Tạ Lệ Băng không về phòng ngay mà đi tìm Dư Chửng: "Sư huynh, ta thấy tên Tiêu Long này có chút kì lạ."
Dư Chửng đang ngồi trước bàn nghe Tạ Lệ Băng nói vậy khẽ hừ nhẹ: "Ta cũng thấy vậy, tốt nhất là vẫn nên cẩn thận chút. Giao dịch xong chúng ta liền đi."
Nghe được đáp án, Lệ Băng đi về phòng, danh tiếng của sư phụ nàng trong giang hồ không phải lớn bình thường, nếu hai người họ thất hứa sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của lão.
Đang đi ngoài hành lang khách điếm bỗng Tạ Lệ Băng nghe có tiếng nói từ phía dưới vọng lên.
"Lão bản, lấy cho đại gia hai cân thịt ngon đi."
Vừa nghe tiếng nói bỗng đồng tử nàng kịch liệt co rút lại. Tiếng nói này,... cả đời này nàng cũng không quên được.
"Con mẹ nó, ông làm gì lâu vậy!"
Tên đại hán trung niên đập bàn thật mạnh la lên, nhưng chưa nói hết câu thì bỗng thân thể xụi lơ xuống đất.
"Đây,... là ai làm? Ra đây cho lão tử!"
Tên đại hán cũng thông minh, biết là mình bị người chuốc thuốc, tuy vẫn ăn nói lớn tiếng nhưng giọng đã hơi run lên sợ sệt.
"Vẫn còn nói chuyện lớn tiếng lắm!"
Tạ Lệ Băng từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt nhỏ lạnh như phủ một tầng băng mỏng, khí chất trên thân tươi mát làm người khác không tự giác sinh ra hảo cảm. Đi đến gần đại hán, nàng cầm bình gốm trên tay lắc lắc trước mặt hắn: "Ngươi nhớ ta là ai không?".
Tên đại hán khuôn mặt như cố nhớ lại, nàng có dung mạo rất tốt nhưng quan trọng nhất là khí chất kia, nếu từng gặp không lý nào hắn lại quên được.
"Không nhớ, ngươi nói thẳng đi."
"Tiếc thật, ngươi vậy mà quên ta. Còn ta, hơn mười năm nay vẫn chưa quên ngươi đâu!" Mắt Tạ Lệ Băng như có hai luồng liệt hỏa, nàng nghiến răng hướng hán tử trung niên nói.
"Hơn mười năm trước, ngươi cùng đồng bọn của mình cướp của nhà một thương gia, các ngươi cướp còn chưa đủ mà còn giết hai phu phụ họ. Không những vậy, ngươi còn... chặt đầu vị thương gia nọ lãnh thưởng, nhớ không?" Càng nói mắt Lệ Băng càng nhòe đi. Chỉ những ai đã chịu qua cảnh tượng như vậy mới hiểu được cảm giác của nàng, mỗi đêm đều mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó xảy ra, làm nàng từ một đứa bé hay nói hay cười trở nên ít nói hẳn.
"Ngươi, ngươi là...?" Tên đại hán lúc này sắc mặt đã xanh như tàu chuối hoảng hốt, ngày đó bọn chúng vớ được một vố lớn như vậy giúp cho chúng vượt qua suốt mười năm loạn lạc, làm sao quên được. Nhưng không phải nhân chứng cũng chết hết rồi sao?
"Con gái của họ, hôm nay thay họ đến đòi mạng ngươi." Mặt không chút cảm xúc, môi mọng của Lệ Băng khẽ thốt. Nàng chờ ngày này lâu lắm rồi.
"Đồng bọn ngươi đâu?" Ngồi đối diện tên nam tử, Tạ Lệ Băng rót một chung trà rồi thả vào một viên thuốc nhỏ hỏi.
"Ngươi nghĩ ta sẽ bán đứng... khụ." Không đợi hắn nói xong, nàng đã ép hắn uống hết chung trà lúc nãy, nước trà nóng hổi trong miệng làm hắn khó chịu ho liên tục.
"Không nói? Có thể. Chỉ là ta sợ ngươi không chỉ chết đơn giản như vậy đâu, ta phải giày vò ngươi, làm cho ngươi sống không bằng chết!" Sau khi nói xong nàng hài lòng đi lên lầu, đảm bảo tối nay hắn sẽ phải đến cầu nàng.
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Buổi tối ở khách điếm đều tất đèn duy chỉ còn một phòng còn có ánh sáng chiếu ra. Như một tia sáng cứu sinh duy nhất trong biển đêm vô tận, bóng của Tạ Lệ Băng phản chiếu lên vách tường thật tịch liêu, nàng chăm chú nhìn mấy con thiêu thân đang lao đầu vào lửa hồng môi khẽ câu lên nụ cười. Gần đến rồi...
Bỗng cửa phòng nàng bị người mở ra, hán tử lúc nãy toàn thân nổi đầy những mụn mủ, mụn nào cũng lớn gần bằng hạt đậu, hắn ra sức gãi gãi như vô cùng cực khổ, những chỗ bị hắn gãi qua đều chảy máu đầm đìa, mùi hôi bốc lên không chịu được.
"Cô nương! Cô tha cho ta đi mà! Ta khai, sẽ khai hết!"
Tạ Lệ Băng vẫn ngồi nhìn mấy con thiêu thân vây quanh ngọn lửa, nàng như không nghe được hắn nói. Không chờ Lệ Băng mở miệng, hán tử đã tự nói ra: "Lão đại,... lão đại của bọn ta đang ở khách điếm Long Đằng gần đây, cô..."
Nghe được đáp án cần biết Tạ Lệ Băng nhìn tên đại hán lúc này đã không nhìn ra nhân dáng lúc đầu mỉm cười. Nụ cười nàng như băng liên thánh khiết nhưng rơi vào mắt tên đại hán lại như nụ cười của ác ma.
"Nhận ra hắn như thế nào?" Bước tới gần tên đại hán nàng đưa cho hắn nuốt một viên thuốc màu đen tuyền, giọng nhẹ nhàng hỏi.
"Hắn,... có khí chất đặc biệt, chỉ cần tới đó sẽ biết! Hắn đã thuê toàn bộ Đằng Long khách điếm nên sẽ dễ tìm thôi." Như sợ Tạ Lệ Băng không tin hắn vội nói nhanh. Nói đùa, con nhóc này rõ ràng là ác ma, chọc tới cô ta kết cục còn thảm hơn chết. Thử nghĩ xem, tận mắt thấy từng mảng da thịt ngươi rơi ra khỏi thân thể nhưng ngươi lại không thấy đau đớn chút nào còn kinh dị hơn chết.
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương