang tìm kiếm trong đám đông, phát hiện con trai không có ở trong đó.
Mặt hắn trắng bệch.
“Thanh nhi, có ai thấy Thanh nhi không!” Diệp Hoàng Thành chỉ có đứa con trai duy nhất là Diệp Thanh.
Trong lúc hoảng loạn, hắn cũng không để ý con trai Diệp Thanh rốt cuộc đã chạy ra hay chưa.
Chẳng lẽ... Diệp Hoàng Thành không dám quay lại đó.
Hắn vẫn luôn bực tức Diệp Thanh không có bản lĩnh, ngay cả đứa con gái ngốc nghếch như Diệp Lăng Nguyệt cũng không sánh nổi. Nhưng đó là đứa con trai duy nhất của hắn mà, nghĩ tới đây, Diệp Hoàng Thành liền muốn quay lại hầm mỏ tìm con trai.
“Tứ đệ, đệ làm gì vậy. Lửa cháy rất to, đi vào đó sẽ bị chết cháy.” Diệp Hoàng Thụ ngăn cản Diệp Hoàng Thành.
“Để cho ta vào, Thanh nhi vẫn còn ở bên trong.” Đôi mắt Diệp Hoàng Thành bị ngọn lửa hừng hực nhuộm thành màu đỏ. Hắn chỉ có một ý nghĩ, bất luận như thế nào cũng phải cứu bằng được con trai ra.
Hầm mỏ bị cháy thành biển lửa, lúc này muốn thoát ra ngoài hoặc muốn đi vào cứu người, đều là điều không thể.
“Đệ hãy bình tĩnh, bây giờ mà vào trong đó chỉ có con đường chết.” Diệp Cô sao có thể không lo lắng cho sự an nguy của cháu hắn. Nhưng hắn biết, trừ khi có cao thủ Tiên Thiên không sợ lửa ở đây, nếu không bây giờ ai đi vào trong đó cũng đều là đi vào chỗ chết.
Đúng lúc đó trong hầm mỏ có bóng người lờ mờ bước ra.
Lúc này trong hầm mỏ lửa cháy rất lớn, người vừa từ trong đó đi ra lại không hề có một chút lửa nào trên người. Toàn bộ lửa khi gặp nguyên lực của người đó giống như nước gặp phải lửa, đều bị dập tắt.
Đó chính là... khí chất hào kiệt Tiên Thiên.
Con mắt của tất cả mọi người ở đó như thu nhỏ lại.
Diệp Hoàng Ngọc bị khói hun đỏ hai bên gò má lúc này đi ra.
Diệp Cô và Diệp gia đều ngạc nhiên, nhất là Diệp Hoàng Thành, vẻ mặt ngơ ngác như gặp ma.
Hắn nhất định là bị hoa mắt, tại sao có thể là Diệp Hoàng Ngọc. Nàng không phải là đã từ bỏ tu vi rồi sao. Nàng luôn tự trách bản thân mình đã hại Diệp Lăng Nguyệt mà.
Cho đến khi con trai Diệp Thanh hơi thở yếu ớt gọi “Cha”, Diệp Hoàng Thành mới tỉnh mộng, lặng lẽ đỡ lấy con trai Diệp Thanh từ tay Diệp Hoàng Ngọc.
Tâm trạng Diệp Hoàng Thành lúc này rất bức bối. Hắn cúi đầu nhìn tình trạng con trai, phát hiện ngoài bị hoảng hốt ra thì trên người con trai một chút vết thương cũng không có.
Trong lúc hốt hoảng, hắn không chú ý tới con trai, không ngờ rằng...
Xem ra người mở miệng giếng vừa nãy cũng là Diệp Hoàng Ngọc.
“Hoàng Ngọc, vết thương của muội đã đỡ chưa.” Nhìn Diệp Hoàng Ngọc trên người tỏa ra một khí chất hào kiệt không thể coi thường. Diệp Cô run lên thành tiếng, dụi dụi mắt như không thể tin nổi vào mắt mình.
Hắn thậm chí còn quên ngay cả trận lửa lớn ở dãy núi Thất Bắc vừa rồi.
Hay là việc Diệp Hoàng Thành đang bận bố trí mấy chục người, nhanh chóng dập lửa.
“Gần đây sức khỏe đã bình phục, sau khi vết thương lành đã đột phá Tiên Thiên.” Nhìn thấy nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều bình an vô sự, Diệp Hoàng Ngọc phủi bụi trên người.
Tiên Thiên, quả đúng là cao thủ Tiên Thiên, Diệp gia cuối cùng có một cao thủ.
Diệp Cô lắp bắp mãi nửa câu cũng không xong.
Vẫn là Diệp Hoàng Thụ nhanh trí hơn, hắn lập tức tiến lên phía trước nói.
“Chúc mừng phụ thân chúc mừng Tam Muội, Diệp gia chúng ta cuối cùng cũng có một cao thủ Tiên Thiên.”
Ý nghĩa của tên cao thủ Tiên Thiên, đối với Diệp gia, với Thu Phong Trấn mà nói cũng không phải là vấn đề nhỏ. Ở một mức độ nào đó, tác dụng của nó có thể so với hầm mỏ dãy núi Thất Bắc.
