Thôn trấn này vốn nhỏ bé, đường đi dẫn đến nơi này cũng phi thường khó khăn nên người từ nơi khác cũng rất ít khi ghé qua tá túc, đa phần đều là dân địa phương tự làm ăn nuôi sống lẫn nhau.
Thế nên khi thuộc hạ của Phong Tử Thiên đêm qua vì đi tìm đại phu cho chủ tử mà làm náo loạn, khiến cho cả thôn trấn bé nhỏ này tự nhiên chấn kinh một phen, tin tức về chàng cũng theo đó lan truyền khắp nơi.
Mặt trời còn chưa lên cao hơn ngọn núi, đã có thông báo cầu người giải độc cho chàng do viên quan nơi này đích thân dán lên. Một người suốt ngày trốn trong quan phủ an nhàn hưởng thụ, có cướp bóc cũng chẳng mảy may đụng tay vào xử lý, nay lại hành động thập phần tích cực. Bất quá cũng không thể trách lão ta lòng dạ tiểu nhân. Dù sao đột nhiên xuất hiện một vị hoàng thất cao quý như một mỏ vàng lớn, nếu không nhân cơ hội này mà lấy lòng chàng thì đúng là ngu xuẩn.
Hiện tại, Lệ Băng và Dư Chửng hai người đều đồng dạng mặc một bộ thường phục đơn giản. Nàng nhìn chung quanh mọi người đều vì sự việc kia làm náo loạn, tự nhiên đáy lòng cảm thấy có chút khó chịu.
"Ngươi nghĩ tại sao đột nhiên lại thế?" - Dư Chửng thấy nàng mãi trầm mặc liền suy đoán có lẽ do vẫn còn để ý chuyện đêm qua nên mới tùy tiện hỏi một câu.
Trong mắt y, Tạ Lệ Băng hiện tại chỉ là một nữ hài tử mười lăm tuổi, suy nghĩ đơn thuần vô tư là chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Đột nhiên nàng bị vướng vào mớ rắc rối này hẳn là sẽ cảm thấy sợ hãi đi. Dù sao Lệ Băng lên Thanh Vân sơn cùng hai sư đồ họ cũng chưa tới một tháng. Thời gian ngắn như thế chẳng thể khiến Dư Chửng thật sự hiểu được nàng. Đó là chưa kể y đối với việc để ý tâm tư người khác vô cùng kém.
(Thiên kinh địa nghĩa : đạo lý hiển nhiên )
Lệ Băng đang thất thần vì bị y hỏi một câu nên hoàn hồn lại, nhưng vẫn hiểu được Dư Chửng là đang nói về chuyện vì sao tên hoàng thất kia lại không tiếp tục giấu đi thân phận. Dù trúng độc chết người là phi thường nghiêm trọng, nhưng nếu vẫn muốn cải trang thường dân cũng không hề gì.
"Có lẽ là để tạo danh tiếng. Con vua tranh đoạt ngôi vị trước giờ là điều bình thường. Tên kia giả trang đi thị sát dân chúng, chuyện tốt cảm động như vậy nếu giữ kín thì thật đúng là bỏ phí a."
Dư Chửng gật đầu một cái coi như đã biết. Hai người lại chìm vào trầm mặc, hòa vào dòng người trên đường.
Chốc lát cả hai liền tới trước cửa Đằng Long khách điếm. Dân chúng tụ tập ở đây vô cùng đông đảo. Nếu không phải có mấy người hộ vệ kia chắn đường, bọn họ hẳn là không còn câu nệ phép tắc gì mà cứ xông vào, thỏa mãn tò mò muốn nhìn thấy người tôn quý.
"Ta chỉ núp ở xung quanh đây. Có chuyện liền tới ứng cứu ngươi." - Mặc dù đã bàn với nhau rồi, Dư Chửng vẫn là mở miệng nói với nàng một tiếng trước khi rời đi.
Lệ Băng cũng không nhiều lời, gật nhẹ đầu một cái với y rồi thuận tay sửa lại tấm khăn đang che mặt cho kín đáo một chút, cước bộ hướng tới cửa khách điếm.
"Ta muốn thử giúp chủ tử ngươi giải độc".
