Khi nhìn rõ mắt của thỏ cầu nhung đó, Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước đều sững sờ. Những con thỏ bình thường hai mắt đều là màu hồng, nhưng con thỏ này một mắt là màu đỏ lửa tựa như một viên mã não hồng ngọc thượng hạng, con mắt còn lại thì là màu đen tựa như mặc ngọc. Đôi mắt một đỏ một đen, nhìn có vẻ rất kỳ dị. Khi nhìn thấy mắt của thỏ cầu nhung, Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như có sức mạnh thần bí gì đó, trong nháy mắt khiến thân thể họ bị đơ. Trong mắt của thỏ cầu nhung lóe qua một tia sáng hung dữ lẳng lơ. “Không hay rồi!” Khi Diệp Lăng Nguyệt phát hiện chuyện không hay thì đã muộn rồi. Con thỏ đó sau khi làm đơ Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước thì co cẳng chạy về phía sau. “Ha ha ha, Diệp Lăng Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng lọt vào trong tay bổn trưởng lão rồi.” Tiếng cười lớn rất hung hăng từ phía trước truyền đến. Tuyết trưởng lão phất tay một cái, con thỏ trắng như quả cầu nhung đó đã rơi vào trong tay của Tuyết trưởng lão, bộ dạng vô cùng dễ bảo, khiến Diệp Lăng Nguyệt lập tức ý thức được Tuyết trưởng lão chính là chủ nhân của con thỏ quái này. Khi nhìn rõ bộ dạng của Tuyết trưởng lão, Diệp Lăng Nguyệt không nén nổi có hơi kinh ngạc. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà Tuyết trưởng lão trông có vẻ già đi nhiều. Y phục ông ta không chỉnh tề, hai mắt chứa đầy tơ máu, gương mặt vốn dĩ vẫn đầy trung khí đã trở nên khô cằn, có nhiều nếp nhăn như thể một đêm đã già đi mấy chục tuổi vậy. Tuyết Huyên trọng thương trở thành phế nhân, Tuyết trưởng lão đau buồn đến muốn chết đi. Ông ta vốn dĩ còn hi vọng Mã Chiêu có thể thăng hạng thuận lợi, giữ lại một chút thể diện cuối cùng cho Tuyết Phong. Nhưng kỳ vọng của ông ta lại bị sụp đổ lần nữa. Khi Mã Chiêu bị khiêng về trông vô cùng thảm thương, toàn thân ngay cả một mảnh xương hoàn chỉnh cũng không có. Ngay cả tay sai ở ngoại môn của Tuyết trưởng lão, Đàn Nhất Chân Quân cũng chết một cách kỳ lạ. Thân phận địa vị của Tuyết trưởng lão cũng theo đó mà xuống dốc không phanh. Ngay cả các đệ tử trong môn phái cũng bắt đầu đưa ra nhiều cái cớ để chạy đến các Phong khác. Tuyết trưởng lão từ chỗ vô cùng nở mày nở mặt, bỗng chốc trở thành bộ dạng chán nản của hôm nay đều là vì Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân. Ông ta có nằm mơ cũng muốn giết hai người này. Thật không dễ gì ông ta mới nghe ngóng được tin tức từ chỗ Nguyệt Mộc Bạch, nói là Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân hôm nay trở về Lang Gia Thiên Động. Tuyết trưởng lão sau khi biết tin thì quả thật cảm thấy là ngay cả ông trời cũng muốn giúp ông ta. Trong Cô Nguyệt Hải, người biết bí pháp mở Lang Gia Thiên Động chỉ có tứ đại trưởng lão và chưởng giáo mà thôi. Ông ta đã đi trước chưởng giáo một bước, nấp ở nơi sâu nhất của động huyệt. Tuyết trưởng lão cũng sớm đã biết trước, với thực lực của mấy đệ tử vào động trước đó thì căn bản không thể bước chân vào nơi sâu của động. Sau khi tính chuẩn giờ mà Diệp Lăng Nguyệt vào thì ông ta đã thả yêu thú của mình ra, quả nhiên đã dụ được Diệp Lăng Nguyệt đến. “Tuyết trưởng lão, ông dám hành hung trong Lang Gia Thiên Động, không sợ chưởng giáo xử phạt à.” Diệp Lăng Nguyệt tính nhẩm thời gian, nàng tiến vào động huyệt mới hơn một khắc. Con thỏ cầu nhung đó cũng không biết là thú gì, chỉ là nó có tác dụng làm đơ người. Nhưng có một điểm Diệp Lăng Nguyệt có thể chắc chắn, đó là một yêu thú. Hơn nữa cấp của nó tuyệt đối không phải là yêu thú bình thường, ít nhất cũng là cấp đại yêu, so với huynh đệ tam yêu mà lúc đầu Diệp Lăng Nguyệt gặp phải ở Yêu Lâm Uyên cũng không kém bao nhiêu. Thân là trưởng lão một trong tam tông của Cô Nguyệt Hải, Tuyết trưởng lão lại có thể nuôi yêu thú. Hơn nữa còn lợi dụng yêu thú hành hung, tội danh này đủ để khiến Tuyết trưởng lão bị xử tử. Nhưng trước mắt Diệp Lăng Nguyệt lại không có lòng dạ nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ việc nàng muốn làm là nghĩ cách làm thế nào chạy thoát. Nàng chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, mặt khác thử dùng đỉnh tức nhanh chóng khôi phục thân thể bị khống chế của mình. “Diệp Lăng Nguyệt, vì để giết ngươi thì bổn trưởng lão có gì mà không dám làm. Ngươi hại Tuyết Huyên thê thảm, tiểu nam nhân của ngươi còn khiến Mã Chiêu trở thành phế nhân. Lão phu nhất định phải giết các ngươi mới có thể trút căm phẫn.” Tuyết trưởng lão hiển nhiên có lòng tin đối với yêu thú của mình, căn bản không sợ Diệp Lăng Nguyệt giở trò. “Ngươi yên tâm, ngươi chỉ là đi sớm một bước, không bao lâu sau thì nam nhân của ngươi sẽ trở về cùng ngươi thôi.” Tuyết trưởng lão ngưng tụ nguyên lực toàn thân, hóa thành một luồng chưởng. Sự mạnh mẽ của nguyên lực lại khiến không khí xung quanh cũng trở nên méo mó. Nhanh hơn chút, sắp được rồi. “Chết đi!” Gương mặt vì thù hận mà trở nên giống như ác quỷ của Tuyết trưởng lão đã đến gần. Diệp Lăng Nguyệt điên cuồng khống chế đỉnh tức di chuyển trong cơ thể mình. Tay chân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tri giác, đầu mũi của nàng toát ra mồ hôi lạnh. Không kịp rồi, chỉ có thể nấp vào Hồng Mông Thiên thôi, Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng đưa ra quyết định. Chính vào lúc thần thức nàng chuyển động, định ba mươi sáu kế chạy là thượng sách thì lúc này trên cổ tay của nàng bỗng lóe lên tia sáng. Chỉ thấy đôi vòng thiên địa mà trước đây Tử Đường Túc tặng nàng đã phát ra tiếng vang như ong. Vòng thiên địa tựa như vòng tay bạch ngọc vậy, rời ra khỏi tay. Vòng thiên địa đó bỗng nhiên tăng tốc giống như có linh thức, đánh mạnh về phía Tuyết trưởng lão. Cú đánh đó uy lực thật kinh ngạc, sắc mặt Tuyết trưởng lão đỏ lên, thân thể ầm một tiếng rơi trên mặt đất. Cùng lúc mà vòng thiên địa đánh xuống, tay chân của Diệp Lăng Nguyệt bỗng chốc khôi phục lại như cũ. “Thực Nguyên Hồn Xà.” Trên bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt, đỉnh tức màu đen nhanh chóng vọt lên, hòa hợp cùng với sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể nàng. Chỉ thấy một con mãng xà khổng lồ màu đen phá không bay ra. Thân xà của nó lớn bằng thùng nước, quấn lấy Tuyết trưởng lão. Tuyết trưởng lão bị một đòn của vòng thiên địa đã trọng thương, lại bị Thực Nguyên Hồn Liên xoắn lại như vậy thì toàn thân lập tức xoắn lại giống như Ninh Ma Hoa (1). Xương cốt gãy nát từng khúc, lượng lớn máu tươi nhuộm đỏ áo quần của ông ta. Chỉ trong nửa khắc thì ông ta đã đứt hơi. Ông ta đến chết vẫn mở mắt, trong tròng trắng mắt đục ngầu dường như lộ ra vẻ không cam lòng và thù hận. Tuyết trưởng lão vừa chết thì con thỏ cầu nhung màu trắng đó thấy việc lớn không xong, bèn giậm chân trước muốn chạy trốn. Việc này đã chọc giận Tiểu Chi Ước, nó phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, thân hình biến lớn lên gấp bội. Phi thân nhảy lên, chi trước cường tráng mạnh mẽ càn quét qua. Con thỏ cầu nhung đó bị một cước của Tiểu Chi Ước giẫm dưới đất. Con yêu thú đó còn đưa đôi mắt đỏ đen nhìn chăm chú Diệp Lăng Nguyệt một cách kỳ lạ. “Còn muốn giở trò.” Diệp Lăng Nguyệt đã mắc bẫy một lần, lần thứ hai đâu có để mắc bẫy nữa. Không thèm nghĩ ngợi, lập tức nhắm mắt lại, lệnh cho Thực Nguyên Hồn Xà giết yêu vật kỳ dị đó. Thấy Diệp Lăng Nguyệt hung hãn như vậy, trong mắt của con thỏ nhung đó dâng lên vẻ sợ hãi. “Tha mạng, đại nhân tha mạng. Ta cũng là bị Tuyết trưởng lão bắt đến, nếu các người có thể tha cho ta, ta có thể dẫn người tìm được bảo bối trong Thiên Động.” Yêu thỏ đó thấy vậy vội vàng cầu xin tha. Nó có thể nhìn ra được, Diệp Lăng Nguyệt không phải là người dễ đụng vào. “Lại có thể nói tiếng người, ngươi rốt cuộc là yêu thú gì, sao lại biết chỗ có bảo bối trong Lang Già Thiên Động?” Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì bất giác có hơi kỳ lạ. Lại nhìn con thỏ cầu nhung đó, đôi mắt nó đã mất đi ánh sáng gian ác nên cũng không sợ nó giở trò nữa. Yêu thỏ đó lúc này mới nói với Diệp Lăng Nguyệt, nó được gọi là Ngạc Thố, là một loại yêu thú cấp Đại Yêu, sở trường chính là lợi dụng đôi mắt kích phát các loại thuật cấm chú. Thứ mà trước đó Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Ước trúng chính là một loại thần chú cổ gọi là Định Thân Chú. Diệp Lăng Nguyệt hỏi lai lịch của Ngạc Thố thì mới biết nó giống với Quỷ Cốc Nga trước đây, vốn dĩ đều là yêu thú bị nhốt ở trong đỉnh luyện dược Thí Thần. *** (1) Ninh Ma Hoa: một loại bánh có hình xoắn lại như sợi dây thừng.