Nắm giữ một cao thủ Tiên Thiên, có nghĩa là Diệp gia cuối cùng cũng có sức mạnh vượt ra khỏi Thu Phong Trấn, để đặt chân đến Ly thành.
Khó trách Tống Vạn Sư lại chết ngoài ý muốn như vậy. Tống Vạn Sư vừa chết, Thu Phong Trấn đã là thiên hạ của Diệp gia rồi.
Diệp Hoàng Vân chờ con gái trở về cùng đi đến Ly thành, thì ngày Diệp gia đi lên không còn xa nữa.
“Cha! Con gái biết sai rồi.” Diệp Hoàng Ngọc đột nhiên quỳ xuống đất, hướng về phía Diệp Cô cung kính dập đầu ba cái.
Sự thất bại của Diệp Hoàng Ngọc năm xưa, thêm vào đó là sự đau khổ tuyệt vọng của con gái khiến cho bản thân nàng bế tắc mãi cho đến khi vết thương nàng được chữa khỏi thì cũng là lúc nàng nghĩ thông vấn đề.
Mấy năm nay là nàng nợ Diệp gia, nợ người cha luôn chăm sóc cho mình.
Thế gian này không có đúng sai, có thì chẳng qua chỉ là sức mạnh.
Nếu như năm đó nàng có sức mạnh hoặc nàng là đệ tử của đại tông môn, Hồng phủ sẽ không dám đối xử như vậy với nàng.
Nếu không nhờ có sự “thức tỉnh”của con gái Diệp Lăng Nguyệt, sợ rằng nàng vẫn cứ.ngu muội.
Diệp Hoàng Ngọc thề rằng bắt đầu từ hôm nay, nàng muốn thay đổi, gây dựng lại uy danh của Diệp gia.
Sự oán hận tích lũy bao nhiêu năm của hai cha con nhưng lại bị một ngọn lửa củaTống gia đốt cháy sạch.
“Tốt, tốt.” Diệp Cô liên tiếp nói tốt, đôi mắt rưng rưng. Đường đường là nam nhi bảy thước cao, vẫn không khỏi phải ngước mắt lên nhìn trời xanh, để nước mắt nơi khóe mắt không rơi xuống.
Ông trời ơi, ông trời thật có mắt. Diệp gia nhẫn nhịn bao nhiêu năm trời cuối cùng cũng chờ được đến ngày khổ tận cam lai.
Sau vụ cháy lớn ở núi Thất Bắc, Liễu Lão trưởng trấn ra mặt, sự thù hận bao nhiêu năm của hai nhà Diệp Tống cũng coi như là đến hồi kết.
Cái chết của Tống Vạn Sư khiến cho Tống gia như rắn mất đầu. Mỏ quặng của Tống gia tất cả thuộc về Diệp gia, tám phần mười hầm mỏ núi Thất Tinh cũng thuộc về tay Diệp gia.
Diệp gia có Cao Thủ Tiên Thiên trấn giữ, nhanh chóng trở thành bá chủ của Thu Phong Trấn.
Phía bên Tống gia, mặc dù Tống Vạn Sự chết đi, nhưng thế lực vẫn rất mạnh. Sau khi được Liên đại sư cứu giúp, Tống Nghiễm Nghĩa trở thành người lang thang không nhà, hắn không dám trở về Tống gia, cũng không dám ở lại Thu Phong Trấn, được Liên đại sư động viên, hắn chỉ có thể đi đến Ly Thành nhập môn vào Sơn Hải bang.
“Sa Bang Chủ, ngươi nhất định phải thay ta báo thù cho cha”. Tống Nghiễm Nghĩa trong một đêm mất cha, mất đi thân phận đại thiếu gia Tống gia. Hắn đem hết những thứ này đổ lỗi cho Diệp gia cùng mẹ con Diệp Hoàng Ngọc.
Hắn vốn tưởng rằng, dựa vào tình nghĩa giữa hắn và thiếu bang chủ Sa Chiến thì Sa đại bang chủ nhất định sẽ giúp đỡ hắn.
Hắn không ngờ rằng, Sa Cuồng cũng đang phiền não.
Bị Diệp Lăng Nguyệt hãm hại, Sa Cuồng dùng viên “Thần Đan” mới cứu sống được con trai.
Với tính cách nhỏ nhen của hai cha con, việc đầu tiên là đi tìm Diệp Lăng Nguyệt tính sổ. Chỉ tiếc Diệp Lăng Nguyệt lại trở về Thu Phong Trấn, Sa Cuồng liền chuyển mục tiêu, nhắm ngay vào nhà Diệp Hoàng Hiên. Nào ngờ Lam Thải Nhi đi trước một bước, phái binh sĩ phủ Thái Thú bảo vệ Diệp phủ, một con kiến cũng không thể lọt được vào.
Hắn lại không dám đấu với đội quân của phủ Thái Thú, nên cục tức này cứ phải để ở trong lòng đến nỗi thiếu chút nữa thì bị nội thương. Không ngờ lúc này, Tống Nghiễm Nghĩa lại mang theo một tên Phương Sĩ tìm tới chỗ hắn.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
55 chương
109 chương
18 chương
80 chương
142 chương
89 chương
61 chương