Rốt cuộc cũng ở Thanh Vân sơn này hơn nửa tháng. Lệ Băng ở đây cũng dần thích nghi với tính khí cổ quái của sư phụ và sự lãnh đạm của sư huynh a. Ngẫm lại trước kia sống cùng Mộ gia dù có nói rằng lo lắng bất an tới sinh thành bệnh tật cũng không quá chút nào. Với lại, Mộ đại phu cũng thật quá nhân hậu đi. Dân tị nạn dù không đủ ngân lượng lão đều ra tay giúp đỡ. Toàn bộ thuốc dành cho ba tháng làm ăn trong hơn một tuần đã bị lão lấy để chữa bệnh không công. Bởi vậy tiền của trong nhà không những chẳng tăng thêm mà còn hao hụt thấy rõ. Lại nói lúc này khi ở cùng Mạc y và Dư Chửng cuộc sống chẳng những an nhàn lại còn không sợ đói. Chỉ đơn giản phơi vài dược liệu hiếm tìm thấy trên núi, phối vài đơn thuốc trị dịch bệnh đã thu vào số ngân lượng có khi còn nhiều hơn quân lương của triều đình. "Này, Lệ Băng, sư phụ bảo ngươi lấy dược liệu phơi hai ngày trước đem vào gói lại." - Dư Chửng hướng nàng đang suy tư ngồi bên ngoài gọi. "Ân" - nàng lên tiếng coi như đã hiểu. Dư Chửng phía sau lại tiếp tục nói: - Với lại ngươi cũng chuẩn bị ít tư trang đi. Chuyến này chúng ta cùng xuống núi. "Ân" - Lệ Băng lại lần nữa đơn giản đáp lại, hoàn toàn không hỏi lúc xuống rồi sẽ đi đến đâu. Nửa tháng sống cùng nhau nàng tự nhiên hiểu rõ đối với vị sư huynh này thì nhiều lời cỡ nào cũng là tự mình chịu thiệt. Dù sao nàng chẳng thông thuộc địa hình nơi này. Có nói cũng thừa thãi. --- Thời điểm xuất phát vừa đúng lúc chiều tà. Xuống núi rồi lại đi về hướng nam hết một canh giờ liền đặt chân vào một trấn nhỏ. Hai sư huynh muội một trước một sau triệt để thu hút ánh mắt mọi người trong trấn - nam nhân trong hắc y thần bí, nữ nhân trong bạch y lãnh đạm. Hắc bạch đối lập toát lên khí chất nào đó không thể coi thường. Trước nay, Dư Chửng kia một mực không phá lệ, thần thái bí ẩn như thường, nếu việc không quan trọng thì đồng nghĩa sẽ không chủ động lên tiếng. Hơn nữa, toàn thân luôn mang hắc y phục và che lại gương mặt. Lệ Băng từng hiếu kì quyết hỏi rõ một lần. Bất quá hơn canh giờ, ngoại trừ ba từ "có lý do" y đáp lần đầu tiên thì liền triệt để không lên tiếng nữa. Nàng sau đó cũng lười tranh cãi nên sự việc này đành ảm đạm trôi qua. Trở lại thực tại, vì trời đã tối nên cả hai quyết định vào một khách điếm để nghỉ ngơi và gọi chút đồ ăn. Tên tiểu nhị kia dường như cũng lầm tưởng đây là đạo tặc gì đó nên chẳng dám tự tiện lên tiếng. Khi hai người đã gọi món xong liền như nhận được đại xá mà lập tức rời khỏi. Sau đó vài phút đồ ăn đều dọn lên hết. Từ lúc Lệ Băng và Dư Chửng bước chân vào đây liền được mọi người chú ý. Hầu hết đều tự giác minh bạch phải tránh xa hai người họ. Chỉ riêng một nam tử bề ngoài thư sinh nho nhã bị toàn bộ ngầm gọi là "không biết sống chết" tới bắt chuyện: - Tại hạ là Tiêu Long. Thân hạnh gặp mặt. Chẳng hay vị huynh đệ và cô nương đây danh xưng là gì? - Nói chuyện thật biết lựa lời. Ngươi đây là đang tỏ ra mình hơn người? - Vị cô nương đây có lẽ đã hiểu lầm tại hạ rồi. Thật ra ... - Người xưng Tiêu Long không hề sinh khí, trái lại còn chắp tay đối với nàng giải thích. - Hừ! Tên "Long" có phải là quá phận rồi không? - Dư Chửng cạnh bên tuy không dừng đũa nhưng vẫn lên tiếng chen ngang. Kể từ giây phút cái tên không biết điều này tới bắt chuyện liền bị Lệ Băng và Dư Chửng liệt vào dạng người nịt hót, bằng mặt không bằng lòng. Tiêu Long cười thầm, lần nữa theo phép theo tắc đối với cả hai người họ nói, bất quá phong thái hắn vẫn cứ như đang đùa giỡn: - Chúng ta có lẽ đang hiểu lầm gì đó rồi. Tại hạ trước nay luôn cư xử với nhân với thế như vậy nếu khiến các hạ đây bất mãn thì chỉ xin bỏ qua. Còn về danh tự từ nhỏ đã được phụ mẫu đặt "Tiêu Long" nên tại hạ không thể không dùng a. Lệ Băng và Dư Chửng đối với những lời này càng thêm chán ghét tên nam tử trước mắt. Song huynh muội này đều là những người thích nhàn rỗi a, hà cớ gì phải tranh cãi với hắn để chuốc lấy phiền phức? Dẫu sao nhìn kiểu nào thì người mất mặt trong cuộc đối thoại này cũng là tên họ Tiêu kia. Nhưng tên nào đó vẫn cứ ngồi đây mà nói tiếp, bất quá thanh âm đã giảm đi đến mức chỉ còn ba người họ nghe được: "Thật ngại quá! Chúng ta sau này còn làm ăn với nhau, không nên đắc tội sớm vậy chứ?" - Nói rồi lại lén giao ra một thư tín cho Dư Chửng và Lệ Băng. Sau khi xem xét, Dư Chửng nhàn nhạt một câu:"Vậy ra lần này khách nhân là ngươi." Tạ Lệ Băng cũng lãnh đạm nói :"Các ngươi đến danh tính còn không xưng, chỉ hẹn chỗ giao hàng. Này là quá tự tin rồi đi. Lỡ như tin tức bị lộ, bọn ta giao dược liệu cho người khác thì sao đây?" "Sẽ không. Với lại bên thiệt thòi cũng là bọn ta. Ngược lại chính là hai vị đây, đến dược liệu cũng không trông chừng lại chỉ đơn thuần để trong phòng." "Ngươi điều tra thật kĩ a." - Nàng cười lạnh, nhất thời vừa khiến không khí đôi bên quỷ dị doạ người vừa làm bản thân toát lên khí chất mị hoặc. Tiêu Long kia quả nhiên sửng sốt hồi lâu mới cười đáp lại: "Nào dám, chỉ là nên cẩn trọng đôi chút." "Yên tâm. Bên ngoài giấy gói có phủ độc dược". Vừa dứt lời, nàng liền đứng dậy rời đi. Tiêu Long lúc này mới phát hiện Dư Chửng cũng đã ly khai từ lâu nên đành quay về phòng mình. Dưới lầu khách điếm ai cũng âm thầm bàn tán về ba người nọ. Tất cả đều tự phát giác cần tránh xa chuyện này.