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Phía hậu viện Đằng Long khách điếm vô cùng yên tĩnh, đối lập hẳn với khung cảnh ồn ào do đám đông bị chặn lại trước cửa chính.
Tạ Lệ Băng vừa mở miệng nói sẽ giúp giải độc liền được một thuộc hạ dẫn vào trong đây. Cũng không tốn quá nhiều thời gian chờ đợi mọi thứ đều dàn xếp ổn thỏa, chỉ chờ nàng vào bắt đầu chữa trị. Cả quá trình không ai nói với nhau lời nào, vội vội vàng vàng như thế.
Như Dư Chửng đã nói, người trong hoàng cung thập phần coi trọng lễ nghi. Dù Phong Tử Thiên trúng kịch độc chết người, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều lui ra bên ngoài chờ, cửa phòng đóng lại. Trong phòng tuy chỉ có hai người nhưng vì là một nam một nữ nên bị ngăn cách bởi một tấm màn che, không cách nào nhìn rõ được dung mạo.
Lệ Băng gặp phải cảnh tượng này, trong lòng rốt cuộc chẳng biết nên vui hay buồn.
Vì sớm đã có cách giải nên khi ngồi sau tấm màn che, Lệ Băng thực chất chỉ xem xét tốc độ độc dược lan ra cơ thể. Xong việc liền chỉ đơn thuần làm tiếp vài động tác vờ như đang nghiên cứu độc tính, ngồi trong phòng một lúc lâu mới nhấc chân bước ra ngoài, tùy tiện hướng một người hỏi:
"Chỉ cần lấy độc trị độc. Các người đi bắt một con rắn cùng loài tới đây, cho nó cắn hắn ta một cái là ổn." - Vì đối tượng là thập hoàng tử cao cao tại thượng nên mọi diễn biến đêm qua đều được ghi rõ trong thông báo, hiện tại cho dù nói ngắn gọn như thế cũng không bị nghi ngờ.
Mấy thuộc hạ này nghe cách giải chỉ đơn giản như thế không khỏi có chút hoài nghi bản thân đã nghe lầm, theo phản xạ tự nhiên đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào vị cô nương tính khí trầm ổn, quấn khăn chen đi dung mạo.
Lệ Băng cũng sớm đoán được phản ứng này của bọn họ nên cũng lười giải thích. Dù sao chính nàng là người hiểu rõ nhất, loại thuốc kia như chất xúc tác khiến độc tính tăng lên. Nhưng nếu lượng độc rắn nhiều hơn lượng thuốc bột đó thì chúng sẽ tự trung hòa lẫn nhau, đến cuối cùng triệt để mất đi độc tính.
"Thực sự chỉ đơn giản như thế?" - Một người vội vàng lên tiếng, rõ ràng không quá tin cậy nàng.
"Cô nương hẳn là không am hiểu về võ công đi. Loại độc kia vừa vào cơ thể đã khiến ngài ấy cảm thấy tê liệt hoàn toàn, không còn một chút sức lực, lại chưa kể đến mọi nội lực bên trong người đều bị đình chỉ, không thể vận công. Nếu không phải nó có thể hại người thì gọi là thần dược cũng không sai biệt lắm." - Triệu Song lập tức tiếp lời, mắt thấy Lệ Băng lộ rõ vẻ kinh ngạc lại càng thêm khẳng định nàng đã bỏ sót điều này.
Mà Lệ Băng cũng quả thật bị câu nói kia làm cho hoảng hốt, ánh mắt không giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Mục tiêu ban đầu vốn là một tên đạo tặc nên chỉ đơn giản đề phòng tên kia nhanh trí bài trừ máu độc, nàng mới chế ra độc dược có thêm một tác dụng khiến cả người tê liệt, máu đông lại một chút. Nào suy nghĩ nhiều đến thế.
Nàng thất thần một chút mới hoàn hồn lại, điều chỉnh lại hô hấp rồi mới ngước mắt lên nhìn bọn người Triệu Song:
"Cách nào cũng là cách. Ta chính là chỉ nghĩ được cách giải này. Dùng hay không? Tự các ngươi quyết định."
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương