Miệng ba môi của Ngạc Thố một mở một đóng, đang nói về thân thế của nó. Vốn dĩ là nó sống ở trong một bộ lạc yêu tộc có tên là Yêu Thố của Yêu Giới. Nhưng bởi vì trời sinh có đôi mắt kỳ lạ, khi nó vừa ra đời thì đúng lúc lại gặp phải yêu dịch khác thường xảy ra ở bộ lạc Yêu Thố. Yêu thố trong tộc tử thương gần một nửa, tộc nhân đau buồn nên coi nó là thứ không tốt lành, gọi nó là Ngạc Thố và nhất định muốn xử tử nó. Cha mẹ của Ngạc Thố vì để bảo vệ nó nên đưa nó trốn khỏi bộ lạc. Nửa đường, cha mẹ nó bị địch tấn công nên lần lượt chết hết. Cuối cùng, trước khi mẹ nó chết đã bảo nó chạy đến vùng Yêu Lâm Uyên, ở đó có thể trốn được sự truy sát của tộc nhân. Ngạc Thố bèn trốn đến Yêu Lâm Uyên, ai mà biết được sự việc thật không may, đúng lúc đó Yêu Tỉnh Chi Môn mở ra nên nó đã bị bắt vào Thí Thần Đỉnh mà không hiểu ra sao. Nó và Quỷ Cốc Nga hầu như là cùng lúc thoát ra khỏi Thí Thần Đỉnh, nhưng vận khí của nó không tốt lắm, khi đi ngang qua Tuyết Phong thì bị Tuyết trưởng lão tóm được. Tuyết trưởng lão vốn dĩ muốn lấy yêu đan của nó, nhưng không ngờ đã phát hiện bản lĩnh của Ngạc Thố nên nó mới trở thành yêu thú của ông ta. “Ta chưa làm bất kỳ việc xấu nào cả, nhưng mọi người thậm chí ngay cả tộc nhân của ta cũng muốn giết ta.” Ngạc Thố nói đến đây thì trong đôi mắt màu đỏ đen ngân ngấn nước mắt. Diệp Lăng Nguyệt nghe cũng xúc động vô cùng. Nhưng chính vào lúc này, một âm thanh khịt mũi vô cùng khôi hài đã phá vỡ bầu không khí bi thương giữa Diệp Lăng Nguyệt và Ngạc Thố. Chỉ thấy Tiểu Chi Ước đã nghe đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trong đôi mắt trẻ con màu xanh đầy nước mắt. Âm thanh phì phì đúng là do Tiểu Chi Ước phát ra. “Chít chít. Lão đại, người thu nhận nó đi, nó và Chi Ước cũng đáng thương như nhau.” Tiểu Chi Ước nghe những việc trải qua của Ngạc Thố mà liên tưởng đến bản thân, nghĩ đến bản thân cũng bị vứt bỏ, lẻ loi hiu quạnh. Nếu không phải gặp được lão đại thì chỉ sợ kết cục còn thảm hơn cả Ngạc Thố. Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt, biết rằng lòng đồng cảm của Tiểu Chi Ước lại lan tràn rồi. “Ngạc Thố ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đến từ Yêu Giới, vậy ngươi có quen thuộc với Yêu Giới và yêu thú không?” “Khi ta và cha mẹ đi lánh nạn, gần như đã đi xuyên qua hơn một nửa Yêu Giới, chỉ cần người... chủ nhân có thể tha mạng cho ta thì việc gì ta cũng bằng lòng làm.” Ngạc Thố rất thông minh, lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt sắp sửa phải đến chiến trường cổ, đối với việc của chiến trường cổ vẫn không biết chút gì, nhưng nàng cũng đã nghe nói trên chiến trường cổ, việc thịnh hành nhất là săn yêu, cũng tức là ở đó sẽ gặp phải lượng lớn yêu thú. Lúc đầu khi ở Yêu Lâm Uyên, bọn họ có Tiểu Thi quen thuộc Yêu Giới dẫn dắt nên cả chặng đường rất thuận lợi. Diệp Lăng Nguyệt giờ đây cũng muốn tìm được một yêu thú để tiện hành sự trên chiến trường cổ. “Nếu đã như vậy thì ngươi hãy đi theo ta đi.” Thấy Diệp Lăng Nguyệt chịu bỏ qua cho mình, Ngạc Thố thầm vui mừng. “Nhưng mà, nếu ngươi dám làm hại ta giữa đường...” Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên nghiêm lại, trên bàn tay của nàng đã xuất hiện một luồng ánh sáng. Một cổ đỉnh màu đen trôi nổi trong ánh sáng, đỉnh tuy nhỏ, nhưng trên thân đỉnh màu đen lại tỏa ra một loại khí tức thần bí mà lớn mạnh. Khí tức đó so với Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh mà Ngạc Thố trước đó đã biết thì cũng không hề thua kém. “Nếu ngươi có một chút suy nghĩ gian dối nào thì đừng trách ta rút ra yêu phách của ngươi, luyện hóa thành đan.” Ngạc Thố bây giờ mới biết, người thiếu nữ trông có vẻ yếu đuối trước mặt này có thực lực cũng vô cùng kinh ngạc. Một chút xíu tâm tư xấu xa tồn tại trong lòng nó cũng lập tức tan thành mây khói. Diệp Lăng Nguyệt cũng không nói thêm nhiều, ngón tay búng một cái, một đỉnh tức màu đen chui vào ấn đường của Ngạc Thố, một khi nó có hành động gì lạ thì nàng sẽ lập tức hạ thủ. Sự việc đều làm ổn thỏa xong, Diệp Lăng Nguyệt mới hỏi. “Vừa nãy ngươi nói rằng ngươi biết bảo bối trong Lang Gia Thiên Động ở đâu, việc này có thật không?” Vừa nãy suốt cả đoạn đường đi vào, Diệp Lăng Nguyệt không nhìn thấy gì cả. “Hoàn toàn chính xác, thực ra từ sớm khi đám người các ngươi vào Thiên Động thì Tuyết trưởng lão đã lợi dụng cấm chế đặc biệt để giấu những bảo bối linh khí lợi hại ở nơi sâu nhất của Thiên Động rồi. Dù các người có tìm trong Lang Gia Thiên Động đến chết cũng không tìm được linh khí và võ học tốt đâu.” Ngạc Thố nói. Tuyết trưởng lão đó quả thật là dã tâm như sói. Ông ta thấy Tuyết Phong không có ai vào chiến trường cổ lần này thì mong muốn những tuyển thủ Đấu Thập Cường này cũng đều chết hết ở chiến trường cổ. Linh khí và võ học trong Lang Gia Thiên Động ông ta chỉ mong sao mười người họ không tìm thấy được món nào cả. Ngạc Thố dẫn Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước đi vào nơi sâu nhất của Thiên Động. Đi khoảng chừng nửa khắc. Phía trước đã xuất hiện một bức tường cấm chế. Thân tường hiện lên màu vàng nhạt, ở bên trong tường cấm chế Diệp Lăng Nguyệt đã nhìn thấy rất nhiều điểm sáng đang bay lượn phía sau bức tường đó. Cảnh tượng đó thoạt nhìn tựa như vệt sáng mặt trời chói mắt, rất xinh đẹp. Chỉ là hiện tại không phải là lúc ngắm những thứ đó. Vừa nghĩ đến trong ánh sáng đom đóm đó ẩn giấu võ học hoặc linh khí tuyệt vời, Diệp Lăng Nguyệt đã không thể kiềm chế được nữa. Nhờ ơn của Tuyết trưởng lão mà nàng đã dây dưa mất nửa giờ rồi. Thời gian còn lại đã không còn đủ nữa. “Hai người các ngươi lùi lại sau.” Diệp Lăng Nguyệt lệnh cho Tiểu Chi Ước và Ngạc Thố tránh ra. Nàng hít một hơi, nguyên lực Thiên Địa trong cơ thể ngưng tụ ở tay, sức mạnh Thiên Địa không ngừng ngưng tụ giữa ngón tay. Ầm một tiếng. Băng Phong Thiên Hạ chiêu thứ ba Tiểu Vô Lượng Chỉ đã bắn ra. Tường cấm chế nhanh chóng bị sương tuyết che phủ, ngưng tụ ra băng sương. Lại nghe thấy tiếng băng vỡ rắc rắc, cả bức tường ồn ào vang dội, vỡ nát đầy trên đất. Khoảnh khắc bức tường cấm chế vỡ ra, những điểm sáng đó bay ra tựa như châu chấu vậy. “Ngạc Thố, ngươi có biết trong số này linh bảo hoặc võ học nào thượng thừa nhất không?” Diệp Lăng Nguyệt tìm kiếm một hồi trong điểm sáng đom đóm, không nhìn ra nguyên do vì sao. “Chủ nhân, việc này ta cũng không biết.” Ngạc Thố đã nói sự thật, nó chỉ là yêu thú, đồ trong Thiên Động nó dốt đặc cán mai. Dù là Tuyết trưởng lão trước khi đánh phá những điểm sáng đó thì cũng không có cách gì biết được bên trong cụ thể đã giấu cái gì. Diệp Lăng Nguyệt nghe xong thì nói lẩm nhẩm trong lòng, xem ra chỉ có thể dựa vào nhân phẩm rồi. Trên người Diệp Lăng Nguyệt có Vòng Thiên Địa và Nghệ Thần Phá Hư Cung, Long Ngâm Kiếm, mỗi món này giá trị đều không dưới bậc Thiên. Những linh khí này dù là đến chiến trường cổ thì tin rằng cũng có thể có chỗ dùng đến, vì vậy đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, linh khí không phải thứ quan trọng nhất. So với linh khí thì hiện giờ nàng cần nhất là võ học. Hai năm nay, nàng vẫn luôn bận chăm sóc Tiểu Đế Tân, lơ là con đường võ học. Thân là tạp dịch cũng không có cơ hội tiếp xúc với võ học cấp cao nhất của Cô Nguyệt Hải. Hiện giờ trên người nàng võ học lợi hại nhất vẫn là Hạn Nguyệt Kiếm có được từ trên người Nhạc Mai trước kia, nhưng bộ kiếm pháp đó Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn cảm thấy chỉ có vẻ bề ngoài. Nàng muốn có võ học cấp ba trở lên, có thể giúp ích được cho tu vi của nàng. Diệp Lăng Nguyệt di chuyển đôi mắt đẹp, ngưng tụ tinh thần lực, thử dùng tinh thần lực để nhìn rõ thứ ở trong những điểm sáng đom đóm đó.