Thần y chi tình: hoàng hậu của tà đế
Chương 10
Trong lúc mọi người còn đang bán tính bán nghi bỗng một thanh âm nhu hòa phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Đại phu nói vậy là biết phối ra độc này?" Một nữ tử xiêm y tím nhạt đi đến, nàng làm Tạ Lệ Băng kinh ngạc.
Nàng ta rất đẹp, mắt to tròn hơi cúi xuống, cái mũi khéo léo tinh xảo kết hợp đôi môi mọng tươi màu đỏ càng làm nổi bật nước da trắng sáng, không hiểu sao lại mang nét phong tình khó nói, nhưng không phải vì vậy mà Tạ Lệ Băng thất thố! Nàng ta rất giống nàng, so ra cũng gần năm phần tương tự!
"Mộ cô nương, ý là gì?" Triệu Song nóng nảy không đợi Tạ Lệ Băng trả lời đã hỏi. Lời nói của hắn làm Lệ Băng hoàn hồn lại.
Mộ cô nương? Họ Mộ, là Mộ Dung sao? Tạ Lệ Băng trong lòng chấn động.
"Nếu nàng giải được độc thì chắc rằng biết loại độc đó phối thế nào, nếu nàng không phối được thì nàng cũng không giải được." Nàng mỉm cười giải thích với Triệu Song, sau đó như bâng quơ nhưng đầy thâm ý nhìn qua Tạ Lệ Băng.
"Tạ đại phu, vậy..." Khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khó xử, nàng ta cố ý kéo dài thanh âm.
"Ta sẽ cố hết sức, sáng mai sẽ tới mang theo phối phương độc dược, về phần con rắn đó mong các vị tìm trước ngày mai." Cố che dấu kích động trong lòng, liếc nhìn Mộ cô nương lần cuối rồi Tạ Lệ Băng mới rời đi.
Nàng vừa đi Mộ cô nương liền rầu rĩ nhìn Triệu Song: "Triệu huynh, cứ thử đi tìm độc xà (Con rắn độc) cô ta nói thử xem, hiện giờ cũng đã hơn mười đại phu xem qua rồi..."
Triệu Song khẽ ậm ừ rồi phân phó người đi làm, sau đó ngoắc tay với một hắc y nhân: "Đi theo cô nương vừa rồi giám sát nàng ta."
Vừa ra khỏi khách điếm được một đoạn, Dư Chửng liền xuất hiện, hắn nhìn nàng thất thần liền nhướng mày, lại việc gì đây, còn hấp dẫn theo một cái đuôi.
"Sư muội, ngươi bị theo dõi rồi."
"Biết." Thân phận cái người Phong gì gì đó cao quý như vậy dĩ nhiên việc chữa trị cho hắn rất cẩn trọng, làm sao lại cho người không rõ ràng như nàng tùy tiện được.
Hai kẻ đều có mũ che, một đen một trắng như hắc bạch vô thường thu hút rất nhiều ánh nhìn nhưng đều như không thấy...
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Hôm sau trời vừa sáng đã có một cỗ xe ngựa đến đón Tạ Lệ Băng.
Vẫn như hôm qua, nàng che mặt đi lên xe, trong đầu suy nghĩ về Mộ cô nương đó, nàng nắm đến bảy phần đó là con Mộ lão, giờ chỉ chờ một lời xác nhận thôi.
Đến nơi nàng không thấy Mộ Dung đâu thì hơi ngạc nhiên, đang định hỏi Triệu Song thì lại bị hành động của hắn làm cho bất ngờ.
"Triệu đại hiệp, ngươi làm gì vậy!" Nhìn con rắn chứa độc mình vừa đưa tới cắn tay Triệu Song, Tạ Lệ Băng kinh hãi, mất trí hết rồi sao!
"Tạ đại phu, ta không bảo đảm an toàn cho chủ tử đã là tội đáng muôn chết, nay chỉ là lấy công chuộc tội, muốn thử giải dược giúp người thôi." Đầu đầy mồ hôi Triệu Song như không có việc gì nói.
Tận trung, loại người này đúng là thế gian khó gặp.
Nhẹ nhàng đi đến cầm lấy tay của Triệu Song bỏ vào lồng nhốt một con rắn khác, chứng kiến con rắn kia cắn tay hắn đến chảy máu ròng ròng Lệ Băng mới kéo tay hắn lên.
"Chờ hai canh giờ nữa sẽ khỏi hẳn." Thái độ nàng đối với hắn hơi khó chịu, làm một đại phu, điều nàng ghét nhất là bị nghi ngờ.
"Tốt lắm, vậy chủ tử đành nhờ Tạ đại phu rồi." Cười cười mời nàng ngồi xuống ghế, Triệu Song vừa nhẩm giờ chờ tới khi chắc chắn giải dược nàng nói quả thật có tác dụng mới cho nàng chữa trị cho Phong Tử Thiên.
"Tạ thần y, mời." Từ đại phu thăng đến thần y, cách gọi cũng cho thấy được hắn đã tin nàng.
"Không dám nhận." Bàn tay tinh tế của Tạ Lệ Băng cầm con rắn nhỏ bước nhanh đến giường, vì đây là hoàng tử nên nàng chỉ có thể nhìn mơ hồ qua tấm lụa mỏng.
Trên giường, Phong Tử Thiên đã hơi mơ hồ đưa tay ra, tuy trúng độc nhưng tay hắn vẫn rất đẹp, tay thon dài, khớp xương tinh tế rõ ràng, nhưng vẫn không bị lầm lẫn là nữ nhân. Khi cầm tay hắn lên Tạ Lệ Băng mới phát hiện vài vết chai ở lòng bàn tay hắn, là vết chai do luyện kiếm đi.
Nhẹ nhàng đưa đầu rắn đến gần bàn tay như bạch ngọc đó, cho nó cắn thật mạnh, một dòng máu nóng theo vết cắn chảy xuống, đỏ và trắng đối lập nhìn cực tiêu diễm.
"Xong rồi, giờ chỉ cần điều dưỡng vài hôm thôi. Cáo từ." Đang định đi thì Tạ Lệ Băng nghe một tiếng nói thanh thoát.
"Tạ đại phu, đại phu đã cứu Thập hoàng tử, đây là việc lớn, chúng ta không thể không đền đáp." Mộ Dung đi đến, ân cần nắm tay nàng giữ lại.
"Thật ra ta có chuyện quả thật cần giúp đỡ, chỉ là cần gặp riêng Mộ tiểu thư, có thể không?" Chỉ cần có một chút hi vọng nàng cũng mong muốn gặp được nữ nhi của phu thê Mộ lão hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nghe Tạ Lệ Băng nói Mộ Dung hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh dã khôi phục bộ dáng ôn hòa: "Diễn nhiên là được, không bằng Tạ đại phu đến phòng của ta rồi từ từ nói sau."
Tính tình không có chút gì giống phu thê Mộ lão! Âm thầm đánh giá trong lòng, đáy mắt Tạ Lệ Băng hơi xẹt qua thất vọng. Nàng không biết hiện giờ Mộ Dung đã bay lên cành cao làm phượng hoàng thì liệu còn nhớ phụ mẫu thân sinh muốn gặp lại họ không.
"Hảo."
Trong phòng, sau khi bỏ khăn che mặt và nói hết sự việc mười năm nay, Tạ Lệ Băng thấy Mộ Dung thất thần một chút. Không hề khóc nháo, bi thương như nghe tin phụ mẫu mất, này giống như đang suy nghĩ việc gì đó liên quan đến lợi ích hơn.
"Tạ đại phu, vậy đại phu muốn ta làm gì?" Thở dài, Mộ Dung cử chỉ đoan trang rót một cốc trà vào chén của Tạ Lệ Băng.
"Mộ cô nương, cô nương muốn nhận lại thân nhân không?" Vào lúc này, sau khi thấy thái độ của Mộ Dung, nàng không chắc rằng nàng ta có chịu không.
"Tạ đại phu, đại phu cho rằng con của một đại phu có thể làm hoàng tử phi?" Đạm đạm cười nói, trong mắt Mộ Dung khó che dấu kích động. Cái chức hoàng tử phi kia, mười năm nay nàng luôn nghĩ là của mình. Nhưng nếu Phong Tử Thiên biết được thân phận thật sự của nàng thấp như vậy liệu còn cho nàng ngồi vào chiếc ghế đó sao? Không, ngôi vị kia chắc chắn phải thuộc về nàng!
"Tạ đại phu, Thập hoàng tử đã cho ta một thân phận mới, hiện giờ ta là dưỡng nữ của Mộ tướng quân Phong Vận quốc. Ta dù muốn cũng không thể nhận lại phụ mẫu thân sinh của mình." Bộ dáng đau lòng, hoa lê đái vũ làm người thương tiếc, Mộ Dung như vậy làm Tạ Lệ Băng sửng sốt. Nàng ta thật sự là nữ nhi Mộ lão sao? Phu thê Mộ lão cả đời thanh bạch, ghét giả dối lại không ham mê hư vinh, lấy cứu người làm vui, còn cô gái này...
"Mộ cô nương hiểu lầm, chỉ cần cô nương đến trước mộ của hai người họ thắp nén nhang xem như là đã trả công cho ta rồi." Cười tự giễu một tiếng Tạ Lệ Băng bỏ đi. Dưỡng phụ, Dưỡng mẫu, Lệ Băng chỉ có thể làm được như vậy. Làm hai người thất vọng rồi.
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương