Diệp Lăng Nguyệt thử dùng sức mạnh tinh thần tìm kiếm những điểm sáng tựa như đom đóm đó. Nhưng nàng phát hiện rằng tinh thần lực của bản thân giống như đá chìm xuống biển vậy, không có tin tức gì. Xem ra Lang Gia Thiên Động này quả nhiên là danh bất hư truyền, những điểm sáng đom đóm đó không phải tùy tiện có thể nhìn trộm được. Những điểm sáng đom đóm bay ra từ trong tường cấm chế thì phần lớn đều nhanh chóng chạy trốn đến các nơi khác của Lang Gia Thiên Động, chỉ có một phần nhỏ dừng lại ở bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt. Trong đó lại có mười mấy điểm sáng biểu hiện đặc biệt thân cận với Diệp Lăng Nguyệt, giống như một đám trẻ con vây lấy người lớn vậy. Diệp Lăng Nguyệt biết rằng những điểm sáng này ắt hẳn chính là thích hợp với nàng nhất. Có điều số lượng nhiều như vậy mà nàng lại chỉ có thể chọn một thứ, rốt cuộc cái nào mới là thích hợp với nàng nhất? Diệp Lăng Nguyệt không muốn vất vả cực khổ đến được Lang Gia Thiên Động, rồi cuối cùng lại giống như Hoàng Tuấn, chỉ nhặt được một viên linh thạch. Nàng thật sự muốn lấy đi tất cả những điểm sáng này, nhưng đã nghĩ lại. “Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể chọn một món, tuyệt đối đừng tham lam.” Lời giáo huấn của chưởng giáo Vô Nhai vẫn cứ văng vẳng bên tai. Diệp Lăng Nguyệt lưỡng lự chọn ra một thứ có độ sáng mạnh nhất từ trong số điểm sáng đó. Chính vào lúc nàng chuẩn bị hấp thu điểm sáng đom đóm đó. “Vèo” một tiếng, chỉ thấy một điểm sáng nhỏ không nổi bật lắm chui ra từ bên cạnh, đụng bay điểm sáng đom đóm có độ sáng cao nhất đó một cách vô cùng ngang ngược. Sau khi đụng bay điểm sáng đom đóm đó, điểm sáng nhỏ dường như còn rất đắc ý mà nhảy nhót. Các điểm sáng còn lại thấy nó thì đều tránh ra xa, cứ như phạm phải thái tuế vậy. “Ôi, tên nhóc này cũng thật dũng mãnh.” Diệp Lăng Nguyệt không nén nổi mỉm cười. Lại nhìn điểm sáng đom đóm đó, phát hiện nó tuy không nổi bật, nhưng màu sắc của điểm sáng lại rất đặc biệt, hơi có màu xám, trông có vẻ thật sự giống với khôi hỏa của bản thân. “Vậy thì lấy ngươi đi, hi vọng ngươi đừng khiến ta quá thất vọng.” Diệp Lăng Nguyệt đã hạ quyết tâm, thế là không do dự nữa. Nàng thở ra, năm ngón tay khép lại, thu điểm sáng nhỏ tinh nghịch đó vào trong tay. Nói ra cũng lạ, điểm sáng nhỏ đó trước đó vẫn rất tinh quái, nhưng vừa rơi vào trong tay Diệp Lăng Nguyệt thì đã ôn hòa dễ bảo ngoan ngoãn hơn nhiều. Điểm sáng tỏa ra hóa thành một vùng sương ánh sáng. Lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt nặng nặng, trên tay có thêm một mảnh ngọc khắc. “Lại là võ học loại tinh thần?” Đại lục Thanh Châu, võ học ghi chép đa phần là khắc đá, võ học tinh thần là khắc ngọc. Mảnh ngọc khắc này chỉ lớn bằng móng tay, bên trên hiện ra từng chữ triện nhỏ. Không nói được là thất vọng hay là hài lòng, Diệp Lăng Nguyệt chuyển động thần thức, tinh thần lực chảy vào trong mảnh ngọc khắc đó. Ngọc khắc nhảy lên cứ như bị nóng phỏng vậy. Trên bức tường của Thiên Động đã xuất hiện chữ triện phóng lớn. Chỉ thấy cái đập vào mắt đầu tiên là ba chữ lớn, sau chữ lớn lại có chi chít nhiều chữ nhỏ. “Thần Tàm Quyết. Phép tu luyện nguyên thần loại tinh thần, ta là chưởng giáo đời thứ ba của Cô Nguyệt Hải, một ngày ngẫu nhiên gặp được phép Thần Tàm Cửu Biến, ngộ ra Thần Tàm Quyết. Hiện giờ cất ở trong Lang Gia Thiên Động, mong hậu nhân có thể lĩnh ngộ.” Sau khi xem xong đoạn chữ này thì Diệp Lăng Nguyệt vui mừng như điên. Lần này thật sự là lời to rồi, mảnh ngọc khắc không nổi bật này lại là do chưởng giáo Cô Nguyệt Hải để lại. Hơn nữa còn là phép tu luyện loại nguyên thần cực kỳ quý giá. Diệp Lăng Nguyệt từ lâu đã nghe nói, võ học ngay cả trong tu luyện loại tinh thần thì khó nhất chính là tu luyện nguyên thần. Bất luận là đại tông môn siêu cấp như Cô Nguyệt Hải hay là yêu tộc, thì đều có rất ít người có thể nắm vững phép tu luyện nguyên thần, nhưng dù là nắm vững phép tu luyện nguyên thần thì cũng chưa chắc có thể sở hữu nguyên thần. Hơn nữa, tu luyện nguyên thần rất nguy hiểm, nếu có chút bất cẩn thì sẽ đánh trả người đó. Vì vậy trong Cô Nguyệt Hải dù là tứ đại trưởng lão cũng chưa chắc hiểu rõ đạo lý này. Giống như phép tu luyện nguyên thần của Đế Tân là chưởng giáo Vô Nhai truyền cho, đó là một trong những cơ mật cao nhất của Cô Nguyệt Hải. Đế Tân có thể tu luyện thành chỉ trong một lần, thì ngoại trừ bản thân chàng ta là Ngũ Linh Niết Bàn Thể và có thiên phú hơn người ra, thì một điểm quan trọng nhất là vì chàng ta vốn là yêu tổ chuyển thế, bản thân đã lĩnh ngộ phép tu luyện nguyên thần yêu tộc, vì vậy khi học mới học ít mà được nhiều. Diệp Lăng Nguyệt trước đó cũng từng muốn nghe ngóng phép tu luyện nguyên thần từ chỗ Đế Tân. Chỉ tiếc là Đế Tân nói với nàng rằng chưởng giáo Vô Nhai khi truyền thụ đã bảo chàng ta lập lời thề nặng, không được truyền ra ngoài, nên Diệp Lăng Nguyệt mới thôi. Nàng tuyệt đối không thể ngờ rằng, lần này ở trong Lang Gia Thiên Động lại có cơ hội nhận được. Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt như thủy triều cuộn trào, hận không thể lập tức bắt đầu tu luyện, trên ngọc khắc tuy chỉ có lác đác vài chữ nhưng rất huyền diệu. Thời gian của nàng cũng không còn lại bao nhiêu nữa. Sau khi ghi nhớ các chữ triện trên ngọc khắc trong lòng, Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị thu lại ngọc khắc. Ai ngờ ngọc khắc bỗng nhiên vỡ nát hóa thành bột. Hiển nhiên là khi chưởng giáo đời thứ ba của Cô Nguyệt Hải để lại ngọc khắc thì đã lưu lại gì đó, cũng là để phòng tránh Thần Tàm Quyết bị tiết lộ ra ngoài. Diệp Lăng Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, thu lại Tiểu Chi Ước và Ngạc Thố, rồi thu dọn luôn thi thể của Tuyết trưởng lão, lúc này mới rời khỏi Lang Gia Thiên Động. Diệp Lăng Nguyệt vào Lang Gia Thiên Động đã tròn một giờ, một giờ này đối với Đế Tân ở ngoài động huyệt mà nói là rất giày vò. Chàng ở ngoài Thiên Động đi đi lại lại, nếu không phải chưởng giáo Vô Nhai canh giữ cửa Thiên Động thì chàng chỉ sợ đã vào đó từ lâu rồi. “Ta nói lục đệ này, đệ có thể đừng đi qua đi lại không, sư huynh ta nhìn chóng mặt quá.” Tần Tiểu Xuyên ở bên cạnh lẩm nhẩm. Hồng Minh Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy thì cười thầm nói. “Tiện nhân Diệp Lăng Nguyệt đó đã gặp phải Tuyết trưởng lão, lúc này chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi. Tốt nhất Đế Tân kiềm chế không nổi cũng đi tìm tiện nhân đó đi.” Chính vào lúc Hồng Minh Nguyệt nghĩ ngợi một cách hiểm độc, một giọt cát cuối cùng trong đồng hồ cát cũng chảy hết. Cửa động nhoáng một cái đã xuất hiện một bóng người. Diệp Lăng Nguyệt từ bên trong đi ra. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, sắc mặt Hồng Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi. Những người khác đều hoan hô một tiếng, Đế Tân thì đã đi lên phía trước. “Thế nào, không gặp phải chuyện gì chứ?” Đế Tân nhìn kỹ Diệp Lăng Nguyệt mấy cái, lông mày chàng ta hơi nhíu lại, đã phát hiện tay của Diệp Lăng Nguyệt có hơi lạnh. “Không sao nữa rồi. Muội tìm được một mảnh ngọc khắc tinh thần. Thiên Động đó quả thật là không nhỏ, quanh đi quẩn lại mắt cũng hoa hết cả rồi.” Diệp Lăng Nguyệt không muốn nói nhiều, tránh sinh nhiều rắc rối. “Ngọc khắc bậc gì, lục đệ muội đừng giấu nữa, để mọi người mở rộng tầm mắt.” Tần Tiểu Xuyên hỏi với vẻ cợt nhả. “Muội cũng không biết ngọc khắc gì, sau khi muội ghi nhớ nội dung bên trên thì ngọc khắc cũng biến mất, tên là Thần Tàm Quyết.” Khi chưởng giáo Vô Nhai nghe nói thứ Diệp Lăng Nguyệt nhận được là Thần Tàm Quyết thì thân thể hơi rung động. “Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, người tiếp theo.” Ánh mắt chưởng giáo Vô Nhai nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cách phức tạp, cũng không có gặng hỏi thêm, chỉ bảo đệ tử tiếp theo vào động. Diệp Lăng Nguyệt đi về phía đám đông, khi đi ngang cạnh người Hồng Minh Nguyệt thì nàng nói một câu. “Để ngươi thất vọng rồi, thật là ngại quá.” Sắc mặt Hồng Minh Nguyệt bình thường, miễn cưỡng cười nói. “Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy, sao muội muội nghe không hiểu.” “Hồng Minh Nguyệt, nhớ kỹ đó, thiên đạo luân hồi không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc thôi.” Diệp Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua người của nàng ta.