Tạ Lệ Băng ngồi giữa căn phòng, giương mắt lạnh lùng nhìn hán tử nọ vất vả ly khai, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đáy lòng bỗng thấy bất mãn vô cùng.
Nàng không thể xuống tay.
Chung quanh an tĩnh được một lúc thì cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa. Bất quá lần này người đến là Dư Chửng khiến nàng có chút ngạc nhiên: "Huynh tìm muội? Có việc gì sao?"
"Mùi độc dược của ngươi làm ta khó chịu" - Dư Chửng tiến vào, tự mình kéo ghế ngồi đối diện Lệ Băng, lại nói tiếp: "Còn nhớ lời sư phụ?"
Nàng hiểu rõ vị sư huynh này đang ám chỉ đến điều gì, trong đầu nhất thời nhớ lại câu nói trước kia của Mạc y.
"Muốn báo thù? Vẫn chưa có đủ ác tâm"
Dù gì thân vẫn chỉ là một nữ tử, tuổi còn nhỏ, không biết võ công, lại chưa từng trải nghiệm giang hồ rốt cuộc là nơi thế nào? Mặc kệ tính cách nàng từ hôm đó đã thay đổi tới nhường nào, bất quá sự thật không hề thay đổi. Lệ Băng nàng mưu kế có thể dụng, phối độc dược có thể tạm chấp nhận, nhưng dã tâm giết người... vốn dĩ chưa đủ.
Mạc y lúc trước khi nghe nàng nói muốn thử học phối độc dược, lão không hề hỏi tới lý do mà chỉ bâng quơ lưu lại một câu kia: "Chưa - đủ - ác - tâm".
"Huynh cũng nghĩ ta không thể?" - Giọng Lệ Băng có chút nặng nề, câu nói kia quả thực khiến nàng có chút khó chịu.
Ngược lại, Dư Chửng vẫn bình tĩnh như cũ: "Ngươi tự biết. Ta không quản. Chỉ là nên biết khôn ngoan, đừng tự chuốc họa vào thân".
____
Rạng sáng hôm sau, toàn khách điếm lại bắt đầu huyên náo như thường.
"A da! Sao bỗng nhiên sáng nay sắc mặt cô nương lại kém như vậy? Có chuyện gì sao?".
Tối qua dù Dư Chửng đã rời khỏi, nàng vẫn không thể an giấc. Thực hận bản thân quá yếu đuối, không đủ ác tâm để giết tên chết tiệt kia. Cư nhiên phiền não như vậy tới tận sáng. Định xuống lầu kêu chút điểm tâm lại vô cớ gặp tên Tiêu Long này, một câu chào chưa đáp đã mở miệng như khi dễ con gái nhà lành.
Ngươi đây là đang khinh thường ta chỉ là một nữ tử không đáng ngại?
Lệ Băng lạnh lùng liếc Tiêu Long một cái rồi xoay người định bỏ đi, thầm nghĩ: "Ngươi chính là không đáng cho bổn cô nương phí lời".
Bất quá liền bị hắn nhanh chân chặn lại. Coi tâm tình khó chịu của Lệ Băng như không khí mà lần nữa hướng nàng cười giễu: "Chẳng lẽ là do dụng độc hại người hóa ra lại thành tự hại mình?"
"Tránh!" - Một tiếng này có thể dễ dàng nhận ra nàng đang thật sự rất chán ghét hắn.
Câu nói đó nếu dùng để nhắc tới việc xảy ra đêm qua thật sự không sai biệt lắm. Định hạ độc giết chết tên hán tử kia hóa ra lại làm bản thân càng thêm nhu nhược.
Thật không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Quá phiền phức a!
Sau đó, Tiêu Long kia thật sự nhường đường, Lệ Băng không nói câu nào mà trực tiếp bỏ đi. Tới ngã rẽ cuối hành lang lại vô tình chạm mặt Dư Chửng. Bất quá nàng cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhưng thực sự là đang cố trốn tránh. Phải nói tâm tình hiện tại vô cùng phức tạp, nàng thực sự không hiểu trong lời nói của sư huynh rốt cuộc ám chỉ điều gì nhưng không hề có ý muốn hỏi rõ, cũng chẳng muốn chạm mặt y bây giờ.
Kể từ ngày hôm đó, sự yếu đuối chính là thứ nàng ghét bỏ nhất nên bản thân cũng thành kẻ để nàng tự hận nhất.
Mặt khác, Tiêu Long kia trước sau như một nhìn theo bóng lưng nàng, đáy lòng nổi lên cảm giác thú vị, sau lại nhận được ánh mắt đề phòng của Dư Chửng liền có chút... buồn cười.
"Đêm qua tại hạ có chút thất lễ, chẳng hay hôm nay có thể mời một bữa để tạ lỗi? Nhân tiện bàn luôn về công việc?" - Tiêu Long mỉm cười hướng Dư Chửng nói vài lời khách khí.
"Ta không phiền ngươi tới vậy. Chỉ cần nói về công việc".
"Hảo. Vậy tại hạ muốn kiểm tra đôi chút về hàng hóa được chứ?"
"Được"
Đáp xong một tiếng, Dư Chửng liền dẫn hắn đi về phòng. Mà Tiêu Long kia cũng chỉ đảo mắt một vòng thấy vừa ý rồi giao ra một túi ngân lượng không hề nhỏ. Nói cái gì mà kiểm tra? Một chút hiểu biết về dược thảo còn không có lại dễ dàng đưa ra khoảng tiền lớn tới vậy. Đúng là quá ngu xuẩn! Có lẽ Dư Chửng y nghĩ nhiều quá rồi.
____
Mảnh dương quang cuối cùng cũng vụt tắt, bầu trời hiện tại là một khoảng tối tăm không trăng không sao.
Cứ coi Đằng Long khách điếm này là một nơi dừng chân rất tốt đi. Bất quá lúc này bên trong có vẻ khá... yên tĩnh.
Lệ Băng đứng trước cửa nhưng chưa kịp đặt chân vào đã bị tiểu nhị ngăn lại:
"Thật ngại quá! Vị cô nương đây đành phải tìm nơi khác để dừng chân rồi vì chỗ này của chúng tôi đều được một khách nhân thuê hết toàn bộ".
"Toàn bộ? Cho một người?"
"Tất nhiên là còn vài vị huynh đệ của nam tử ấy nữa. Lần này thật sự phiền cô nương tìm nơi khác rồi" - Tên tiểu nhị ấy tuy ăn nói dẻo miệng nhưng đều chứa hàm ý đuổi khách.
"Được. Ta đi!" - Nàng xoay người bỏ đi nhưng cước bộ lại chậm rãi. Đại não ẩn hiện một chút nghi ngờ.
"Tại sao lại là một nam tử?"
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương