Lệ Băng trong lòng mang theo thắc mắc hướng về khách điếm nàng đang ở. Tên lão đại kia chắc sẽ không đi ngay, nàng tốt nhất vẫn là tìm tên đại hán hỏi cho ra lẽ, nàng cũng không phải là kẻ giết người vô tội. Vừa về khách điếm Tạ Lệ Băng đã gặp Tiêu Long. Hắn thật sự là một nam nhân anh tuấn, toàn thân thanh y đứng trong đêm tối, gió đêm lạnh lẽo cuốn theo vạt áo khiến bóng hình hắn nhìn đơn bạc đến cực điểm. "Cô nương!" Tạ Lệ Băng thất thần nhìn hắn. Như phát hiện có người nhìn mình, Tiêu Long quay đầu, cười cười hướng nàng giơ tay. "Cô nương đi đâu khuya thế mới về?" - Tò mò nhìn Lệ Băng, Tiêu Long làm động tác mời nàng ngồi xuống ghế. "Không liên quan đến ngươi." Vẫn lạnh nhạt như mọi khi, Tạ Lệ Băng không hiểu sao lại có địch ý với Tiêu Long, tuy tên Tiêu Long này chưa từng đắc tội gì nàng. "Cần gì lạnh vậy chứ, tại hạ gần đi nên muốn từ biệt thôi mà." Nở nụ cười hữu hảo, Tiêu Long gọi tiểu nhị đưa đồ ăn lên, ý mời Tạ Lệ Băng cùng dùng bữa. "Cô nương sáng mai sẽ về ngay?" Vừa cầm đũa khoáy mấy sợi mỳ trong bát Tiêu Long cười hì hì hỏi. "Ừm." Tùy tiện trả lời, Tạ Lệ Băng vẫn đang suy nghĩ về việc ở khách điếm Long Đằng, thật là do nàng đa tâm sao? Hay có ai đang muốn lợi dụng nàng? Quên đi, nàng thì có gì để lợi dụng, muốn cũng là lợi dụng vị sư huynh Dư Chửng của nàng đi. Nói đến Dư Chửng, Tạ Lệ Băng nhớ lại thái độ hắn lúc chiều hơi khác thường, hay là hắn có gì giấu nàng sao? "Vậy ra ta nghe lầm, vậy mà tên nô tài của ta lại nói cô nương thật kì quái, tự nhiên đang yên lành lại muốn đổi khách điếm." Như vô ý nói ra, khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ hơi khó xử. "Nô tài của ngươi cũng rất nhanh nhẹn, chủ nào tớ nấy nhỉ?" Tên Tiêu Long này không có chín thì cũng tám phần không có thiện ý, mắt hạnh chăm chú nhìn hắn, Tạ Lệ Băng mỉm cười. "Chậc, vốn định nói cho cô nương nghe về tên khách nhân kì lạ ở khách điếm Long Đằng đó nhưng đã nói vậy thì thôi đi." Tiếc nuối nuốt luôn cọng mì cuối cùng, Tiêu Long định về phòng thì nghe Tạ Lệ Băng nói. "Là chuyện gì?" Lông mi nàng rủ xuống che đi đôi mắt đang mất bình tĩnh, nàng không phải là kẻ hay mất khống chế nhưng cảnh ngày hôm đó ở trên núi đã để lại cho nàng bóng ma khó xóa nhòa, chỉ cần có người nói đến nàng sẽ không tự chủ được mình. Đó là yếu điểm của nàng. Vì Tiêu Long quay mặt về hướng Tạ Lệ Băng nên nàng không thấy vẻ mặt quỷ dị của hắn hiện tại: "Là thế này, thật ra ta định trú trong Long Đằng khách điếm nhưng không hiểu sao khách điếm lại bị một lão già thối bao hết! Còn nữa, lão còn bắt người ta xưng hô với mình như với công tử hai mươi mấy ba mươi không bằng! Cô nương nói xem, buồn cười không?" Hắn miệng nói luyên thuyên làm như không thấy vẻ mặt của Lệ Băng đã dần tái nhợt. "Ta không khỏe, cáo từ." Nhanh chóng đi về phòng mình, trong mắt Tạ Lệ Băng đã không còn tia bối rối nào nữa. Bóng nàng vừa khuất, nam tử đang ngồi gần chỗ Tiêu Long nhịn không được quay ra nhìn chủ tử của mình, hắn không hiểu tại sao chủ tử lại dùng một nữ nhân chỉ ngang qua đối phó người đó, chắc sẽ thành công chứ? Phải biết họ đã mấy lần phái nhiều sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt nhưng đều không được. "Điện hạ tại sao lại sử dụng nữ tử này? Chuyện này vốn không liên hệ gì..." Vẫn là không nhịn được nói ra, Tiêu Nhất - cánh tay phải của tam hoàng tử Phong Dĩ Mạc thắc mắc hỏi, nhưng chỉ nói chưa được một nữa vì Phong Dĩ Mạc cứ chăm chú nhìn hắn, ánh mắt người này sâu như hàn đàm không đáy, vừa nhìn sẽ khiến người khác không tự chủ sinh ra khiếp sợ thật sâu. Nhìn khuôn mặt tò mò của Tiêu Nhất, Phong Dĩ Mạc bỗng phì cười: "Không liên quan tới nàng? Chưa chắc." Như biến thành một người khác, không thể tìm ra chút liên hệ gì với tên “Tiêu Long” vừa nãy cười nói với Tạ Lệ Băng và Tam hoàng tử Phong Dĩ Mạc trầm ổn đang cười quỷ dị này. °•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•° Trở về phòng, Tạ Lệ Băng lập tức thay một bộ hắc y (đồ đen) rồi cầm theo vài lọ thuốc đặt đầu giường, oán hận tích tụ mười năm hôm nay xem như có thể bỏ xuống rồi! Thật cẩn thạn chờ khi tất cả khách nhân đã về phòng nàng mới rời đi, thật ra khi còn ở Thanh Vân sơn Dư Chửng đã dạy nàng khinh công để thuận tiện cho việc lên xuống núi, tiếc rằng nàng không có tư chất học võ, đến giờ thì miễn cưỡng lắm mới sử dụng được. Vì chuyên tâm vận khinh công nên nàng không hề biết khi nàng vừa ra khỏi khách điếm thì một hắc y nhân đeo sa che mặt cũng đã nối bước đi theo sau. Lẻn vào Đằng Long khách điếm, Tạ Lệ Băng thấy có một can phòng đặt biệt có hai thủ vệ đứng canh cửa, trốn vào một góc, nàng cảm giác thấy không đúng, thật là một tên đạo tặc sao lại cẩn thận vậy? Càng đến gần cảm giác bất an càng kịch liệt. Mở một bình sứ, Tạ Lệ Băng nhẹ đốt chút mê hương, hướng gió lại trùng hợp ngay chỗ hai người canh gác, chỉ chốc lát sao cả hai đều ngủ mất. Tạ Lệ Băng nhẹ nhàng bước lại gần cửa của căn phòng, nàng đổ thứ gì đó trong lọ nhỏ ra, khi nhìn kĩ thì ra là một mãng xà nhỏ, toàn thân màu xanh nhạt chỉ có trên đầu có một vệt màu đỏ bắt mắt làm người khác nhìn mà hoảng sợ. Rắn nhỏ nhẹ nhàng trườn vào trong phòng, Lệ Băng thở phào bỏ đi. Đứng ngoài khách điếm chờ rắn nhỏ, Lệ Băng trong lòng không thoải mái, nàng vẫn thấy chuyện này có gì đó không đúng! Nhưng là chỗ nào? Đang suy nghĩ bỗng nàng thấy có tiếng gì đó từ trong khách điếm truyền ra, toàn bộ khách điếm phút chốc đều có tiếng động, rắn nhỏ men theo cửa sổ đi ra nhưng đi theo nó là hai người nữa. "Ngươi là ai? Tại sao lại hại thiếu gia bọn ta!" Triệu Song - người có khuôn mặt chất phác hai tay cầm loan đao nhìn Tạ Lệ Băng, miệng vừa nói đã động thủ về phía nàng. Tạ Lệ Băng định rải thêm chút bột phấn để bỏ trốn nhưng bỗng có một bóng đen chắn trước người nàng, kiếm trên tay hướng loan đao giao chiến, sau đó cũng không rảnh rỗi tay trái cũng thả ra một mãng xà hướng nam tử đang định đi đến chỗ Tạ Lệ Băng quăng ra. Thừa cơ hội Triệu Song đang giúp nam tử kia bắt mãng xà ra hắc y nam tử liền ôm lấy Tạ Lệ Băng bỏ trốn. "Sư huynh..." Biết là mình làm sai nên Tạ Lệ Băng dè dặt hướng nam tử vẫn còn trầm mặc thâm dò. "Lần này muội rất ngốc!" Lần đầu tiên Dư Chửng phẫn nộ với Tạ Lệ Băng, mày dưới khăn che mặt đã nhíu chặt, hắn không ngờ sư muội ổn trọng thường ngày lại làm ra hành động như vậy. "Ý huynh là?" °•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•° "Chủ tử, nô tài bất lực, để thích khách trốn rồi!" Triệu Song khuôn mặt căng thẳng nhìn nam tử chỉ khoác hờ một áo bào màu trắng, khuôn mặt nam tử rất đẹp, dưới cái trán kiên nghị là đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu lại hình ảnh lo sợ của Triệu Long, mũi hắn cao, thẳng, môi vốn hồng nhuận vì trúng độc nên nhợt nhạt. Phong Tử Thiên - thập hoàng tử của Phong Vận quốc giờ này vốn nên ở hoàng cung vậy mà lại ở Phong Đằng khách điếm, giờ còn trúng độc nặng, đúng là khiến người khác phải kinh hãi.