"Chủ tử, nô tài bất lực, để thích khách trốn rồi!" - Triệu Song cung kính quỳ trước chủ tử báo cáo nhưng trong lòng thật sự căng thẳng.
Lần này hắn cùng một số ít huynh đệ theo Thập hoàng tử xuất kinh chỉ đơn thuần là muốn học hỏi Tiên đế đi xem xét tình hình giang sơn.
Vốn dĩ giấu thân giấu phận, ngân lượng mang theo chẳng đáng là bao,... cộng thêm việc mấy ngày trước thật sự an nhàn nên việc bảo hộ tự nhiên bị cả đám bọn họ bâng quơ gạt qua. Thế mà vừa mới được chủ tử cho phép ăn uống no say, lẽ ra đều định sẽ uống đến quên trời quên đất nào ngờ lại xảy ra biến cố này khiến bọn họ trở tay không kịp.
Thật đáng chết mà! Tại cái nơi thấp kém chẳng đáng một góc so với kinh thành này cư nhiên vẫn có kẻ lòng lang dạ sói? Mưu tính hại người?
"Là kẻ nào?" - Mở miệng không nói lời trách phạt, Phong Tử Thiên hướng Triệu Song hỏi một câu.
Như mấy hoàng huynh, hoàng đệ khác trong cung, Tử Thiên đương nhiên cũng ham muốn trở thành Hoàng đế. Bất quá người đó đã từng nói:
"Muốn có ngai vàng phải lấy sự tín nhiệm của Hoàng thượng. Muốn có giang sơn lại cần phải lấy được lòng dân".
Vậy nên đầu óc ngu muội là thứ cần diệt, suy nghĩ nông cạn cũng cần loại trừ, tính khí bất ổn lại càng phải trừ bỏ. Đó là cách Phong Tử Thiên sống trong hoàng cung thâm hiểm bao lâu nay.
Xét theo tình hình hiện tại đương nhiên không cần trách cứ bọn họ. Thậm chí nếu còn chậm trễ nữa, cái mạng này của chàng không phải là bỏ đi oan uổng sao?
Thấy chủ tử thái độ vẫn như bình thường nhưng Triệu Song không hề thả lỏng, nhanh chóng nói hết mọi điều hắn biết:
"Thưa! Kẻ đó không hề che mặt lại nên thuộc hạ thấy được rõ ràng đó là một nữ tử, hơn nữa ả có lẽ không biết võ công. Thuộc hạ cùng A Phú lẽ ra bắt được người nhưng nửa đường lại bị một hắc y nhân khác xông vào đoạt đi. Mà kẻ này lại che mặt kín đáo, cẩn trọng hơn nhiều và còn võ công cũng tính là cao tay".
Tử Phong nghe thấy liền ngạc nhiên, người là nữ tử không có võ công? Sao lại cả gan đến vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn cướp của thôi chứ không liên hệ gì đến thân phận hoàng thất của chàng?
Nhưng là nàng ta cũng quá tự tin rồi đi, để cho Triệu Song có thể thấy được dung mạo. Bất quá khả năng phối độc không tệ và con rắn đó thật sự rất khôn ngoan, cứ như có lý trí mà tự ẩn thân, che đi sự hiện hữu của chính nó.
Phong Tử Thiên trầm mặt hồi lâu, Triệu Song đương nhiên tự biết im miệng. Trong phút chốc, căn phòng liền trở nên an tĩnh mà ngột ngạt.
Triệu Song trong lúc này đã sớm lôi hết tổ tông nhà nữ nhân kia ra mà chửi rủa. Một mặt khác, khi nghe thấy tiếng thở dốc của Tử Thiên, hắn lại bắt đầu quay sang trách cứ tên A Phú kia. Hiện tại, gọi đại phu cho chủ tử là vô cùng cấp bách sao tên nọ lại chậm chạp lề mề đến vậy? Giờ này còn chưa thấy mặt đâu?
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Sau khi đem Lệ Băng trở về khách điếm, Dư Chửng liền lập tức bỏ đi.
Chuyện này từ đầu đến cuối y như một kế hoạch được dàn xếp từ trước, lại nói về nam tử trong Đằng Long khách điếm kia càng không phải một nhân vật bình thường.
Y thừa nhận bản thân ban đầu có chút coi nhẹ chuyện này nhưng bây giờ ngẫm lại mới rõ chính mình lần này thật ngu xuẩn. Dựa theo quá khứ của sư muội lẽ ra là không hề đắc tội với một ai mới đúng. Vậy tại sau lúc này lại có kẻ muốn mượn tay Lệ Băng giết người? Chẳng lẽ đối phương chỉ là trùng hợp tìm được muội ấy? Quá hoang đường rồi đi!
Dư Chửng xét lại một lượt, kết quả đều hướng về một người duy nhất có khả năng liên quan, thậm chí còn có thể là kẻ chủ mưu - Tiêu Long. Vậy nên hiện tại, muốn lấy được đáp án hiển nhiên cần đi tìm hắn mới có thể rõ ràng. Bất quá bây giờ đang là nửa đêm, đâu thể xông vào phòng trọ của người ta mà gây chuyện? Cuối cùng y đành thay một bộ thường phục, định quay lại Đằng Long khách điếm nọ để xem xét tình hình của nam tử kia.
Về phần Lệ Băng nãy giờ một mực im lặng, an an tĩnh tĩnh ngồi yên trong phòng, lúc sư huynh ly khai cũng chẳng phản ứng. Nàng lúc này đột nhiên nhớ lại quá khứ mười năm trước, lúc đó thật sự... không có ưu phiền hay cứ mãi lo nghĩ như bây giờ, chỉ là một nữ hài tử sống bình yên trong sự bảo bọc của phụ thân và mẫu thân.
Sáng hôm sau, nàng vừa mở cửa liền thấy Dư Chửng định tiến vào, không cần hỏi cũng biết y có chuyện muốn nói. Hai người quay trở vào phòng, Lệ Băng đóng cửa lại, mở lời trước: "Thật xin lỗi, sư huynh!"
"Qua rồi còn xin lỗi làm gì" - Dư Chửng phất tay ý bảo cho qua đi, tự ý rót cho mình một tách trà uống một ngụm mới nói tiếp:
"Tiêu Long đã sớm rời đi. Dược liệu kia cũng mang theo rồi. Nếu hắn là chủ mưu chuyện tối qua thì việc này cũng bình thường. Với lại cái tên đạo tặc lúc trước ngươi lấy thông tin cũng biến mất rồi".
"Vậy còn nam tử kia?" - Lệ Băng nghe tin người đã đi mất cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
"Hiển nhiên sắp bị độc dược của ngươi ép tới Quỷ môn quan" - Dư Chửng nói xong thì dừng lại đôi chút, y nhìn vào thần sắc trên gương mặt nàng hiện tại đã bình tĩnh hơn mới tiếp tục.
"Ngươi tối qua dùng loại rắn độc nào?"
Một câu này cũng ngầm ám chỉ sư huynh nàng muốn cứu người. Bất quá Lệ Băng cũng sớm có ý định này từ trước nên khi nghe y nói vậy cũng không có bất kỳ phản đối nào.
Nàng đi đến bên cạnh chiếc giường để lấy ra một cái bình đen nhỏ, nhẹ huýt sáo một tiếng, con rắn ấy từ từ trườn ra ngoài, thân dài quấn quanh cánh tay Lệ Băng, rồi nàng lại tiến tới cạnh bàn trà, đưa tay ra ý bảo nó tự bò xuống, rắn nhỏ liền ngoan ngoãn phối hợp theo. Cả quá trình này cũng đủ chứng tỏ con rắn này đã được thuần hóa tốt cỡ nào.
"Loại rắn này không hiếm, độc của nó chỉ khiến người ta bị tê liệt trong một khoảng thời gian, không thể giết chết người. Nhưng là trước đó muội tự chế ra một loại thuốc kích thích độc tính của nó, hơn nữa đối với người luyện công thì độc lan ra càng nhanh, này cũng chỉ do vô tình phát hiện ra. Thuốc kia là dính trên răng nanh của nó, bây giờ cũng đã hết tác dụng".
"Hảo a! Nha đầu ngươi cũng thật biết bày mưu. Không cần là người am hiểu về rắn cũng biết tới loại rắn này. Cho dù có nhìn thấy con rắn cũng sẽ coi nhẹ nó đi".
Dư Chửng nghe xong cũng chẳng biết nên vui hay buồn. Kế sách thì hay thật nhưng lại... Thật nhức đầu a! Chuyến này xuống núi sao lại gặp nhiều phiền toái đến thế chứ?
Y thở dài một hơi, mắt thấy Lệ Băng định mở miệng nói tiếp liền lên tiếng cắt ngang: "Cách giải độc ta không cần biết. Vì ngươi mới là người đi cứu hắn".
"Tại sao chứ?" - Thanh âm không khỏi cao lên vài phần, nàng hiện tại thập phần kinh ngạc. Dù sao trí nhớ cũng không kém, nàng rõ ràng biết rằng tối qua sơ suất để bọn họ thấy được gương mặt: "Ý sư huynh là muốn muội lúc đó che mặt lại sao?"
"Ân! Ngươi có lẽ không biết thuộc hạ tên kia làm náo loạn khắp nơi chỉ để tìm đại phu. Ta thấy nam tử này hẳn là địa vị cao quý. Vừa rạng sáng nay liền có thông báo nói Hoàng tử cải trang thường dân để thị sát tình hình dân chúng không may bị kẻ xấu hạ độc, thưởng vàng bạc cho người nào chữa được".
"Người hoàng thất?" - Lệ Băng cả kinh, nàng rốt cuộc là vì cớ gì lại vướng vào loại chuyện này cơ chứ?
Dư Chửng gật đầu một cái, cũng không để tâm lắm biểu tình khẩn trương của Lệ Băng, dù sao đến bản thân y ban đầu cũng chung một thần sắc như vậy:
"Đúng! Ta biết rằng người hoàng thất vô cùng coi trọng lễ nghi. Nếu là nữ nhân sẽ đứng sau màn che chẩn mạch. Dù sao việc nữ nhân học y hiện tại cũng không coi là hiếm có".
"Nhưng... tại sao sư huynh không đi?" - Lệ Băng dù biết vậy nhưng vẫn có chút bất an, lỡ như...
"Họ không biết mặt ta nhưng lại biết ta có võ công. Ngươi nghĩ tại nơi nhỏ bé chỉ toàn là dân thường nghèo khổ lại mà một người có nội lực như ta chẳng lẽ không bị nghi ngờ?"
Dư Chửng một lời đánh gãy ý định của Lệ Băng. Lý do này xét về lý thì rất đúng nhưng nếu y muốn giấu đi nội lực cũng không thành vấn đề. Chỉ là lần này muốn nàng tự mình đối mặt mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương